Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 46

Buổi sáng hôm sau, Khương Từ cùng Lưu Yến lái xe đến thôn Lưu Gia huyện Chu Bình, muốn tìm người hàng xóm lỡ miệng kia đến lúc ra tòa làm chứng, chứng minh bà Lưu đã từng nói trước mặt ông ấy muốn để nhà lại cho con gái, nhưng đối phương đại khái là sợ gây chuyện, thề thốt phủ nhận mình đã nói như vậy, cũng kiên quyết mình chưa từng nghe thấy bà lão nói gì về ngôi nhà.Khương Từ khuyên nửa ngày, lấy cả tình cảm lẫn nói lý, nhưng đối phương như thế nào cũng không chịu, còn không ngừng bảo bọn họ rời đi.

Sau Lưu Yến lặng lẽ kéo cô một chút, đưa mắt ra hiệu, bảo cô nói sau. Cô theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Lưu Mới đứng ở xa sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm bên này. Cô tức khắc hiểu rõ, cũng không làm người ta khó xử, cùng Lưu Yến rời đi.

Lưu Yến nói: “Rõ ràng là Lưu Mới uy hϊếp người ta, người ta còn phải ở đây sinh sống, đương nhiên không muốn gây chuyện.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Cũng phải.”

Lưu Yến tò mò, nghiêng đầu hỏi Khương Từ, “Cho nên Lưu Bình trả cho cô nhiều hay ít mà cô giúp cô ấy như vậy?”

Khương Từ nói: “Này không phải vấn đề tiền bạc, chủ yếu là Lưu Mới khinh người quá đáng, chưa từng hiếu kính cho mẹ, vừa nghe nói nhà phải phá bỏ di dời lập tức chạy về, còn muốn chiếm hết phần của em gái,đến chỗ dung thân cũng không cho ngừoi ta.”

Lưu Yến gật đầu, nói: “Này Lưu Bình cũng xác thật là rất đáng thương, nhưng trên đời này người đáng thương rất nhiều, giúp cũng giúp không hết a.”

Anh bỗng nhiên có hơi tò mò, nhìn về phía Khương Từ, “Tiểu Từ, tôi phát hiện cô hình như đặc biệt đồng cảm với người yếu thế, cho nên cô là trời sinh, hay là có trải qua chuyện đặc thù gì?”

Khương Từ đi lên phía trước, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi trả lời một câu, “Có thể bởi vì bản thân tôi cũng đã từng trải qua những chuyện như thế, khi đó thực hy vọng có người tới cứu tôi.”

Lưu Yến không khỏi sửng sốt, anh còn muốn hỏi lại, Khương Từ đã chuyển chủ đề, “Đi thôi, bây giờ về còn có thể chạy về huyện thành ăn cơm trưa.”

Lưu Yến thấy Khương Từ không muốn nói, cũng biết điều mà không có hỏi lại, hai người cùng nhau đi ra cửa thôn, gần đến cửa thôn thì Lưu Bình bỗng nhiên từ phía sau đuổi theo

“Luật sư Khương, luật sư Khương.”

Khương Từ quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Bình xách theo cái giỏ tre chạy tới.

Trời tháng 7 , cô chạy nhanh làm gương mặt đỏ bừng, trán đều là mồ hôi, chạy đến trước mặt Khương Từ, đưa cái rổ trong tay cho Khương Từ, cảm kích mà nhìn cô, nói: “Luật sư Khương cảm ơn cô đã lo chuyện của tôi, đây khoai lang đỏ tôi mới vừa ra sau núi đào, này là mùa khoai lang đỏ nên vị rất ngọt, cô cầm về nếm thử, tôi bây giờ cũng không có gì tốt để cảm ơn cô, hy vọng cô đừng ghét bỏ.”

Khương Từ cảm kích mà nhận lấy, nói: “Cảm ơn, tôi nhất định sẽ ăn thật ngon.”

