Khương Từ ở trong phòng Thẩm Thính Nam ngủ thật sự an ổn, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, đã là 8 giờ. Cô thay quần áo xong từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Thẩm Thính Nam dựa vào sô pha ngủ.
Cô về phòng cầm cái chăn mỏng đi ra, sau đó nhẹ nhàng mà đi qua, đem cái chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người Thẩm Thính Nam.
Nhưng khi cô đang ghé sát người vào, thoáng ngửi được trên người Thẩm Thính Nam có chút mùi của nước biển.
Thẩm Thính Nam ngủ không sâu, Khi Khương Từ đem chăn đắp lên người anh, anh liền tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy Khương Từ, hỏi: “Tỉnh? Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Ngủ rất ngon.”
Cô ngồi vào chỗ bên cạnh Thẩm Thính Nam, nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi cong cong nở một nụ cười, nói: “Giường ngủ của anh thật thoải mái, không quá cứng cũng không quá mềm, ngủ ở trên như nằm ở trong bông.”
Thẩm Thính Nam vặn mở chai nước khoáng trên bàn, uống nước, nghe vậy không nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ, nói: “Đợi chốc nữa tìm giám đốc khách sạn hỏi xem bọn họ dùng nệm nhãn hiệu gì, về lại mua cho em một cái.”
Khương Từ cười cười lắc đầu, nói: “Thôi, bây giờ ở nhà thuê mua nệm tốt quá xa xỉ, chờ em mua phòng ở lại mua.”
Nói tới đây, cô nhớ tới, hỏi Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam, anh có phải đi ra ngoài hay không?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy hơi giật mình, nhìn cô, “Sao lại hỏi vậy?”
Khương Từ nói: “Trên người của anh có mùi nước biển, tối hôm qua em cũng chưa ngửi thấy.”
Nói xong, lại tự mình bật lại mình, nói: “Bất quá cũng có khả năng khứu giác của em có vấn đề, em đôi khi cũng bị viêm mũi.”
Cô theo bản năng xoa nhẹ mũi.Thẩm Thính Nam nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của cô, không nhịn được cười, nói: “Ân, hẳn là khứu giác em có vấn đề, anh vẫn luôn ở nhà.”
Bất quá không quá ba tiếng, Khương Từ liền phát hiện Thẩm Thính Nam nói dối.
Khi đó Thẩm Thính Nam đưa cô đi làm, lúc trên đường đi qua một tiệm bánh mì, cô muốn đi mua chút bánh mì cho bữa trưa, vì thế bảo Thẩm Thính Nam dừng xe ven đường.
Thẩm Thính Nam xuống xe, ở ven đường chờ cô, nhưng không nghĩ tới cô đi vào tiệm bánh mì thế nhưng lại gặp Nghiêm Hổ cũng ở đó mua bánh mì.Quần áo trên người ông ta dơ dáy, nhưng quan trọng nhất chính là cả khuôn mặt đều bị thâm tím từng mảng. Cô một khắc nhìn thấy Nghiêm Hổ kia, theo bản năng muốn chạy, nhưng Nghiêm Hổ lại càng sợ hơn cô, trong nháy mắt khi bọn họ thấy nhau, Nghiêm Hổ giống như thấy quỷ, cất bước liền chạy ra bên ngoài. Lúc chạy còn va vào mấy vị khách khác, Khương Từ lúc thấy hắn chạy ra ngoài cửa, theo bản năng nghiêng người thối lui, cô nhìn theo bóng dáng Nghiêm Hổ, nhìn thấy hắn lúc chạy ra khỏi tiệm bánh mì còn té ngã một cái, nhưng hắn đều không rảnh mà lo đau, bò dậy liền nhanh chân mà chạy.
