Ai Đợi Ai

Chương 5: Để tôi bảo vệ cậu

Hôm sau Kiệt vẫn đi học như thường ngày, nhưng hôm nay trong cậu khá mệt mỏi, Tuyết Nhi ngồi kế bên hỏi:- Sao nay trong cậu mệt vậy?

Tuấn Kiệt cười nhẹ bảo:

- Tớ không sao.

Cậu ta nói thầm 1 mình tại cậu với thằng khánh mà tui mất ngủ chớ ai, bên kia Thiên Khánh vẫn đang nhìn 2 người chằm chằm. Tuấn Kiệt thấy có mùi sát khí đằng sau nên quay lại. Tuyết Nhi vẫn đang chăm chú nghe thầy giảng, không khí giữa 2 người đang rất căng thẳng, ra chơi cũng không hay đi chung nữa, khi ra về Tuấn Kiệt chạy theo Thiên Khánh. Tuấn kiệt:

- Cái thằng này, mày định cạch mặt với tao à, tao và Tuyết Nhi chả có gì đâu.Thiên Khánh:

- Thì sao, nhìn Nhi có vẻ khá thích mày đấy!

Tuấn Kiệt:

- Tao sẽ tránh mặt Tuyết Nhi nên mày yên tâm.

Thiên Khánh:

- Thôi tao về trước đây.

Quay lại với Tuyết Nhi thì đang tâm trạng rất tốt, về tới nhà, cha mẹ Tuyết Nhi ra nói:

- Tối nay cha mẹ đi dự tiệc.

Tuyết Nhi:

- Dạ, ba mẹ đi cẩn thận.

Còn về Tuấn Kiệt, tối khoảng hơn 8 giờ về quá phiền não nên cậu chạy ra sân vận động chơi bóng rổ 1 mình và nghĩ làm sao để cho Thiên Khánh hết giận. Bật mí 1 điều Tuấn Kiệt học giỏi mà thể thao cũng rất đỉnh nha.

Tuyết Nhi đang nằm thì thèm món ăn khi nhỏ gần đây mà lâu ngày Nhi chưa ăn, nên cô ấy chạy ra ngoài mua tí gì về ăn vặt. Đi mua xong lúc về cũng tầm 9h30 rồi, đang đi thì bị 2 ông say xỉn tiến lại gần với vẻ mặt đáng sợ. Gần đó cũng vắng người, Tuyết Nhi khá sợ nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Đang định quay lưng chạy thì bị 1 ông kéo lại:

- Em đi đâu vậy? Em xinh quá chừng nè, ở lại chơi với anh tí đi.

Tuyết Nhi:

- Tôi không biết mấy chú, buông tôi ra không tôi la đấy.

Ông ốm cười:

- Há há em la xem em nhìn coi còn ai ở đây không?

Rồi ông ta vồ lại ôm Nhi. Tuyết Nhi:

- Cứu tôi với, có kẻ quấy rối.

Ông ốm đang ôm đè Tuyết Nhi xuống bỗng có ai đó đập vào ông ta. Ông ta kêu lên thằng khỉ nào dám đánh ông mày, thì bạn ông ta quay qua chỉ mặt Tuấn Kiệt:

- Thằng khỉ này thích lo chuyện bao đồng à?

Tuấn Kiệt kéo Tuyết Nhi:

- Cậu đứng sau lưng mình đi.

Với ánh mắt sắc như dao nhìn 2 gả biếи ŧɦái kia. Tuấn Kiệt:

- Ông đang làm gì bạn tôi, tôi báo cảnh sát đến rồi.

2 ông đó cười:

- Há há Thằng nhãi này mày hù bố mày à bố mày đẻ ra được mày đấy.

Tuấn Kiệt:

- Chạy thôi.

Rồi kéo tay Tuyết Nhi định chạy thì bị ông ốm kia lao tới:

- Chạy hả con?

Tuấn Kiệt né và đá cho ông ta ngã lăn. Ông mập lao tới đá vào bụng Tuấn Kiệt 1 phát đau điếng, nhưng Tuấn Kiệt nhanh tay đẩy ông mập té. Ông ốm lấy chai bia trong tay đập bể rồi lâu về phía Tuấn Kiệt.

Tuyết Nhi:

- Aaaaa.... đừng mà.

Tuấn Kiệt lấy tay đỡ, đau quá Tuấn Kiệt gục xong kế bên có cái cây Tuấn Kiệt cằm đứng dậy quơ loạn xạ. Hai ông đó nhìn thấy sợ quá chạy đi:

- Mày coi chừng bố mày lần này bố tha cho mày đấy!

Tuyết Nhi:

- Kiệt có sao không? Chảy máu rồi, nhà mình đi hết rồi tới tối họ mới về, Kiệt lại nhà mình băng lại cho.

Rồi 2 người về nhà, đang băng bó Tuyết Nhi nói:

- Cảm ơn cậu, không có cậu mình không biết sao, hên vết thương cậu không sao.

Tuấn Kiệt đang nhìn Nhi thì giật mình:

- À không sao đâu sao tối rồi cậu còn đi ra đường một mình.

Tuyết Nhi:

- Tớ thèm ăn đồ của bà 5 gần nhà.

Tuấn Kiệt:

- Lần sau đừng ra đường 1 mình nữa.

Đang nói chuyện hăng say thì Tuyết Nhi đã băng xong, đúng lúc cha mẹ Tuyết Nhi về tới bước vô nhà thì thấy Tuấn Kiệt và Tuyết Nhi đang ngồi, thì mẹ Nhi nhìn Kiệt từ trên xuống dưới thấy Tuấn Kiệt mặc đồ cũ và rẻ tiền bà tỏ ra bất ngờ và 1 tí khinh thường cậu ta,

Ông Hùng ba Nhi hỏi:

- Sao khuya rồi con còn rủ bạn về nhà thế con gái.

Ông hùng nhìn vào Kiệt cảm giác như rất thương cậu bé này

Tuấn Kiệt:

- Dạ con chào cô, chú.

Tuyết Nhi:

- Khi nãy con đi mua đồ thì bị 2 ông say xỉn quấy rối, may có Tuấn Kiệt giúp con.

Cha mẹ Tuyết Nhi chạy lại:

- Thế con có sao không?

Tuyết Nhi:

- Con không sao nhưng Tuấn kiệt thì bị trầy tay.

Ông Hùng chạy lại nắm tay Tuấn kiệt coi ân cần và lo lắng. Bà Thủy:

- Cảm ơn con đã giúp con cô, cô sẽ cho cháu 10 triệu xem như tiền cô cảm ơn.

Tuấn Kiệt:

- Không có chuyện gì to tác đâu cô con không nhận đâu.

Ông hùng:

- Con không nhận, thì chú sẽ lấy đồ bổ cho con bồi bổ mau lành vết thương.

Rồi ông kêu người giúp việc lấy, xong thì Kiệt cũng ra về

Ông hùng:

- Anh tài xế đưa cậu bé này về nhà giùm tôi nhé

Tuấn Kiệt:

- Cô chú con về, mình về nhé Nhi

Tuyết Nhi:

- Tạm biệt, cảm ơn cậu.

Tuấn Kiệt lên xe và đi về, trong lòng nghĩ ước gì mình có người ba như chú Hùng.....