Có lẽ bởi vì khi còn nhỏ cùng bà nội sống ở nông thôn, Khương Từ trời sinh đối với người lao động giản dị rất có cảm tình, cô nhìn Lưu Bình bị mặt trời chiếu đến cả mặt đỏ bừng, hỏi: “Cô bây giờ ở trong nhà sao? Anh trai với chị dâu không có đuổi cô đi chứ?”

Lưu Bình thở dài, nói: “Bọn họ không cho tôi ở lại, trong nhà có ba cái phòng, anh chị hai một phòng, cháu gái cháu trai mỗi người một phòng, tôi không có chỗ ở, gần đây đang ở hầm trú ẩn sau núi hầm, nhưng cũng còn tốt, trong động rất mát mẻ, mưa không đến mặt nắng không đến đầu.”

Khương Từ nghe vậy rất khó chịu, thiếu chút nữa lại muốn xử trí theo cảm tính đưa cô ấy về trên thành phố tìm chỗ ở, Lưu Yến như biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhanh chóng mở miệng, “Tôi thấy cô cũng đừng ở trong động, ban ngày khả năng còn ổn, buổi tối một mình ở trong động cũng không an toàn, tôi thấy hàng xóm trong thôn đều rất thân thiện, cô nói với bọn họ, nhờ bọn họ cho ở nhờ một thời gian, nếu thật sự không được, đưa

người ta chút phí xem.”

Lưu Bình gật gật đầu, rất ngượng ngùng mà nói: “Tôi chính là sợ phiền đến người ta.”

Lưu Yến nói: “Không đến mức, thật sự không được thì không phải còn có Thôn Ủy Hội sao, tìm bí thư thôn nghĩ biện pháp xem.”

Lưu bình gật đầu, nói: “Được, cảm ơn luật sư Lưu.”

Khương Từ bỗng nhiên nhớ tới, hỏi Lưu Bình, “Đúng rồi, cô ở trong nhà có tìm xem mẹ cô có lưu lại di vật gì hay không không? Hoặc là thư tín hay đồ vật linh tinh gì?”

Lưu Bình lắc đầu, nói: “Không có di vật gì, thư tín cũng không có, kể cả có di vật gì thì chắc anh tôi cũng cầm rồi, trước lúc mẹ tôi mất, hai chỉ vàng hoa tai anh tôi cũng cầm rồi. Ngày đó tôi vào trong phòng mẹ tìm, cũng chỉ thấy một cái di động bị nát, là cái mẹ tôi dùng lúc còn sống.”

“Di động?” Đôi mắt Khương Từ không khỏi sáng lên, hỏi: “Là thông minh sao? Bên trong có video ghi hình linh tinh gì không?”

Lưu bình xua tay, nói: “Không có, cái gì cũng không có.”

Khương Từ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy

cô đưa điện thoại cho tôi, tôi muốn lấy về đi xem.”

Lưu Bình đáp: “Được, để tôi về lấy, cô chờ tôi một lát.”

Lưu bình cầm di động đến, kia di động xác thật đã nát, màn hình đều vỡ thành mảnh, khó trách Lưu Mới không cần.

Cô click mở album xem, Lưu Yến ở bên cạnh lái xe, nói một tiếng, “Cô cẩn thận một chút, màn hình đã vỡ thành mảnh, cô cũng không sợ đứt tay.”

Khương Từ click mở album, phát hiện bên trong xác thật ảnh chụp hay video đều không có. Cô click mở phần ghi âm nhìn, bên trong cũng không có gì. Cô đem điện thoại khóa màn hình, ghé đầu dựa vào cửa sổ xe nghĩ ngợi.

Lưu Yến hỏi cô, “Nghĩ gì đấy?”

Khương Từ nói: “Di động này khẳng định đã bị người khác động vào.”

“Ngươi như thế nào biết?”

Khương Từ nói: “Di động một tấm ảnh chụp cũng không có, tôi cảm thấy không quá bình thường, bà nội tôi mấy năm nay dùng điện thoại thông minh, đều thường dùng di động chụp ảnh, cái này lại một tấm ảnh chụp cũng không có, tôi nghi bị người khác xóa đi.”

“Cô nghi bà Lưu có ghi lại di chúc?”

