Chương 8
Ngày hôm sau, một cái ngựa chạy tán loạn (chạy nhanh, không thẳng, có lẽ là do hưng phấn quá) xông lên đến trong nhà Funeral, ý chí chiến đấu sục sôi dâng lên, giặt quần áo, quăng rác, sửa sang lại phòng, người đầy mồ hôi, xương sống thắt lưng đau nhức, nhưng vừa nghĩ tới sẽ làm ra bài sưu tầm về Funeral mà trước nay chưa phóng viên nào làm được, lập tức trong lòng nhịn không được mà kích động.Funeral mở cửa chính bước vào thì tôi đang lau sàn cầu thang, thấy bóng dáng của anh, lập tức tiến ra đón, mặt tươi cười:
"Anh đã trở lại." Funeral ngơ ngác liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó gật gật đầu, xem như trả lời tôi.
Đã quen với thói quen lạnh lùng của anh, tôi không để bụng, bắt đầu khoe ra thành quả lao động của mình:
"Thế nào? Phòng ở quét dọn sạch sẽ không?"
Anh nhìn quanh bốn phía:
"Cũng không tệ lắm." "Sao lại là cũng không tệ lắm?"
Tôi sờ sờ cái bàn, đưa tay cho anh xem:
"Đây, quả thực là không còn một hạt bụi!
Thời điểm giành công nhất định phải tận hết sức lực.
Funeral đương nhiên biết tôi muốn làm gì, anh nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, nói thẳng:
"Hôm nay muốn hỏi tôi vấn đề gì?"
Tôi vừa nghe, tươi cười rạng rỡ, chạy tới nhanh như điên, đang muốn mở miệng, Funeral lại giành nói trước:
"Quên nói cho cô, những tình huống liên quan thân phận của tôi và người nhà là một mực không đáp." "A." Tôi có chút nổi giận, nhưng lập tức hỏi:
"Nhưng vấn đề có liên quan sinh hoạt cá nhân của anh có thể hỏi không?"
Funeral gật đầu:
"Đương nhiên có thể." Anh nói.
Ha ha, cái này dễ làm, mọi người quan tâm nhất chính là cuộc sống tình cảm của anh.
Tôi thanh lọc cổ họng, trịnh trọng hỏi:
"Anh từng có mấy cô bạn gái? Có thể lộ ra một chút chiều cao, thể trọng, ba vòng, chức nghiệp, sở thích của các cô, nói xem các người là như thế nào biết nhau, hiểu nhau đến mức độ nào?"
Trong mắt Funeral mỉm cười:
"Cô xác định đây chỉ là một vấn đề?"
Bởi vì ngày hôm qua đã chứng kiến qua nét tươi cười của anh, cho nên tôi không quá mức khϊếp sợ, có thể trấn định nói chuyện tự nhiên:
"Đương nhiên, đây là quy ước." "Có quy ước như vậy?"
Anh hỏi lại.
"Chính xác." Tôi nói dối mà mặt không đỏ, lòng không run:
"Nhất định phải nói thật, không cần trả lời cho có lệ với tôi." Funeral dùng tay vỗ về cằm một chút, giọng điệu trầm tĩnh:
"Không có." "Cái gì? !
"Tôi chưa từng kết giao bạn gái." Anh thản nhiên nói.
"Gạt người!
Tôi không tin.
Làm sao có thể? Anh là một đại soái ca, hẳn là đào hoa khắp nơi! Anh bình tĩnh nhìn tôi:
"Là thật ." Tôi vẫn không thể tin được:
"Vậy anh, anh giải quyếtnhư thế nào .
.
.
.
Cái kia.
.
.
.
.
Vấn đề sinh lý?"
"Đi quán bar, tìm phụ nữ giống tôi, cũng cần giải quyết vấn đề sinh lý." Trong mắt Funeral hiện lên một tia mê hoặc:
"Sau đó giúp đỡ cho nhau, đến nơi cần đến." "Anh thích làʍ t̠ìиɦ một đêm?"
Quả nhiên, đã nói loại soái ca này làm sao có thể không có phụ nữ đây? Tôi lén lút khinh bỉ, cũng không sợ AIDS.
"Yên tâm, chúng tôi đương nhiên dùng phương pháp phòng bị." Funeral cư nhiên nói ra ý nghĩ của tôi:
"Cô khinh thường loại hành vi này, đúng không?"
Tôi ngượng ngùng chuyển động ánh mắt, không dám nhìn thẳng anh, cố gắng tìm kiếm từ ngữ:
"Cũng không có, kỳ thật mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình.
Chỉ là suy nghĩ của tôi về chuyện này có lẽ lạc hậu một chút, cảm giác nam nữ trong lúc đó, hẳn là trịnh trọng chút.
Đương nhiên, đây chỉ là ngôn luận của tôi, anh đừng để ở trong lòng." Funeral tựa vào trên sô pha phía sau, hai tay gối đầu, ôn hoà nhã nhặn hỏi:
"Cô cho rằng, nam nữ nhất định phải có quan hệ chính thức mới có thể lên giường, đúng không?"
Tôi gật gật đầu, thành thật nói:
"Chỉ là vì thoã mãn mà kết giao, tôi không thể tiếp nhận." Funeral nhìn tôi gật đầu:
"Cho nên mới có một bộ phận đàn ông vì có thể thoã mãn, mà cùng phụ nữ kết giao." Tôi sửng sốt, chứng thật là như vậy, khi đại học biết một đôi tình nhân chia tay, nam sinh sau khi say nói ra sự thật:
"Nếu không phải vì cùng cô ta lên giường, ai mà bình tĩnh dẫn cô ta đi dạo phố, ăn cơm, xem phim?"
Nhớ rõ lúc ấy nghe thấy lời nói này, bên trong dạ dày như là nhồi vào ruồi bọ, ghê tởm đến tột đỉnh.
"Phụ nữ ái mộ anh nhất định không ít, nhất định có rất nhiều người nguyện ý tự động hiến thân, ai đến anh cũng không cự tuyệt?"
Tôi hỏi.
"Làm như vậy so với vì thoã mãn mà kết giao có gì phân biệt đâu? Tôi tuy rằng không phải người tốt, nhưng ít ra chút nhân cách ấy vẫn phải có." Trong mắt Funeral đột nhiên hiện ra oán giận cùng thê lương thật sâu:
"Nếu không thương người đó, sẽ không muốn chạm vào người đó, không cần cho người đó hy vọng, làm người đó thương tâm một đời." Trong lòng lại rung động, chẳng lẽ xúc động với tâm sự của Funeral ? Bất quá một lát, anh lại bình tĩnh trở lại:
"Cho tới bây giờ, vẫn không có người tìm kiếm đến tôi.
Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông bình thường, cần có sinh lý, cho nên tôi mới có thể đi tìm phụ nữ cô đơn giống tôi, ở trên giường tất cả mọi người hiểu được, tối hôm đó thuần túy là hai thân thể ôm nhau, mà không quan hệ đến linh hồn.
Sáng hôm sau, mọi người lại xem nhau như người lạ.
Như vậy, ai cũng sẽ không bị thương." "Vậy nếu anh tìm được một người mà anh mong muốn, còn có thể tiếp tục cuộc sống như thế?"
Funeral cong khóe miệng lên, trên mặt đột nhiên hiện lên dịu dàng nồng đậm, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, hại trong lòng tôi dâng lên một cảm giác quái dị:
"Nếu tìm được rồi, tôi sẽ dùng hết khả năng của tôi để yêu cô ấy." Tôi cảm thấy buồn, Funeral này đến tột cùng là hoa hoa công tử hay là đại tình thánh (người tình rất tốt)? "Vậy ngươi thích loại phụ nữ như thế nào?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"Hôm nay tôi trả lời đã không chỉ là một vấn đề?"
Anh hỏi lại.
Tôi hậm hực, nhưng không biết làm thế nào:
"Được rồi, ngày mai tôi đây lại đến." "Đi thôi.
Tôi đưa ngươi về nhà." Anh đứng dậy.
Tôi vội vàng ngăn lại:
"Không cần!
Anh mà đưa tôi về,chẳng phải sẽ bại lộ sao? "Làm sao vậy? Không muốn tôi đưa?"