Khương Từ không tự giác mà nhíu mày, có chút kỳ quái mà nhìn chằm chằm bóng dáng Nghiêm Hổ nửa ngày, thẳng đến khi hắn chạy không thấy được nữa, cô mới hồi phục tinh thần, đi đến trước quầy bánh mì chọn lựa bánh mì.Lấy bánh mì xong, cô ôm túi từ tiệm bánh mì ra ngoài, lập tức đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam dựa ở bên cạnh xe chờ cô, nhìn thấy cô ôm túi bánh mì lại đây, hỏi: “Lấy lòng anh?
Khương Từ nghiêm túc mà nhìn Thẩm Thính Nam, sau một lúc lâu, nói: “Thẩm Thính Nam, anh vi phạm pháp luật.”
Thẩm Thính Nam nghe vậy sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Từ.
Khương Từ nói: “Vừa nãy Nghiêm Hổ chạy qua người em, em nghe thấy được mùi nước biển giống với mùi trên người anh.”
Cô học pháp luật, có năng lực trinh thám nhất định, nhiều chỗ lớn bé ở Dung Thành đều rất quen thuộc, nhìn Thẩm Thính Nam, tiếp tục nói: “Ở chỗ bến tàu bên kia có một kho hàng bỏ hoang, gần bờ biển, ngày thường cũng không có người.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, cười nói: “Em không nên làm luật sư, nên đi làm cảnh sát.”
Khương Từ có chút tức giận, nhìn Thẩm Thính Nam hơi nhăn lại giữa mày, nói: “Thẩm Thính Nam, em không phải đã nói với anh rồi sao, không cần vi phạm pháp luật.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Ông ta cũng không làm sao, đánh một trận mà thôi.”
“Đánh người cũng là không đúng!” Khương Từ tức giận mà nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ nhíu lại giữa mày nhìn anh như vậy, bộ dáng thực tức giận, không biết vì cái gì ngược lại tâm tình vui sướиɠ, trong mắt xẹt qua ý cười, không sao cả mà nói: “Cùng lắm thì bị tạm giam mấy ngày.”
Anh trêu Khương Từ, “Muốn bắt anh sao luật sư Khương?”
Khương Từ nhìn anh, một lúc lâu sau, nghiêm túc mà nói: “Thẩm Thính Nam, anh không nên làm như vậy. Anh là con cưng, nhà có gia thế, không nên vì em làm bẩn tay mình.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, không nói chuyện.
Khương Từ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Về sau không cần như vậy.”
“Được.” Thẩm Thính Nam nghe theo mà đáp ứng.
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, qua chốc lát, nói: “Thẩm Thính Nam, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở bên cạnh em, chậm trễ anh đã lâu thật sự rất ngại a.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi lại: “Em một hai phải cùng anh khách khí như vậy?”
Khương Từ nói: “Hẳn là.”
Cô thực luyến tiếc Thẩm Thính Nam, nhưng là có đôi lời cần thiết phải nói, có quyết định cũng cần thiết phải làm. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích, nói: “Thẩm Thính Nam, hiện tại đã không còn nguy hiểm, anh về sau không cần lại đưa em đi làm đón em tan ca, chúng ta cũng không cần phải ở chung.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nhịn không được lần nữa nói: “Thật sự thực cảm ơn anh trong khoảng thời gian này vẫn luôn bảo vệ em.”
Cô phớt lờ cảm xúc không muốn anh đi, hỏi: “Mấy đồ dùng của anh, em trở về sẽ giúp anh thu dọn, sau đó dùng chuyển phát nhanh gửi cho anh nhé?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, qua thật lâu, nói: “Không cần, anh tự đến lấy.”
Thẩm Thính Nam cũng không có lập tức đi đến chỗ Khương Từ lấy đồ, giải quyết xong việc Nghiêm Hổ, anh về Bắc Thành một chuyến, lúc đầu cho rằng ba ngày là có thể giải quyết xong chuyện, bởi vì gặp được chút tình huống khó giải quyết, vẫn luôn kéo dài tới tháng tư mới xem như hoàn toàn giải quyết xong.