Khương Từ “Ân” một tiếng, “Có khả năng này.”

Nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Yến, nói: “Đợi chút đến Dung Thành trực tiếp đến Tân Khoa, tôi muốn đi tìm Diệp Chiêu giúp khôi phục dữ liệu.”

Lưu Yến “Ân” một tiếng, nói: “Được.”

Lại hỏi Khương Từ, “Tôi vừa nãy nếu không mở miệng, cô có phải lại tính giúp người ta tìm chỗ ở không?”

Khương Từ không hé răng, để gương mặt dựa vào bên cửa sổ, xem như cam chịu.

Lưu Yến nói: “Cái tật xấu xử trí theo cảm tính này của cô phải sửa, mỗi lần vừa thấy người ta đáng thương liền muốn đem chuyện ôm vào thân, cô coi mình là Quan Thế Âm chuyển thế à? Trên đời này người đáng thương người nhiều lắm, cô mỗi người đều quản, cô quản được hết sao?”

Khương Từ biết lời Lưu Yến nói chính là sự thật, cô xác thật thực dễ dàng xử trí theo cảm tính, đặc biệt là nhìn thấy người cần trợ giúp.

Cô trầm mặc trong chốc lát, thỏa hiệp nói: “Cho nên tôi cuối cùng không phải cũng không lên tiếng sao.”

Lưu Yến nói: “Mọi người đều là người trưởng thành, mỗi người đều phải có trách nhiệm với bản thân mình, cô nhất thời quản được người ta thì quản được cả đời sao. Cũng như cô ấy, không phải cũng là tự mình lăn lê bò lết lớn lên sao.”

Khương Từ nhìn ngoài cửa sổ, qua chốc lát, khẽ ừ một tiếng, nói: “Anh nói đúng.”

Cô đúng thật là tự mình lăn lê bò lết mà lớn lên, cô từng chịu rất nhiều khổ sở cũng chịu qua rất nhiều suy sụp, nhưng cũng trưởng thành, hơn nữa cuộc sống cũng không tệ lắm.

Cô thấy lời Lưu Yến nói có câu nói rất đúng, người chung quy vẫn là phải tự chịu trách nhiệm với bản thân, ai cũng không cứu được.

Hai người trở lại Dung Thành đã là buổi chiều 5 giờ, vừa xuống cao tốc Khương Từ liền gọi điện thoại cho Diệp Chiệu, hỏi cậu có công ty không, muốn tìm cậu hỗ trợ khôi phục dữ liệu.

Diệp Chiêu nói: “Tớ có, nhưng mà bây giờ có hơi bận, cậu tới đây trước đi, đợi chút tớ tan làm giúp cậu.”

“Được.” Khương Từ nghĩ khôi phục dữ liệu phỏng chừng phải rất lâu, hỏi Diệp Chiêu, “Cậu chốc nữa muốn ăn cái gì? Tớ mua mang qua đấy.”

Diệp Chiêu không khách khí nói: “Tôm hùm đất của Văn Tinh, cảm ơn.”

Khương Từ cười nói: “Được, tớ mua qua đấy.”

Khương Từ mang tôm hùm đất để lấy lòng, đến Tân Khoa đã là gần 6 giờ, cô đi thang máy đến khu kĩ thuật ở tầng 13, lập tức đi đến văn phòng Diệp Chiêu, cách cửa kính nhìn thấy Diệp Chiêu còn đang đánh máy, một phòng toàn lập trình viên, ngoài Diệp Chiêu mặc sơ mi trắng, những người khác ai cũng mặc áo polo u ám. Khương Từ bỗng nhiên nhớ đến hồi đại học, Bùi Hân lúc ấy nói: “Vì cái gì lập trình viên của Trung Quốc đều thích mặc áo polo, đây là ước định mà thành truyền thống sao?”

Khương Từ nhìn bên trong phòng toàn lập trình viên mặc áo polo ngồi trước máy tính ra sức đánh máy, bỗng nhiên không nhịn được bật cười,cô cười ra thành tiếng, Diệp Chiêu từ trong máy tính ngẩng đầu nhìn thấy cô,bảo cô chờ cậu vài phút.

