Editor: Pudding Dâu
Số từ: 2246
Mặc dù thẻ ngân hàng của Lục Gia Ngư bị ba đóng băng, thêm việc không thể ra ngoài chơi, nhưng hai điều này không có nghĩa là cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà học phụ đạo.
Lúc cô nhận ra rằng Trần Dụ đang chơi chiêu khích tướng với mình, cô thờ ơ không chút quan tâm ném cây bút bi đi, vò nát tờ đề ném nó vào thùng rác, kéo ngăn bàn từ trong đó lấy ra lọ sơn móng tay, từ từ đồ lại màu sơn trên ngón.
Trần Dụ ngồi ở đầu bàn bên kia, lạnh lùng nhìn, anh cũng không vội, cũng không hối thúc cô, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm.
Mặc dù Lục Gia Ngư đang cúi mặt nghiêm túc sơn móng tay, nhưng giác quan vẫn có thể cảm nhận ánh mắt Trần Dụ luôn nhìn mình từ đầu tới cuối, cô sơn xong một bàn tay, đợi tới khi khô mới ngẩng đầu nhìn Trần Dụ, theo phản xạ nở ra nụ cười quyến rũ về phía anh, đen tối nói: "Sao cậu nhìn tôi chằm chằm thế? Có phải đang cảm thấy tôi xinh quá đúng không? Yêu tôi từ lâu rồi chứ gì?"
Lục Gia Ngư tự cảm thấy bản thân ở trong trường được coi là nhân vật khá có tiếng, con trai theo đuổi cô nhiều vô số, xoè hai bàn tay ra đếm không xuể, nói không chừng Trần Dụ cũng yêu thầm mình từ lâu, vừa hay đúng lúc ba cô mời anh đến dạy kèm, anh ngoài mặt không quan tâm, biết đâu trong lòng đang nở hoa.
Cô đang muốn dò hỏi thêm, lại bị ánh mắt hờ hững Trần Dụ nhìn mình, anh giễu cợt nói: "Tôi không có hứng thú với kiểu con gái không làm được việc gì ra hồn."
Ném ra một cuốn đề thi 5 năm đại học, 3 năm thi thử xuống, lạnh lùng nói: "Cậu muốn lãng phí thời gian cũng không sao, dù sao thì tôi làm theo giờ, ba cậu trả giá gấp ba mặt bằng chung, mặc kệ cậu có học hay không, tôi vẫn nhận được tiền."
Những lời Trần Dụ nói hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lục Gia Ngư, anh cơ bản không biết cô không tiết tiền của ba mình, Lục Gia Ngư cầm lấy cuốn đề thi 5 năm đại học, 3 năm thi thử trên bàn cất đi, tiếp tục chậm rãi sơn móng tay nói: "Nếu ba tôi cho cậu tiền, thì cậu chứ lấy tự nhiên, đừng bày cách muốn khống chế tôi, tôi không có hứng học tập, cứ cho là cậu ngồi đây cả ngày tôi cũng học không vô."
Trần Dụ hơi ngạc nhiên với những gì Lục Gia Ngư nói, bởi vì địa vị cách nhau quá xa, nói thật anh không thể hiểu được hành vi đáng xấu hổ của Lục Gia Ngư, cô không coi trọng đồng tiền ba mình làm ra từ mồ hôi nước mắt.
Nhưng Trần Dụ cũng không phải mẫu người có trái tim ấm áp, anh đơn giản là nhận tiền đến đây làm gia sư trong một tháng, đối với loại chuyện cứu vớt người lầm đường lạc lối này, bản thân không hứng thú.
Anh mặc kệ Lục Gia Ngư ngồi chơi, lẳng lặng ngồi bên cạnh đọc sách một lúc.
Một giờ qua đi, Lục Gia Ngư đồ xong móng tay bắt đầu sơn móng chân, sau một lúc nhìn bản thân xinh xắn trong gương, cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem nên trang điểm kiểu gì.
Trần Dụ đọc sách không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Cậu có biết một giờ ba cậu trả cho tôi bao nhiêu tiền không?"
Lục Gia Ngư đang ở trước gương vẽ lông mày, tùy ý hỏi: "Bao nhiêu?"
Trần Dụ nói: "Sáu trăm."
Lục Gia Ngư "wow" một tiếng, nhưng mí mắt không nâng lên chút nào: "Cậu đang cướp ngân hàng à?"
Trần Dụ cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, đúng lúc bắt gặp ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào má cô, từ góc độ anh nhìn, có thể quan sát thấy làn da tinh tế của Lục Gia Ngư, sạch sẽ đến mức gần như không có lỗ chân lông.
Nếu muốn Trần Dụ nói thật, với anh Lục Gia Ngư lớn lên thật sự rất đẹp, nhưng trong mắt Trần Dụ kiểu con gái làm việc gì cũng không ra hồn, chẳng khác nào bình hoa di động, nếu không phải dạy kèm cho cô, ngày thường mà gặp nhau ở trường, anh chả bao giờ lãng phí thời gian chú ý đến.