Anh tò mò phản ứng kịch liệt của tôi.
"Đương nhiên không phải, là vì.
.
.
.
Tất cả hàng xóm chung quanh nhà của tôi đều là những bà mẹ không có việc gì làm, đặc biệt thích nói chuyện người khác, nếu bị các bà ấy thấy anh đưa tôi về, cuộc sống sau này của tôi sẽ không thoải mái." Tôi nói quanh co.
"Được rồi.
Vậy cô cẩn thận một chút." Anh vẫn như trước không có hoài nghi tôi:
"Đúng rồi, mấy ngày nay tôi có thể có nhiều việc, nếu cô về mà tôi chưa có trở về thì cô cứ đem vấn đề viết lên giấy, tôi sẽ trả lời." "Tốt, gặp lại sau." Tôi nhanh cáo từ, đi ra ngoài, vỗ vỗ ngực, thở dài không thôi.
Là ai nói, một lời nói dối sẽ dẫn tới trăm ngàn lời nói dối, chân lý a, mặc cảm tội ác của tôi càng ngày càng mạnh.
Bất quá, dù sao quản gia nhà của anh vài ngày nữa sẽ xuất viện, đến lúc đó bài tin tức của tôi cũng đã hoàn thành, anh lại là người bận rộn, khẳng định không quá ba giờ sẽ quên đi tôi, chuyện tôi lừa anh cũng sẽ không can hệ gì nữa.
Cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Quả nhiên theo như lời Funeral, sau đó vài ngày anh làm việc đến ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Mỗi lần tôi đều đem vấn đề viết lại đặt ở trên bàn, ngày hôm sau nhìn thì đáp án đã được viết lại.
Như vậy cũng tốt, không thấy mặt anh tôi cũng ít đi một chút mặc cảm tội ác.
Bất quá, gần đây Nhiễm Ngạo ý kiến cũng không ít, đều là oán giận tôi về nhà trễ, mỗi lần hỏi tôi đều nói là ở lại tăng ca, anh nửa tin nửa ngờ.
Nhưng tôi lại hùng hồn, xem ra nói dối là sẽ có quán tính, hiện tại tôi nói dối nhưng hô hấp vẫn bình thường, mạch đập bình thường, thật sự là cường giả, tự mình bội phục mình.
Hôm nay, ở phòng trà nước tôi gặp được Hành Bình, anh ngăn tôi lại, vẻ mặt nghi hoặc:
"Học tỷ, gần đây thấy tinh thần cô rất thoải mái, hơn nữa cũng không thấy cô đem chuyện bài tin tức về Funeral để ở trong lòng." "Cậu đoán?"
Tôi hướng anh nháy mắt mấy cái.
Hành Bình tỉnh ngộ, ai oán nói:
"Cô không phải là đã tìm được công việc mới chứ? Sao lại có thể để tôi một mình ở trong này chịu nữ bạo chúa kia tra tấn? Rất không có nghĩa khí!
Tôi nhìn anh một cái:
"Tra tấn, có thảm như vậy không? Nếu cậu không làm được việc cũng là lão tổng tương lai của chúng tôi, dù sao cô ta cũng nể mặt cậu ba phần." Hành Bình than thở, đưa ra bộ dáng tôi chưa thấy bao giờ:
"Tôi gần đây mới biết được, ba tôi lập tức sẽ cùng mẹ của người đàn bà kia kết hôn." Tôi thiếu chút nữa phun một ngụm cà phê lên mặt anh:
"Cái gì! !
Tin tức động trời.
Hành Bình mang vẻ mặt cầu xin:
"Tôi cứ cảm thấy kỳ quái, vì sao phụ nữ kia bất quá mới 25 tuổi là có thể lên làm tổng biên.
Kết quả ngày hôm qua ba tôi mới nói cho tôi biết, cô lập tức sẽ trở thành kế nữ của ông, chị của tôi.
Xem trình độ ba tôi sủng ái mẹ của cô ta, nói không chừng về sau làm lão bản là cô ta! A, mạng của tôi a, so với hoàng liên còn khổ hơn." Vốn định chờ làm ra tin tức mới nói cho Hành Bình, cho anh vui mừng, nhưng nhìn bộ dáng uể oải như vậy của anh, tôi đành phải nói trước:
"Không cần lo lắng tin tức về Funeral, tôi đã có biện pháp làm được." "Thật sự?"
Hành Bình vẫn do dự, không tin.
Vì làm cho anh yên tâm, tôi đem những cuộc gặp gỡ của mấy ngày nay nói cho anh hết.
"Thì ra là thế!
Hành Bình nhẹ nhàng thở ra:
"Lần này rốt cục không bị người đàn bà kia xem thường." Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh, đắc ý nói:
"Cho nên nói, đi theo tôi, cậu sẽ không mệt ." Hành Bình đột nhiên nghĩ đến cái gì, hí mắt cười xấu xa:
"Học tỷ, vậy các người cô nam quả nữ ở trong một phòng, chẳng lẽ sẽ không phát sinh cái gì.
.
.
.
.
Cái kia sao?"
Tôi trừng mắt anh một cái:
"Ngứa da phải không?"
Anh nhanh cầu xin tôi tha thứ:
"Không có, không có.
Bất quá, soái ca như Funeral, ngay cả tôi đều muốn cùng anh làm chung, chẳng lẽ cô không có cảm giác?"
Nói thật, thích cái đẹp thì ai không có, tôi cũng không phải người mù, tất nhiên sẽ bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.
Nhưng mà ông xã hoàn hảo của tôi cũng không kém, bình thường đều đã thành thói quen, cho nên cũng đối đàn ông anh tuấn kia sinh ra kháng thể, tự nhiên sẽ không quá luống cuống.
Hơn nữa, "Anh đẹp hơn Nhiễm Thánh Duyên nhà tôi sao? Vị kia mới là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở." Tôi lại bắt đầu thổi phồng con mình.
"Đang nói cái gì đó?"
Đồng sự Nina đi đến, trong tay cầm hai l*иg cơm, thấy Hành Bình, lập tức nói:
"Hành bình, lần trước anh nói thích ăn thịt kho tàu do tôi làm, hôm nay tôi đem theo một phần đến cho anh, anh nếm thử." Hành Bình không khách khí ngồi xuống, cười tươi:
"Cám ơn, cám ơn, Nina cô quả thực là thần bếp trên đời , người đàn ông nào lấy ngươi thật là có phúc." Mặt Nina nhất thời đỏ lên.
Người ngốc cũng biết tâm sự của cô gái nhỏ này, nhưng người đang cắm cúi ăn thì đôi lúc so với người ngốc còn tệ hơn.
Bất quá, lại nói tiếp, Hành Bình vẫn là đối tượng của phần đông nhân viên nhỏ trong công ty.
Tôi trêu ghẹo nói :
"Nina, sao chỉ có phần cho Hành Bình? Không công bằng nha." Nghe vậy, đầu Nina liền cúi đến lòng bàn chân .
Hành Bình ngẩng đầu, nghiêm trang:
"Học tỷ, cô lại không có nói cho Nina cô thích ăn thứ này, lần sau cô phải nói trước.
Nina nhiệt tình như vậy, nhất định giúp cô làm." Tôi đờ mắt, tiểu tử này, phỏng chừng đường kính thần kinh não có 5cm.
Xem ra Nina muốn cho anh hiểu được tâm ý của mình, phải chịu khổ nhiều nhiều.
"Tốt lắm, các người chậm rãi tán gẫu, tôi có việc về trước." Tôi hướng bọn họ cáo từ, làm cho hai tiểu thanh niên này chậm rãi nói chuyện đi.
Như cũ, đi vào trong nhà Funeral, nghĩ anh không ở trong nhà như trước.
Tôi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem phòng ở quét dọn xong, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lại kinh hoảng thấy mây đen đang dày đặc.
Không đợi tôi phản ứng lại, từng trận gió mạnh liền thổi vào phòng.
Tôi chạy nhanh đi đem cửa sổ trong phòng khách đóng lại hết.
Trời tháng sáu, thật sự là tâm tình bất định.