Khương Từ ra dấu “ok”, đứng bên ngoài chờ.

Đúng sáu giờ, lập trình viên trong văn phòng lục tục tan làm, Diệp Chiêu từ bên trong đi ra, mở cửa văn phòng, gọi Khương Từ, “Vào đây.”

Khương Từ mỉm cười, xách theo đồ đi vào.

Diệp Chiêu đưa cô đến vị trí của mình, giúp cô kéo ghế dựa qua, “Nói đi, muốn tớ giúp cậu khôi phục dữ liệu gì?”

Khương Từ hỏi: “Cậu đã làm xong việc bận chưa? Nếu không cậu cứ làm xong trước đi, tớ không vội.”

Diệp Chiêu cười nói: “Công việc chưa có làm xong, hôm nay làm không xong ngày mai lại làm, làm gì có chuyện mỗi ngày tăng ca.”

Khương Từ cười nói: “Vậy cậu xem giúp tớ.”

Cô lấy di động từ trong túi ra, đưa cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu cầm qua xem, không khỏi nhíu mày, “Cậu tìm ở đâu ra cái điện thoại bị phá tới mức này? Mấy mảnh vỡ này cũng không sợ đứt tay.”

Khương Từ vội vàng lấy khăn giấy bọc điện thoại lại, nói: “Cậu cẩn thận một chút, bọc vào như này sẽ không sao.”

Diệp Chiêu tìm dây sạc đem điện thoại lên nguồn trước, hỏi: “Cậu muốn khôi phục cái gì?”

Khương Từ nói: “Muốn khôi phục albulm một chút, tớ nghi mẹ đương sự ghi lại di chúc, nhưng bên trong ảnh chụp cùng video đều bị xóa hết.”

Diệp Chiêu nói: “Cái di động này hình như bị người ta đập, không biết chip bên trong có hỏng không.”

Khương Từ nói: “Cậu thử xem đi, thật sự không được cũng không có biện pháp.”

Đúng như lời Diệp Chiêu nói, di động này bị đạp nát, cho dù Diệp Chiêu là người nhận được giải thưởng lớn về khoa học kĩ thuật mạng lưới Internet toàn quốc cũng rất lâu vẫn chưa khôi phục được.Khương Từ ghé vào bên cạnh nhìn Diệp Chiêu sửa, hỏi cậu, “Cậu muốn ăn chút đồ ăn trước không?”

Diệp Chiêu lúc này đang chuyên chú, nói: “Không cần, làm xong rồi ăn.”

Khương Từ nói: “Tớ giúp cậu lột vỏ, không chốc nữa đều bị nguội.”

Cô nói xong liền đem tôm hùm đất xách qua, đang chuẩn bị mở ra giúp Diệp Chiêu lột tôm hùm đất, di động cô bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy di động từ trong túi ra,nhìn thấy tên hiển thị, trên mặt tức khắc cười tươi, vội vàng vui vẻ mà bắt máy, đầu kia truyền đến giọng của Thẩm Thính Nam, “Ở nhà sao?”

Diệp Chiêu ở bên cạnh nghe thấy giọng đàn ông trong điện thoại, theo bản năng nhìn thoáng qua Khương Từ.

Khương Từ cười trả lời, “Còn chưa có về, em ở bên ngoài xử lý chút việc.”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở đâu?”

Khương Từ nói: “Ở bên Tân Khoa, em tìm Diệp Chiêu giúp em khôi phục đồ, anh ở đâu? Ăn cơm chiều chưa?”

Ở đầu kia Thẩm Thính Nam nghe thấy tên Diệp Chiêu thì cụp mi, hỏi: “Khôi phục cái gì?”

Khương Từ nói: “Mẹ của đương sự bên em lúc còn sống để lại một cái di động, em tìm Diệp Chiêu giúp em khôi phục albulm, muốn nhìn xem có ghi lại di chúc gì không.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Ở bên đấy chờ anh, anh qua tìm em.”