Anh tùy ý nói: "Cho nên cậu phải biết rằng vừa rồi bản thân mới lãng phí 600 tệ, một tiếng nữa lãng phí 1200 tệ."
Lục Gia Ngư "À" một tiếng, nhưng không có phản ứng gì tiếp theo, cô bắt đầu kẻ lông mày, vẽ eyeliner.
Nửa tiếng sau, cô trang điểm xong, soi gương một lúc rất lâu, cảm thấy hài lòng, cô đứng dậy trở về phòng ngủ thay một bộ váy thật xinh, đứng trước gương toàn thân, nhìn bản thân mãi, trong lòng thầm thở dài, xinh như vậy xứng đáng ra ngoài đi chơi thay vì bị bắt ở nhà.
Cô mang theo chiếc túi xuống cầu thang, đi tới cửa mới nhìn ra xung quanh một lúc, chú Chu lái xe đi rồi, không còn xe chở cô đi, thẻ ngân hàng bị đóng băng, thậm chí không có tiền để gọi taxi
Trần Gia Ngư bối rối đứng trước cửa một hồi, nhưng cuối cùng bị cái nắng nóng mùa hè bên ngoài thuyết phục cô rút lui, nếu ra ngoài giữa trời nắng nóng cháy da như vậy, cô thà đi ngủ.
Lục Gia Ngư lên lầu lấy điện thoại gọi cho thẩm trì.
Điện thoại reo chuông một hồi lâu mới kết nối, Lục Gia Ngư nghe thấy tiếng sóng biển, theo bản năng hỏi: "Cậu đang ở bãi biển à?"
Thẩm Trì vừa mới lên bờ, vô cùng vui vẻ, phấn khích nói: "Đúng vậy, anh họ tôi kết hôn, nên ở Maldives mấy ngày nay, có chuyện gì hả? Nhớ tôi sao?" Thẩm Trì cười hỏi.
Lục Gia Ngư trợn tròn mắt, "Có quỷ mới nhớ cậu."
Cô nói với Thẩm Trì việc thẻ ngân hàng của mình bị ba vô hiệu hoá, đang định gọi Thẩm Trì để đến đón cô đi chơi, nhưng khi nghe cậu nói bản thân đang ở Maldives thì cô không nhắc tới nữa.
Thẩm Trì nghe Lục Gia Ngư nói thẻ ngân hàng bị vô hiệu hoá, nghĩ rằng cô không có tiền tiêu, muốn mượn tiền cậu, bèn nói: "Cậu cần tiền sao? Nhiều hay ít? Tôi chuyển trước cho cậu."
Lời vừa dứt, Lục Gia Ngư lập tức nghe tiếng WeChat của cô vang lên.
Click vào thì thấy Thẩm Trì đã chuyển cho mình năm nghìn.
Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc, do dự vài giây rồi cuối cùng trả lại tiền.
Lục Gia Ngư có chút cảm động, nhưng lắc đầu nói: "Không cần, ba nhiều nhất chắc đóng băng thẻ của tôi đến hết kỳ nghỉ hè, chờ khai giảng là bình thường trở lại."
Cô ngồi ở mép giường, mân mê ren trên chăn, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Thẩm Trì tôi hơi nhớ cậu, về sớm một chút.”
Thẩm Trì đầu dây bên kia cười sảng khoái, vui vẻ nói: "Nhiều nhất ba ngày, trở về sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Lục Gia Ngư lúc đầu nghĩ ba mình quá lắm chỉ đóng băng thẻ ngân hàng, và dời xe đi chỗ khác không cho cô đi chơi, ai ngờ khi cô mới điện thoại xong từ phòng ngủ đi ra, bắt gặp hai kỹ thuật viên viễn thông đang tháo dỡ dây mạng dưới lầu.
Cô sững người tại chỗ, chạy xuống lầu hỏi: "Chú Vương, chuyện này là sao vậy?"
Chú Vương quay đầu lại, nhìn thấy Lục Gia Ngư đi xuống, bèn giải thích: "Cô Chủ, đây là ý của ông chủ, trước khi cô học tập tiến bộ, phải tắt mạng Internet và TV ở nhà."
Lục Gia Ngư rất tức giận, nói một cách hậm hực: "Sao chú không bảo ba dứt khoát nhốt cháu luôn đi?"
Cô đột nhiên nghĩ đến Trần Dụ, tức giận chạy lên lầu.
Trần Dụ vẫn ở trong phòng sách, cẩn thận ngồi ở bàn làm việc, phân loại các ghi chú toán của Lục Gia Ngư.
Lục Gia Ngư tiến lại gần hỏi tội anh: "Là cậu nữa à? Có phải cậu bảo ba tôi ngắt internet trong nhà đúng không?"
Trần Dụ ngẩng đầu nhìn Lục Gia Ngư, hai mắt vẫn bằng phẳng: "không phải."