Tôi đang đối với hiện tượng thiên nhiên bức xúc hết sức, trên lầu giữa phòng ngủ đột nhiên truyền đến âm thanh thuỷ tinh bị vỡ, cái gì ngã hỏng rồi? Xông lên lầu, mở cửa vừa thấy, nguyên lai là gió ngoài cửa sổ thổi vào đẩy ngã chiếc bàn, khung hình cùng bình hoa trên đó.
Tôi chạy nhanh nhặt lên thấy lớp kính bên ngoài đã vỡ tan, ảnh của mỹ nữ ngoại quốc bên trong kia đã bị ướt.
Tôi ảo não không thôi, Funeral rất quý ảnh chụp này, bình thường cũng không cho phép tôi đυ.ng chạm, hiện tại cư nhiên biến thành như vậy, bảo tôi làm sao giao ra đây? Mà vận khí của tôi thật không là bình thường ――― cửa phòng ngủ vừa lúc này mở ra, bóng dáng Funeral xuất hiện ở cửa, trực tiếp thấy hết thảy cảnh hỗn loạn này.
Anh bước nhanh đi tới, một phen đoạt lấy tấm ảnh trong tay tôi, sắc mặt so với bầu trời ngoài cửa sổ còn âm u hơn.
Tôi vội vàng giải thích:
"Funeral, thực xin lỗi, tôi quên đóng cửa sổ , cho nên.
.
.
." "Đi ra ngoài." Funeral thật cẩn thận đem tấm ảnh cầm ở trong tay, mở miệng chỉ nói ba chữ này "Tôi thật sự không phải cố ý, trận gió này đột nhiên mạnh, tôi.
.
.
." Tôi nói, đi ra ngoài!
Funeral ngẩng đầu, trong mắt đầy lửa giận khírn6 cho người tôi kinh sợ.
Tôi đầu tiên là ngây người, sau đó một trận ủy khuất dâng lên trong lòng, làm mũi tôi đau nhức, tôi sống trên 20 năm, chưa từng bị người nào quở mắng như vậy.
Đều là vì tin tức đáng ghét kia, tôi mỗi ngày mệt mỏi muốn chết, tay chân đều muốn rớt ra.
Bây giờ còn bị người tôi mắng to, làm mình không còn một chút tự tôn.
Hừ, tôi cười lạnh một tiếng, tin tức cái gì, Hồ Nghi Dĩ cái gì, lão nương tôi mặc kệ! Hung hăng trừng mắt anh một cái, cũng không để ý bên ngoài thời tiết xấu thế nào, tôi lập tức chạy đi ra ngoài.
Kết quả giận dỗi là tôi dầm mưa về nhà, bất hạnh nhiễm lạnh nên bị cảm nặng, ở trên giường nằm suốt một tuần.
Càng tức giận hơn là Hồ Nghi Dĩ gọi điện đến, mang tiếng là an ủi, kì thực là châm chọc tôi bởi vì không thể hoàn thành công việc mà giả bộ bệnh.
Cũng may là đã quen với cách áp bức người khác của cô tôi, nên tôi cũng không phải tức chết "Khụ khụ khụ.
.
.
.
Ai, rõ ràng đem phổi ho ra!
Trong cổ họng như là có lông chim đang không ngừng vỗ về chơi đùa, khó chịu đến tôi muốn khóc.
"Hiện tại biết sợ chưa?"
Nhiễm Ngạo đưa cho tôi một chén nước, vỗ lưng của tôi, liếc mắt dò xét tôi một cái:
"Mưa lớn như vậy cư nhiên dám tự mình chạy về, cũng không biết kêu xe sao?"
"Mưa lớn như vậy, làm sao có xe, huống chi nơi đó là ngoại ô." Tôi có hơi không có sức nói.
"Ngoại ô?"
Nhiễm Ngạo ngước mắt:
"Em tan ca không trở về nhà, chạy đến ngoại ô làm cái gì?"
"Em.
.
.
.
.
Khụ khụ khụ.
.
.
.
" Gặp, hoảng hốt, tôi ho khan.
Sợ anh mất hứng, tôi cũng không có nói cho anh ước định của tôi và Funeral.
Đương nhiên, lần trước chỉ là nhìn ảnh chụp của Funeral anh liền có bộ dáng kia, nếu tôi lại nói cho anh, tôi mỗi ngày giúp Funeral làm chuyện nhà, anh còn không đem tôi ăn? "Đi.
.
.
.
.
Mua bánh ngọt.
.
.
.
Khụ khụ khụ." Tôi dùng tiếng ho khan che dấu lòng mình:
"Nơi ngoại ô có cửa hàng bánh ngọt đặc biệt ăn ngon, đáng tiếc không có mua được." "Lần sau đừng tự mình đi, khi nào muốn ăn nói một tiếng, anh đi mua.
Nơi đó vắng vẻ như vậy, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?"
Nhiễm Ngạo nhíu mày.
"Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì? Anh sợ tôi bị cường bạo?"
Đột nhiên muốn đùa giỡn, tôi liếʍ liếʍ môi, mê đắm nói:
"Vậy vừa vặn, để cho em thay đổi khẩu vị." Nhiễm Ngạo đem mặt đưa tới gần, khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười mị hoặc:
"Như thế nào, anh đã lớn tuổi sắc suy, không khơi dậy nổi hứng thú của em ?"
"Khụ khụ khụ.
.
.
.
Đương nhiên không phải." Tôi ôm bệnh nâng lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn kỹ, giả vờ lắc đầu:
"Nhưng hồng nhan chưa già cũng đứt trước, khuôn mặt dù xinh đẹp cỡ nào, nhưng lâu cũng sẽ suy yếu khiếu thẩm mỹ (nhìn lâu thấy ko đẹp nữa)." "Thì ra là thế.
Xem ra anh là lưu không được lòng của em, một khi đã như vậy, anh cũng chỉ hảo.
.
.
" Trong mắt Nhiễm Ngạo chợt lóe tinh quang:
"Lưu lại thân thể của em !
Không đợi tôi phản ứng lại, đã bị anh đẩy ngã ở trên giường, bắt đầu trừng phạt chọt lét eo tôi.
Khiến tôi ngứa quay cuồng trên giường, cười đến nước mắt đều chảy ra, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Biết sai lầm rồi sao?"
Nhiễm Ngạo hài lòng dào dạt hỏi.
"Đã biết, đã biết!
Tôi vội vàng nhận sai, anh thế này mới dừng lại công kích đối với tôi.
Tôi lau nước mắt, trong lòng mắng cổ nhân phát minh cái kỹ xảo này.
Rõ ràng bị người bị chỉnh khó chịu đến không xong, bộ mặt lại không tự giác mỉm cười, thật sự là so với mười đại khổ hình của Mãn Thanh còn lợi hại hơn.
"Biết sai ở nơi nào chưa?"
Nhiễm Ngạo còn chưa định buông tha tôi.
"Sai ở.
.
.
Không nên đem lời nói thật trong lòng nói ra!
Nhìn trong mắt nhiễm Ngạo ngưng tụ vẻ nguy hiểm, tôi nhanh cảnh cáo nói:
"Khụ khụ khụ.
.
.
.
Không cho phép lại làm em ngứa, rất đê tiện! anh là một người khỏe mạnh sao có thể khi dễ người bệnh như em đây?"
"Vậy em là bệnh nhân là có thể tuỳ ý khi dễ người khỏe mạnh như anh đây?"
Nhiễm Ngạo cười hỏi.
"Đương nhiên! Ai kêu anh không có sinh bệnh?"
Tôi đúng lý hợp tình.
"Tốt, anh đây liền cùng em làm bệnh nhân." Nhiễm Ngạo nhướng lông mày, mãnh liệt đem tôi kéo vào trong lòng, hướng tôi hôn lên.
Không dự đoán được anh sẽ đến chiêu này, tôi cả kinh, lập tức che cái miệng của anh:
"Không thể, anh sẽ sinh bệnh." Nhiễm Ngạo tươi cười xấu xa:
"Như thế nào, đau lòng sao?"
Tôi thành thực đáp lại:
"Thật không có, en chỉ là lo lắng nếu anh cũng bị bệnh, ai bưng trà rót nước cho em, ai giặt quần áo làm cơm cho em đây?"
".
.
.
.
" Bất quá tôi đây là lo lắng thừa, thân thể Nhiễm Ngạo thật sự cường tráng, mỗi buổi tối đều ôm tôi ngủ như trước, hai người mặt đối mặt, cũng không thấy anh bị lây virus của tôi.
Bị cưỡng chế uống một đống thuốc, tôi rốt cục khỏi hẳn.
"Học tỷ, tôi thấy cô là người đầu tiên cảm vào mùa hè đấy." Vừa lên phòng làm việc, Hành Bình liền vây quanh trêu ghẹo tôi.
"Từ đó có thể biết tôi khác với nhiều người." Tôi hướng anh nháy nháy mắt.
"Uh.
.
.
.
Học tỷ, tôi còn chưa có ăn cơm trưa đâý." Hành Bình vỗ vỗ ngực, đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi, tin tức về Funeral chuẩn bị cho tốt chưa? Ngày mai sẽ giao." "Cái kia .
.
.
.
Khả năng.
.
.
Có lẽ.
.
.
.
Không thực hiện được ." Tôi cúi đầu nói quanh co.
"Không thực hiện được, không thể nào!
Hành Bình che đầu, không thể tin được:
"Hôm qua tôi ở trước mặt yêu nữ kia vỗ ngực nói, nói nếu chúng ta hoàn thành không được công việc tôi liền cả đời vì cô bưng trà rót nước! Xong rồi! Cả đời tôi đây!
Tôi giễu cợt anh:
"Ai kêu cậu dễ dàng liền cùng cô ta tự định cả đời như vậy?"
Hành Bình mặt đỏ tai hồng đứng lên:
"Ai muốn cùng loại phụ nữ này tự định cả đời?"
"Cậu kích động như vậy làm gì?"
Tôi tò mò liếc anh một cái.
"Cùng cái loại phụ nữ này ở cùng một chỗ, tôi không kích động mới là lạ." Hành Bình vẫn mạnh miệng.
Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, cũng không đếm xỉa tới dáng bộ dị thường của anh.
"Xin hỏi là Vệ Tịnh Nhã phải không?"
Đúng, cậu là là?"
"Tôi là Vô Thị của dàn nhạc F, còn nhớ rõ tôi không?"
"Là Vô Thị thật sao? Các ngươi không phải đi Pháp đóng phim sao? Sao lại tìm chị?"
Trong đầu hồi tưởng lại bộ dáng trắng trẻo của cặp song sinh kia, thực để cho nữ yêu này thèm nhỏ dãi ba thước.
"chị Tịnh Nhã, chúng tôi có chuyện cầu xin chị hỗ trợ." Nghe ra thanh âm có chút lo lắng, tôi cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười:
"Làm sao vậy? cậu đừng hoảng." "Chị Tịnh Nhã, là như vậy, Funeral gần đây vẫn sinh bệnh, nhưng lại không chịu cho người tôi chiếu cố, vừa rồi tôi gọi điện thoại đến nhà anh, nhưng không có người nghe, chúng tôi thực lo lắng, nhưng hiện tại nhất thời còn lâu mới trở về.
Cho nên muốn nhờ chị đi xem một chút." "A! Tôi đi? !
Không phải chứ, chính là đại nhân kia ban tặng, tôi mới có thể ở trên giường giống cương thi nằm suốt một tuần.
Hiện tại muốn tôi lấy đức báo oán, là muốn tôi làm một trận đại khiêu chiến với nhân tính sao? "chị Tịnh Nhã, chỉ có chị có cái chìa khóa nhà anh, nhờ chị giúp đỡ." Vô Thị khẩn cầu nói.
"Này.
.
." Nghĩ đến tính tình bất định của Funeral kia, tôi do dự.
Đột nhiên, bên kia có người đoạt điện thoại ,giật nói:
"Tịnh Nhã tỷ, cầu xin ngươi.
Trở về chúng tôi mang cho ngươi túi LV mới nhất.
"Tốt, tôi lập tức đi!
Tôi một ngụm đáp ứng.
Cổ nhân có câu:
bởi vì tài tử, điểu vì thực vong (người vì tiền tài, chim vì thức ăn) Buông điện thoại, tôi lập tức thu thập đồ vật, xoay người đi về phía nhà Funeral.
Nhưng vừa đến cửa nhà thì tôi lại do dự.
Nếu Funeral không ở trong nhà, tôi tùy tiện đi vào như vậy, anh có thể kêu cảnh sát hay không? Nhưng nếu anh thật là bệnh tình nguy kịch, tôi thật không thể là thấy chết mà không cứu được? Ai, quên đi, liền vì LV mới nhất, đánh cược một lần đi.
Nghĩ đến đây, tôi đem cái chìa khóa cắm vào ổ khóa, cửa chính mở ra.
Đẩy cửa ra, tôi đã bị hoảng sợ.
Chỉ thấy Funeral nằm ở trên sô pha phòng khách, không chút động tĩnh.
Đến gần nhìn thấy thật dọa người, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, toàn thân nóng lên, môi đều bị nóng đến bong ra.
Xem ra là đang phát sốt.
Tôi sốt ruột gọi anh:
"Funeral! Funeral! Ngươi thế nào? Không nên làm tôi sợ." Funeral nhắm chặt con ngươi, trong miệng thì thào nói cái gì.
"Cái gì? Anh muốn cái gì?"
Tôi nhanh đem lỗ tai gần sát cái miệng của anh.
"Nước, cho tôi nước.
.
.
.
.
." Tôi lập tức lấy chén nước, nâng anh dậy, chậm rãi giúp anh uống xong.
Tới lúc này, mày anh mới chậm rãi giãn ra ,từ từ tỉnh dậy Sờ sờ cái trán anh, chỉ cảm thấy nóng muốn phỏng tay, tôi lắc lắc anh:
"Funeral, anh chờ một chút, tôi lập tức kêu xe cứu thương đến." Nghe vậy, anh chậm rãi trợn mắt:
"Không, tôi không đi bệnh viện!
Cơn tức của tôi lập tức nổi lên:
"Đã là lúc nào, anh còn ở nơi này cáu kỉnh! Tôi nói đi thì đi!
La xong, tôi cầm lấy điện thoại chuẩn bị kêu xe cứu thương, đột nhiên, Funeral một phen cầm tay của tôi, tôi cả kinh, di động liền rơi xuống.
Funeral cuộn thân mình, trong mắt không hề che lấp lộ ra sợ hãi:
"Tôi không cần đi nơi đó, tôi hận nơi đó, tôi.
.
.
.
Tôi sợ nơi đó." Tôi bị bộ dáng của anh dọa , đành phải theo ý tứ của anh:
"Tốt, tốt, tốt.
.
.
.
Không đi, sẽ không đi." Funeral nghe thấy cam đoan của tôi, thế này mới yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, lại lâm vào mê man, nhưng như trước cầm thật chặt tay của tôi không thả.
Lặng lẽ đưa tay rút ra, tôi lập tức đi hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt, trở về lại vào phòng bếp nấu cháo, giúp anh ăn xong, hầu hạ anh uống thuốc, sau đó lại bắt đầu dọn dẹp phòng ở.
Vẫn làm hơn hai giờ, mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Xoa chân đau nhức, tôi than thở không thôi, đời trước tôi nhất định là ác nữ đùa giỡn vô số đàn ông, cho nên kiếp này mới mang cái mệnh cực khổ.
Bất quá, nhìn kỹ, Funeral này vẫn là khi ngủ có chút đáng yêu, cũng không thấy cô tịch cùng lạnh nhạt trong mắt, tăng thêm vài phần con người bình thường.
Con người bình thường? Xem ra tôi là xem anh như người quái dị.
Nhìn bộ dáng khó chịu của anh, nói thật, trong lòng tôi chứng thật là có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
Nói ra có chút khó nghe, cái này gọi là báo ứng, ai kêu anh hại tôi cảm nặng.