Đúng là anh đã đưa ra lời khuyên cho ba của Lục Gia Ngư, với tình hình hiện tại, nếu muốn quyết tâm ép cô học tập, thì không nên thả cho Lục Gia Ngư tự do quá nhiều, một người không có nội tại cố gắng bên trong, phải càng giảm thiểu đi vô số cám dỗ bên ngoài thu hút.
Sau khi nghe đề nghị của Trần Dụ, Lục Lương Sinh nhanh chóng giác ngộ trong nháy mắt, ông đóng băng thẻ ngân hàng của Lục Gia Ngư, bảo tài xế lái xe đi nơi khác, tránh việc cô ra ngoài chơi, sợ cô ở nhà nghịch điện thoại xem TV không chuyên tâm học tập, thế là kêu chú Vương gọi người đến cắt dây mạng.
Lục Gia Ngư trừng mắt với Trần Dụ: "Cậu có dám nói không phải bản thân gợi ý cho ba tôi? Sao cậu không gợi ý là nhốt tôi lại luôn cho xong?"
Lục Gia Ngư khăng khăng khẳng định đây toàn bộ đều là ý tưởng của Trần Dụ đưa ra cho ba cô, bên này anh không thèm giải thích nói: "Tôi đã nhận tiền của ba cậu, vì vậy đương nhiên phải lo thay cho ông ấy."
Anh đem quyển ghi chú toán đã sửa xong đưa đến trước mặt Lục Gia Ngư: "Rảnh rỗi náo loạn thế, không bằng học thêm hai cái công thức đi, với thành tích của cậu, muốn tăng thêm hai trăm hạng không phải việc khó, nói thẳng ra cậu còn nhiều chỗ cần cải thiện, cậu nhìn tôi không thuận mắt cũng được, dù sao tôi cũng không thật sự muốn hết lòng dạy kèm, nếu cậu chịu học sớm, tôi có thể báo cáo kết quả sớm, sau khi khai giảng cũng chẳng cần gặp mặt nhau nữa."
Nói xong đoạn dài Trần Dụ cầm balo đứng dậy, bồi thêm một câu nữa: "Lúc rảnh nhớ xem qua công thức, ngày mai tôi sẽ đến giảng cho cậu toán lớp 10."
*
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Trần Dụ bắt tàu điện ngầm về nhà, khi anh đến nhà thì đã hơn bốn giờ chiều.
Nhìn thấy tin nhắn báo dung lượng sử dụng vượt quá mức cho phép, ban đầu Lục Gia Ngư phớt lờ, cho tới khi nhìn thấy số dư trong điện thoại chỉ còn ba tệ, tổng đài nhắc cô nạp thêm tiền.
Lục Gia Ngư có chút bực bội tắt internet, đem điện thoại khóa màn hình rồi đặt dưới gối.
Cô nằm trên giường một lúc, trăng ngoài cửa sổ đã lên cao.
Đồng hồ báo thức đầu giường chỉ chín giờ.
Lúc trước tầm giờ này cô còn đi chơi bên ngoài, từ trước đến nay cô chưa bao giờ thử qua việc lên giường nằm ngủ sớm như vậy.
Lục Gia Ngư ngủ không được, lăn qua lăn lại trên giường một hồi bèn đứng dậy, soi gương trang điểm, thay váy, nhảy nhót trong phòng ngủ một hồi.
Nhảy múa mệt mỏi, cô vào phòng tắm tẩy trang đi tắm, khi trở về giường chợt phát hiện mới mười giờ rưỡi.
Lục Gia Ngư nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ, nhưng cô không tài nào ngủ được, đánh xuống lầu bảo người giúp việc làm cho mình một lý nước ép trái cây, bưng lên lầu, muốn xem TV, nhưng khi TV mở lên, Lục Gia Ngư mới nhớ tới TV bị cắt sóng.
Cô ném điều khiển đi, tắt TV.
Ngồi trên giường uống nước trái cây một lúc, sau đó ra ban công hóng gió một chút, chán nản đếm sao một lát, cuối cùng chán quá trở về phòng ngủ, đành ngồi xuống bàn học..
Cô nhặt cuốn sổ Trần Dụ đã đưa trước khi anh rời đi, tâm trạng chán nản lật qua lật lại.
Phải thừa nhận một điều rằng chữ Trần Dụ viết rất đẹp.
Giống thầy đồ vẽ thư pháp, cô lật giở những ghi chú do Trần Dụ viết, vừa lật thỉnh thoảng không quên gật đầu, tỏ ý tán thành.
Xem qua vài trang, cô nhíu mày: "Đây không phải ghi chú môn toán à? Sao có tiếng anh trong này?"
Cô nhìn vào những ký hiệu toán học kỳ lạ, cảm thấy chúng quá trừu tượng.
Sau khi lật xong các ghi chú, cô cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, ném cuốn sổ qua một bên, cuối cùng bò lên giường ngủ thϊếp đi.