Cứ như vậy tựa vào trên sô pha miên man suy nghĩ, mí mắt chậm rãi càng ngày càng nặng, không có lưu ý, tôi liền ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác chính hình như là về tới thời điểm cấp ba, còn một ngày nữa sẽ thi Anh Văn, mà tôi lại một cái từ đơn cũng không có nhớ kỹ, gấp đến độ quả muốn khóc.
Đột nhiên Nhiễm Ngạo đi vào phòng của tôi, cười với tôi nói:
"Đi thôi." "Đi nơi nào? Tôi còn phải ôn tập!
Tôi cũng không ngẩng đầu lên.
"Nhưng ngày hôm qua em đã đáp ứng anh." Nhiễm ngạo bực mình, "Em thật sự không rảnh, em tôi phải ôn tập, không nên quấy rầy em!
Tôi nhức đầu kêu.
Ánh mắt Nhiễm Ngạo đột nhiên trở nên thập phần sắc bén, anh trầm giọng hỏi:
"Em muốn tới nhà Funeral phải không? !
Tôi sửng sốt, anh làm sao mà biết Funeral đây? "Nói !
Nhiễm Ngạo cầm tay của tôi, nhìn tôi chằm chằm:
"Em muốn đi tới nhà anh ta đúng không!
"Không phải, tôi phải học bài! Là thật !
Tôi lớn tiếng giải thích.
"Em gạt tôi! Em là kẻ lừa đảo!
Vẻ mặt Nhiễm Ngạo trở nên cuồng nộ, anh đoạt qua sách giáo khoa của tôi, ném ra ngoài cửa sổ.
Tôi vội vàng đi nhặt, chân lại không biết đυ.ng phải cái gì, lập tức té ngã trên đất.
Nhưng lần này làm tôi ngã tỉnh, dùng sức mở mắt ra, mới biết được là mộng, tôi lau đi mồ hôi đầy đầu Trợn mắt, chỉ thấy một đôi mắt tối đen thâm thúy chăm chú nhìn vào tôi.
"Anh tỉnh?"
Tôi mừng rỡ.
Funeral gật gật đầu, dùng giọng nói có chút khàn khàn :
"Cám ơn cô." Lại nhớ tới hành vi ác liệt đem tôi đuổi ra cửa của anh, tôi mang chút ý tứ dỗi hàm xúc nói:
"Muốn cám ơn thì cám ơn tiểu Thị cùng tiểu Phi, tôi là vì bọn họ mới đến." Funeral dịu dàng cười:
"Bất luận như thế nào, vẫn là cám ơn cô." Nhìn anh dịu dàng chưa từng thấy, tôi đột nhiên có chút luống cuống chân tay, đành phải cắn cắn môi:
"Anh có đói bụng không?"
Tôi đi nấu cháo cho anh." Anh gật gật đầu, tôi nhanh chạy đến phòng bếp, không ngừng vỗ ngực.
Xong rồi, đứa nhỏ này quả thực là thay đổi cả người, xem ra là đầu bị sốt hỏng, hay là quỷ nhập thân.
Hy vọng sau khi anh khỏi hẳn vẫn là trở về bộ dáng lãnh khốc trước kia cho thỏa đáng, tôi âm thầm cầu nguyện.
Bưng cháo từ phòng bếp đi ra, đón tiếp là âm thanh đàn dương cầm bay tới.
Có kinh nghiệm lần trước, tôi trực tiếp đi vào phòng đặt đàn dương cầm.
Quả nhiên, Funeral đang ngồi ở trước đàn dương cầm, chậm rãi đánh đàn.
Mặc dù là bệnh nặng mới khỏi, trạng thái tinh thần rất là không tốt, nhưng không có ảnh hưởng đến biểu diễn của Funeral, toàn thân anh phát ra khí chất lạnh lẽo cùng đau thương hợp với tiếng đàn lại càng tăng thêm sức mạnh.
Lòng như vô cớ bị nhéo đau một chút, khiến khó chịu cùng dập dờn nói không nên lời.
"Ảnh chụp phụ nữ kia là mẹ tôi." Funeral đột nhiên dừng đánh đàn, cầm lấy tấm ảnh để trên đàn dương cầm vuốt nhẹ, nói.
"A?"
Tôi hoàn toàn ở trạng huống không hiểu gì, như trong mây mù:
"Cái gì?"
Funeral ý bảo tôi đi qua, do dự một lát, tôi theo lời ngồi ở bên cạnh anh.
Nhìn anh nhẹ vỗ về ảnh chụp khuôn mặt mẹ anh, trong mắt có vô hạn nhu tình:
"Mẹ tôi là Áo Đích Lợi, từng là giáo sư trẻ tuổi nhất của học viện âm nhạc Vienna (thủ đô nước Áo).
Trước kia, mỗi ngày mẹ đều để cho tôi ngồi ở bên cạnh, đánh đàn cho tôi.
Ở trong trí nhớ của tôi, tiếng đàn của mẹ là âm nhạc đẹp tuyệt vời nhất trên thế giới " Nguyên lai là mẹ anh, tôi giải toả nghi ngờ, trong lòng tức giận đối với anh cũng yếu bớt vài phần, suy bụng tôi ra bụng người, tôi đương nhiên cũng hy vọng Thánh Duyên có thể quý trọng ảnh chụp của tôi.
"Bá mẫu bây giờ còn đang đi dạy sao?"
Tôi hỏi.
Funeral đã tỉnh táo lại, anh rũ mắt xuống, dùng âm điệu nhẹ nhàng cô đơn nói:
"Bà ấy.
.
.
.
Đã qua đời." Nghe thấy những lời này, tôi đột nhiên sinh ra cảm giác phạm tội mãnh liệt, khó trách anh để ý tấm ảnh kia như vậy, nguyên lai, mẹ anh đã.
.
.
.
Thực xin lỗi." Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt có chân thành xin lỗi:
"Tấm hình này là tấm ảnh chụp duy nhất tôi có được của mẹ, tôi thực quý trọng, cho nên ngày đó không phân biệt tốt xấu phát hoả với cô." "Không sao, bình thường thôi." Thấy anh cái dạng này, tôi càng thêm cảm thấy ngượng ngùng "Đúng rồi, tin tức về tôi của cô còn chưa hoàn thành, không bằng hôm nay liền đem vấn đề hỏi xong đi." Trong mắt tôi lập tức tỏa sáng:
"Thật sự? !
Anh gật gật đầu:
"Coi như là cảm kích ơn cứu mạng của cô." Khoé miệng của tôi kéo ra tới tận mang tôii, xem ra chuyến đi này không có uổng công, kiếm được giỏ sách hàng hiệu, lại có tin tức, có lợi cho mình ! Sợ anh đổi ý, tôi lập tức đem vấn đề còn lại hỏi xong.
Rốt cục đem tâm bệnh chấm dứt ! Cái lưng tôi mỏi chết, nhìn bên ngoài, a! Làm sao mà đồng hồ báo thức chỉ vào mười điểm? Chẳng lẽ hỏng rồi? Lại lấy điện thoại di động ra vừa thấy, lập tức choáng váng, trên màn hình có hơn 30 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Nhiễm Ngạo.
Buổi sáng họp tôi tắt chuông, đã quên khôi phục lại, nhưng Nhiễm Ngạo làm sao lại tìm tôi? Nhìn kỹ biểu hiện trên điện thoại di động, ngày 25 tháng 6! Làm sao có thể, hôm nay không phải ngày 24 sao? Chẳng lẽ, tôi ngủ một buổi tối! Trời ạ, tôi một đêm chưa về, khó trách Nhiễm Ngạo cứ như vậy tìm tôi.
"A, tôi phải lập tức đi!
Tôi nhanh đứng dậy cáo từ.
"Đợi chút." Funeral đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, thần sắc có chút ác liệt:
"Dưới lầu có rất nhiều phóng viên, cô hiện tại đi ra ngoài sẽ bị bọn họ làm phiền." "A!
Tôi không biết nên khóc hay cười, bình thường đều là tôi đi mai phục các ngôi sao, hiện tại cư nhiên nhân vật hoán đổi, sự việc gay go.
"Tôi hiện tại dẫn dắt bọn họ rời đi, 10 phút sau cô đi ra." "Nhưng anh còn bệnh !
Tôi nhanh ngăn cản anh.
"Nếu cô bị bọn họ chụp được, cô sẽ có phiền toái." Funeral nói xong liền cầm lấy cái chìa khóa xe đi ra cửa.
Chỉ chốc lát, dưới lầu truyền đến âm thanh xe chạy ra, tôi đứng ở cửa sổ vụиɠ ŧяộʍ nhìn, quả nhiên, phóng viên này đều như ong vỡ tổ chạy tới truy đuổi Funeral, chạy nhanh thừa dịp cơ hội này chạy về nhà đi.
Mở cửa ra, đã thấy trong phòng im ắng .
Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo không ở nhà ? Tôi nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi đến phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa đổi thân quần áo, vừa mở cửa ra, lại thấy một người đứng bên cửa sổ, tôi sợ tới mức thất thanh kêu to.
Nhìn cẩn thận, mới phát hiện đó là Nhiễm Ngạo, tôi không khỏi thầm oán:
"Sao lại không lên tiếng?"
Nhiễm Ngạo như trước đưa lưng về phía tôi, không nói lời nào.
Tức giận sao? Tôi vội vàng đứng ở phía sau anh, ôm lấy thắt lưng anh, nhanh nói ra lí do thoái thác:
"Thực xin lỗi, ngày hôm qua thời điểm tan tầm gặp bạn học thời trung học đã lâu không gặp, bị cô kéo đi uống rượu.
Ngươi cũng biết tửu lượng của tôi không tốt, hai chén gục hạ, liền ở nhà cô ngủ một đêm.
Điện thoại của tôi đã quên mở thanh âm, nên không nhận được điện thoại của ngươi." Nhìn Nhiễm Ngạo còn không có phản ứng, tôi có chút buồn bực.
Đột nhiên, khóe mắt nhìn đến cuốn tạp chí giải trí trên bàn, bìa mặt là phòng ở của Funeral , cùng.
.
.
ảnh chụp của tôi ! Nhanh lấy đến vừa thấy, tựa trên bìa tạp chí viết bằng mực đỏ viết:
"bạn gái thần bí của Funeral xuất hiện, chung sống cùng phòng một đêm triền miên." Ảnh chụp hẳn là ngày hôm qua tôi trên đường mua thuốc trở về bị chụp ảnh .
Nhưng tác giả lại bịa đặt nói tôi mua là bαo ©αo sυ, ám chỉ tối hôm qua tôi cùng Funeral đã xảy ra quan hệ! Tôi như là đã trúng đòn cảnh cáo, nhất thời đầu óc cháng váng.
Lại nghĩ đến Nhiễm Ngạo bên cạnh, trong lòng chợt lạnh, nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói:
"Nhiễm Ngạo, em.
.
.
.
.
." Nhưng tôi không biết nên nói cái gì, muốn giải thích, nhưng không biết nói từ đâu.
Ngay tại lúc tôi do dự, Nhiễm Ngạo mạnh xoay người lại, đem tôi ôm chặt lấy, hung hăng hôn tôi.
Môi anh mềm nhẵn mà nóng nóng, như đóa hoa mê hoặc.
Lưỡi anh linh hoạt đưa vào trong miệng của tôi, nơi nơi tàn sát bừa bãi, có chứa ý vị trừng phạt.
Hành động kịch liệt mà cuồng tứ trong lúc đó làm cho một cỗ máu nháy mắt tràn ngập trong môi lưỡi, làm cho lòng người sợ hãi không thôi.
Tôi không thể hô hấp, hai tay che ở trước ngực theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Cảm thấy được kháng cự của tôi, ánh mắt xinh đẹp tuyệt trần của anh nguy hiểm nhíu lại, động tác môi lưỡi càng thêm mãnh liệt, mang theo ý vị liều lĩnh.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, không biết khí lực từ đầu, tôi một tay đẩy Nhiễm Ngạo ra, hướng anh rống to:
"Vì sao không thể tin tưởng em?!
Nhiễm ngạo thản nhiên hỏi lại:
"Vì sao muốn gạt anh?"
"Em thề em không phải cố ý , bởi vì Funeral sinh bệnh, em phải chiếu cố anh ta, bất tri bất giác liền ngủ quên." Tôi lo lắng giải thích:
"Nhiễm ngạo, anh phải tin tưởng em!
"Em mất tích cả buổi tối, em có biết anh rất lo lắng? Anh muốn nổi điên nơi nơi tìm em, chỉ sợ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
trong mắt Nhiễm Ngạo che kín tơ máu, trên mặt một mảnh tối tăm:
"Sáng sớm hôm nay, tôi xem thấy bản tạp chí này, tôi đây chờ lời giải thích của em, nhưng em cư nhiên mặt không đổi sắc nói dối anh, em bảo anh làm sao tin tưởng em?"
"Thực xin lỗi, là lỗi của em! Em không nên dối gạt anh." Tôi liều mạng lắc đầu, ảo não tới cực điểm.
"Một đoạn thời gian trước em luôn lấy cớ tăng ca, kỳ thật cũng là cùng anh ta cùng một chỗ, đúng không?"
Nhiễm Ngạo gắt gao nhìn tôi.
Tôi mờ mịt bất an gật đầu, trong lòng một mảnh thê lương.
Cuối cùng, tôi cuối cùng là xem thường đến hậu quả xấu của việc nói dối.
Thấy trả lời của tôi, Nhiễm Ngạo một phen bắt được hai tay của tôi, cắn răng trầm giọng hỏi:
"Đầu tiên là Lâm Dã, sau đó là Cung Viêm, hiện tại lại là Funeral, Vệ Tịnh Nhã, em nói cho tôi biết, rốt cuộc còn có bao nhiêu đàn ông sẽ xuất hiện?"
Lòng như là bị đao nhọn đâm trúng, đau đến không thể hô hấp, tôi giơ tay lên hung hăn cho anh một bạt tôii Anh làm sao có thể nói tôi như vậy ? Làm sao có thể! Nhiễm Ngạo nhìn tôi, trong mắt có lửa giận thiêu đốt làm người tôi co rút, anh bỗng nhiên đem tôi đẩy ngã ở trên giường, bắt đầu thô bạo xé rách quần áo của tôi, vội vàng xao động hôn cơ thể của tôi, như là đang tìm cái gì đó làm cho anh an tâm.
Lòng bị sợ hãi chặt chẽ chiếm cứ, tôi biết, ở trên người của tôi người này đã không phải là Nhiễm Ngạo, mà là người làm hại tôi, một người xa lạ.
Tay Nhiễm Ngạo trượt đến thắt lưng của tôi, nhanh chóng cởϊ qυầи lót của tôi xuống, hạ thân truyền đến lạnh lẽo làm cho thân thể tôi run nhè nhẹ.
Cổ họng của tôi như là bị chộp, khủng hoảng không thể nói chuyện.
Tiếp theo, thứ phấn khích của Nhiễm Ngạo gắt gao để ở tôi, chỉ cần một cái động thân, là có thể tiến vào, tôi biết, anh muốn dùng cách này để trừng phạt tôi.
Bỗng nhiên trong lúc đó, tôi hoàn toàn hỏng mất, hét lớn khóc lên:
"Nhiễm ngạo, đừng như vậy! Em cầu anh .
.
.
.
Đừng như vậy!
Nghe vậy, Nhiễm Ngạo đình chỉ động tác, bên tai tôi vang lên tiếng hít thở dồn dập mà kiên nhẫn anh phát ra.
Chờ tới khi anh buông tay nắm tôi ra, tôi lập tức che mặt thấp giọng nức nở, thương tâm, bi phẫn, ủy khuất toàn bộ nước mắt theo khoé mắt chảy ra.
"Thực xin lỗi." Yên lặng thay đổi y phục cho tôi, Nhiễm Ngạo xin lỗi.
"Để cho tôi yên lặng.
.
.
Cầu anh." Không biết là cái gì quấy trái tim của tôi, để cho tôi đau đến như vậy.
Tôi khóc không thành tiếng.
Nhiễm Ngạo yên lặng thật lâu sau, rốt cục ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng, tôi rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng khóc lớn lên.
Vì sao anh muốn đối với tôi như vậy.
Vì sao anh không thể tin tưởng tôi.
Vì sao sự tình lại biến thành cái dạng này? "Làm sao vậy, hai người các bồ còn chưa có hòa hảo?"
Thịnh Hạ ngồi đối diện tôi hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Chiến tranh lạnh tới trình độ nào?"
Cô tiếp tục hỏi.
"Ai cũng không có mở miệng nói chuyện, cứ cương như vậy, mấy ngày này bọn mình đều là ngủ riêng." Tôi cười khổ:
"Đại khái gần như ở riêng." "Hai người đều có sai, một người nhường một bước coi như xong." Thịnh Hạ khuyên nhủ.
"Mình không nghĩ tới anh cư nhiên không tín nhiệm mình như vậy .
.
.
Nguyên lai chúng mình trong lúc đó vẫn có vết tích tồn tại, buồn cười hơn mình còn hồn nhiên không nhận ra." Mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt chất vấn tôi của Nhiễm Ngạo, trong lòng liền cảm thấy một trận thê lương.
"Đổi cái góc độ nghĩ lại, nếu Nhiễm Ngạo ở trong nhà phụ nữ khác một đêm, trở về còn lừa gạt bồ, mình xem bồ không đem da anh lta ột ra mới là lạ." Thịnh Hạ nhìn tôi một cái.
Tôi có chút xấu hổ, nhưng lập tức than thở:
"Lần này tựa như sự kiện Boston khuynh trà, chỉ là châm ngòi nổ, nếu Nhiễm Ngạo vẫn không tín nhiệm mình.
.
.
Hoặc là không tin chính mình, tức giận của chúng tôi vẫn là hết sức căng thẳng." Thịnh Hạ đồng ý gật đầu:
"Cho nên bồ nên cho anh tự tin." "Như thế nào đây?"
Tôi khiêm tốn thỉnh giáo.
"Về nhà nhiều hơn, làm nũng, mặc quần áo thiếu thiếu." Thịnh Hã nháy mắt mấy cái.
"Cái đó mình bình thường đều làm, nhưng vẫn không có tác dụng." Tôi uống cà phê:
"Quên đi, nói chuyện bồ đi, gần đây thế nào ?"
Nó lại làm bộ giả vờ ngớ ngẩn lừa đảo:
"Cái gì thế nào?"
"Bồ cùng Diệp Nghị?." Thịnh Hạ lắc đầu, ảm đạm nói:
"Mình đem toàn bộ sự tình đều nói cho anh, anh cũng không đồng ý chia tay, anh nói.
.
.
.
Trừ phi thấy mình cùng Cung Viêm cùng một chỗ, bằng không, anh sẽ không cam tâm buông tha cho." Tôi không khỏi vì Thịnh Hạ mà hối tiếc, nếu cô yêu Diệp Nghị thì thật tốt.
Đáng tiếc ông trời là sẽ không cho người tôi yên ổn như vậy.
Đang muốn an ủi cô vài câu, đột nhiên, cửa tiến vào một cặp nam anh tuấn nữ xinh đẹp lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nhìn kỹ, nữ thật quen thuộc, là nữ diễn viên mới nổi gần đây, Ân Hiên Dung, năm nay vừa mới tròn 17, bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, nghe nói là con gái ngọc ngà độc nhất của vua châu báu Ân Phúc, được nuông chiều nên tính tình không được tốt.
Những đồng sự may mắn được phỏng vấn qua cô đều không ngừng kêu khổ.
Mà người nam kia, tôi càng quen thuộc, là Cung Viêm.
Đúng vậy, chính là Cung Viêm! Gần đây hình như Cung Viêm cùng nhà Ân Hiên Dung có lui tới làm ăn, mà Ân Hiên Dung cái gì cũng không tốt, chỉ là ánh mắt tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Cung Viêm, quấn quít lấy anh, còn cả ngày ở trên báo ám chỉ chính mình là bạn gái của Cung Viêm.
Lúc này, Thịnh Hạ cũng thấy chuyện này, nhưng lại rất bình tĩnh.
Tôi thanh lọc cổ họng:
"Chúng ta đi thôi." Thịnh Hạ gật gật đầu.
Chúng tôi đứng dậy, đang chuẩn bị lẳng lặng rời đi, Cung Viêm lại chú ý tới chúng tôi, anh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn chăm chú vào Thịnh Hạ, trong mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ.
Lúc này, Ân Hiên Dung cũng nhìn thấy tất cả, nhất thời hiểu được bảy tám phần, cô lôi kéo Cung Viêm canh đường đi của chúng tôi , làm bộ như quen thuộc chào hỏi:
"Thịnh Hạ cô cũng tới nơi này uống cà phê?"
Thịnh Hạ bình tĩnh gật đầu trả lời.
Thực khéo, Cung Viêm cũng mời tôi tới nơi này uống cà phê ." Ân Hiên Dung vừa nói vừa ôm khuỷu tay Cung Viêm, ánh mắt nhìn Thịnh Hạ tràn ngập địch ý.
"Ân tiểu thư, chính xác là chúng tôi tới nơi này nói chuyện làm ăn." Cung Viêm nhẹ nhàng thoát khỏi nanh vuốt của Ân Hiên Dung, không vội vạch trần lời nói dối của cô .
Ân Hiên Dung thẹn quá thành giận, hét lớn:
"Ngươi làm gì mà vội vàng thanh minh quan hệ cùng tôi, sợ cô ta hiểu lầm !
Cung Viêm thong dong nói:
"Tôi chỉ là nói ra sự thật, không muốn bất luận kẻ nào hiểu lầm, làm tổn hại tới danh dự của Ân tiểu thư." "Tịnh Nhã, chúng ta đi." Thịnh Hạ đối với tất cả ngoảnh mặt làm ngơ, chuẩn bị lướt qua bọn họ đi ra ngoài cửa.
Nhưng Ân Hiên Dung lại một tay giữ chặt lấy Thịnh Hạ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói:
"Họ Thịnh, cô đừng đắc ý, tôi sẽ không thua cho cô." Thịnh Hạ dễ dàng đem tay cô bỏ ra, lạnh lùng nói:
"Tôi chưa từng đấu với cô, cầu xin cô không cần tưởng tượng phong phú như vậy." Nói xong, cũng không nhìn mặt Ân Hiên Dung tức giận đến xanh, tiêu sái xoay người, lôi kéo tôi rời đi.
Đang lúc tôi âm thầm vì khí thế của Thịnh Hạ trầm trồ khen ngợi, đột nhiên giác quan thứ sáu phát tác, cảm giác phía sau tựa hồ có nguy hiểm, theo bản năng quay đầu lại, lại thấy Ân Hiên Dung cầm lấy ly cà phê hướng chúng tôi hắt đến.
Tôi sợ hãi kêu một tiếng, theo phản xạ nhắm mắt lại.
Xong rồi, xong rồi, lần này quần áo của tôi sẽ ngâm nước nóng .
Nhưng, cà phê trong dự đoán cũng không có dính lên mặt của tôi.
Trợn mắt chỉ thấy trước mặt là thân hình cao thẳng, nguyên lai là Cung Viêm giúp chúng tôi cản ly cà phê.
Đúng lúc này, một vị nam tử trung niên ới kéo Ân Hiên Dung ra, thấp giọng quát lớn:
"Hiên Dung, con rất tùy hứng ! Mau xin lỗi Cung tiên sinh!
Nguyên lai là vua châu báu Ân Phúc.
Ân Hiên Dung nghe trách cứ, nhưng không có nửa điểm hối hận, lại tức giận bất bình đánh trả:
"Con cũng không phải cố ý, là anh ta tự mình muốn che chở cho người đàn bà kia!
Ân Phúc tức giận đến sắc mặt xanh mét:
"Con cư nhiên còn ngụy biện, thật sự là rất vô lý, bình thường ba dạy con sao như thế này sao?! Mau xin lỗi cho ba, bằng không phạt con cấm túc một tháng!
Ân Hiên Dung cắn môi, như là bị ủy khuất rất lớn, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Bất quá, người rất xinh đẹp chính là không giống bình thường, nhìn qua làm người tôi động tâm.
Chỉ nghe cô hướng ba cô hét lớn:
"Con Không!
, nói xong, hai mắt hung hăng trừng chúng tôi, liền lau nước mắt chạy ra ngoài.
Ân Phúc bất đắc dĩ thở dài, xoay người xin lỗi:
"Cung tiên sinh, thật sự là có lỗi, trách tôi giáo dục nữ nhi không đúng." Quần áo sạch sẽ hàng hiệu của Cung Viêm lại mang dấu vết cà phê màu nâu nhìn rất chướng mắt, nhưng anh biểu hiện như không có việc gì, mỉm cười:
"Không quan hệ, Ân tiên sinh vẫn là mau đi xem Ân tiểu thư một chút đi." "Nhưng hợp tác của chúng ta.
.
.
." Ân Phúc có chút khó xử.
"Lần khác đi, nếu hai bên đều có thành ý, thời gian nào đều như nhau thôi." Cung Viêm vẫn hiền hoà cười.
Nghe vậy, Ân Phúc yên lòng, nhanh đuổi theo.
Xử lý xong tất cả, Cung Viêm xoay người lại, nhẹ nhàng đối với Thịnh Hạ nói:
"Thực xin lỗi." Thịnh Hạ buông ánh mắt nhìn xuống, không nói một câu.
Tôi đây là người ngoài cuộc cũng chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông.
"Tôi đưa các em trở về." Cung viêm nói.
"Không cần." Thịnh Hạ nâng ánh mắt lên, thẳng tắp nhìn Cung Viêm:
"Diệp Nghị lập tức sẽ tới đón tôi." Trong mắt Cung Viêm nhất thời buồn bã, trên mặt hiện lên một tia bị thương, cô đơn cười cười:
"Vậy àh?"
Tôi xem đều có chút đau lòng, chiêu này của Thịnh Hạ cũng có chút tàn nhẫn quá, bất quá, phải thừa nhận, đây cũng là phương pháp tốt nhất.
"Cung Viêm, anh đi về trước thay quần áo đi." Tôi nhanh sưởi ấm không khí.
"Tốt, không quấy rầy các em." Cuối cùng Cung Viêm nhìn Thịnh Hạ, xoay người rời đi.
"Vừa rồi anh ấy như sắp khóc." Tôi đánh vỡ trầm mặc.
Thịnh Hạ cong cong khóe miệng, tươi cười chứa chua sót.
"Thật sự không có một chút cơ hội sao?"
Tôi thử hỏi.
Cô lắc đầu, ánh mắt lơ lửng trong chuỵên xưa:
"Mình rất sợ hãi, kết cục tệ nhất kia mình thừa nhận không được." Tôi không có lời nào để nói, chỉ có thể vô cùng buồn rầu.
"Cho nên bồ nên quý trọng tình cảm của bồ cùng Nhiễm Ngạo đang có." Thịnh Hạ nhìn thẳng đôi mắt của tôi:
"Không phải mỗi đoạn tình cảm cũng có thể giống các bồ như vậy, trước sau vẹn toàn." "Làm sao có chết già." Tôi nói thầm:
"Hiện tại anh ta đều lạnh lùng đến chết người." "Có Vệ Tịnh Nhã nóng bỏng của chúng tôi, anh ta cho dù là cực đại băng sơn cũng chống đỡ không được ba giờ." Trêu đùa tôi xong, cô xem đồng hồ:
"Tốt lắm, mình cần trở về cục, bồ mau trở lại nhà hoà tan Nhiễm Ngạo nhà các người đi." "Đã biết, bồ đi nhanh đi!
Tôi đem cô đưa lên xe, nhìn theo xe rời đi, xoay người về nhà.
Cẩn thận cân nhắc lời nói vừa rồi của Thịnh Hạ, ngẫm lại cũng có đạo lý, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vẫn là nên làm theo ý tứ của cô, mặc mát mẻ chút, dỗ dành Nhiễm Ngạo.
Chủ ý quyết định, lập tức đi vào cửa hàng chuẩn bị mua áo ngủ gợi cảm .
"Tiểu thư, xin hỏi loại kiểu dáng này còn có màu sắc khác không?"
Lựa cả ngày, rốt cục nhìn trúng váy ngủ nhỏ bằng nhung tơ, đáng tiếc màu sắc không thích hợp với tôi.
Người bán hàng MM mỉm cười đi tới, nhưng vừa nhìn thấy mặt của tôi, lập tức thu hồi tươi cười, cứng rắn nói ra câu:
"Bán hết rồi!
Tôi buồn bực, chẳng lẽ tôi nợ cô 100 vạn, làm sắc mặt âm u cho tôi xem? Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn đến bản tạp chí quen thuộc mà tôi căm thù đến tận xương tuỷ kia, lập tức hiểu được, nguyên lai là người mê ca nhạc của Funeral, khó trách.
Mấy ngày nay tôi đều thành thói quen, tùy tiện đi đến đâu đều có ánh mắt ghen ghét hướng tôi phóng tới, đều xù lông nhím.
Quên đi, vẫn là đến cửa hàng khác mua đi, tôi thở dài, đang định xoay người rời đi, lúc này trên màn hình lớn của cửa hàng xuất hiện hình ảnh Funeral, hấp dẫn ánh mắt mọi người Chỉ thấy rất nhiều phóng viên chen chúc trước mặt Funeral, phía sau tiếp trước đem microphone đưa lên phía trước, trong đó một gã hỏi:
"Funeral, gần đây tạp chí đăng hình một phụ nữ, có phải là bạn gái của ngươi?"
"Không phải." Funeral trả lời ngắn gọn.
"Nhưng vì sao đêm khuya cô ấy lại xuất hiện ở trong phòng của anh, hơn nữa các người còn cô nam quả nữ chung sống cùng nhà?"
Những người khác cũng không vừa lòng đáp án này.
"Tối hôm đó tôi sinh bệnh, cô ấy tới chiếu cố tôi, không hơn." Funeral lạnh lùng nói:
"Tôi chỉ là nói ra sự thật, tin hay không ở các người, tôi không thể làm gì hơn." Lời vừa nói ra, hiện trường đều an tĩnh lại, người tới đây đều hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao hỏi tiếp.
"Nguyên lai cô thật sự chính là bạn bình thường của Funeral." Người bán hàng vừa nãy nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh lại cười nói với tôi, bộ dáng yên lòng.
"Đúng, tôi làm sao có thể là bạn gái của Funeral?"
Tôi cười làm lành.
"Vậy à, về cái áo ngủ kia còn có hai loại màu sắc khác, tôi lấy cho ngươi." Người bán hàng MM nhiệt tình chạy đi .
Tôi thở ra, Funeral a Funeral, ngươi cuối cùng làm nên chuyện tốt, xem ra cuối cùng cũng đã có thể không phải che mặt ra phố rồi.
Đám kia vẫn như trước không chịu buông tha tin tức này, một phóng viên hỏi tiếp:
"Nhưng Funeral từ khi xuất hiện tới nay bên cạnh luôn luôn đều không có bạn bè là nữ giới, hiện tại đột nhiên xuất hiện vị nữ tử thần bí kia, chẳng lẽ chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy sao?"
Đương nhiên đúng! Tôi ở trong lòng đối với Funeral hò hét, nói mau đi! "Tôi không rõ ràng lắm cảm giác của cô ấy." Funeral tạm dừng một chút, trong mắt phản xạ một tia sáng óng ánh, khóe miệng tạo nên một tươi cười dịu dàng:
"Nhưng tôi đối với cô ấy, tuyệt đối không chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy." Lời vừa nói ra, tôi lập tức ngây người, này, vừa nói cái gì? Phóng viên ở hiện trường lập tức hưng phấn lên, tranh hỏi:
"`Tuyệt đối không chỉ là bạn bình thường đơn giản như vậy’ là ý tứ gì?"
"Tôi rất có cảm tình với cô ấy, hy vọng có thể có may mắn đạt được ưu ái của cô ấy." Âm thanh bình tĩnh của Funeral, vào tôii tôi lại nghe như sấm sét đinh tai.
Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đứa nhỏ này, có phải sốt hồ đồ rồi hay không?