Sau khi giải quyết xong chuyện, anh tính lập tức quay về Dung Thành, nhưng lại vừa lúc là sinh nhật mẹ, không thể không ở lại thêm mấy ngày.
Trong lúc anh cùng Khương Từ gọi điện, không biết nói cái gì, liền hỏi cô vụ Lưu Phương đã xử lí xong chưa.Khương Từ ở trong điện thoại có chút vui sướиɠ mà cùng anh chia sẻ, nói: “Đã phán xuống rồi, trận kiện tụng này của bọn em thật sự thành công, không chỉ có Lưu Phương cùng Nghiêm Hổ thuận lợi ly hôn, quyền nuôi nấng hai đứa nhỏ cũng tranh được.”
Thẩm Thính Nam cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được Khương Từ đang vui sướиɠ. Tâm tình anh không tự giác mà cũng vui theo, cười một cái, nói: “Không uổng công em vất vả vì ba mẹ con họ như vậy.”
Khương Từ cuộn tròn trong ổ chăn, nghe được lời của Thẩm Thính Nam, khóe môi không tự giác mà lộ ra, cong cong cười, nhịn không được cùng anh chia sẻ càng nhiều niềm vui, nói: “Lưu Phương cũng tìm được công việc, trước đó không lâu nhân viên công tác gọi điện thoại cho em, bảo Dung Thành có một nhà xí nghiệp nguyện ý tiếp nhận người tàn tật, hơn nữa đều là công việc bằng tay, sẽ không quá vất vả. Em đã tra qua công ty kia, là một xí nghiệp nhãn hiệu bản địa lâu đời ở Dung Thành, chuyên làm đồ chơi xuất khẩu, tuy rằng quy mô không phải rất lớn, nhưng công ty thực có lương tâm, tiền lương cho công nhân với đãi ngộ đều cũng không tệ lắm, hơn nữa còn có bảo hiểm, sẽ có lương hưu, ngày nghỉ cũng có, ngày thường cũng là bình thường sáu giờ tan làm, cứ như vậy, Lưu Phương ngày thường cũng có thời gian cho con cái.”
Có lẽ bởi vì đây là chuyện mà cô với Thẩm Thính Nam cùng chứng kiến, cô mở miệng liền nhịn không được cùng Thẩm Thính Nam nói rất nhiều, nhưng là nói xong lại có chút hối hận, cảm thấy chính mình quá nhiều lời.
Thẩm Thính Nam đang kiên nhẫn nghe, thấy Khương Từ bỗng nhiên không nói, hỏi: “Xong sao nữa? Cô ấy nguyện ý đi sao?”
Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam hỏi cô, lại như mở máy hát, nói: “Đương nhiên đi nha, hơn nữa công ty hiểu tình huống của cô ấy, nguyện ý cho cô ấy một căn chung cư phòng đơn riêng, cô ấy có thể mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau đến ở.”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Khá tốt, vấn đề chỗ ở cũng được giải quyết.”
Khương Từ mỉm cười gật gật đầu, nói: “Ân.”
Nói xong chuyện của Lưu Phương, hai người bỗng nhiên cũng không biết nên nói cái gì nữa, nhưng ai cũng đều không có dập máy trước.
Không biết có phải bởi vì khi đó đã quá muộn hay không, ban đêm im ắng, hai người đều không nói lời nào, nhưng cách ống nghe, đều có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Ái muội trong đêm tối vô hạn lan tràn, Thẩm Thính Nam trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm trầm thấp, “Khương Từ ——”
Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam gọi tên cô, tim cô bỗng nhiên không chịu khống chế mà nhảy lên bang bang, tựa như ý thức được anh muốn nói gì, cô theo bản năng lên tiếng đánh gãy, nói: “Thẩm Thính Nam, chuyện của anh giải quyết xong chưa? Lần trước bởi vì em nên không thể kịp thời trở về, có phải mang đến phiền toái rất lớn cho anh không?”
Thẩm Thính Nam nói: “Không có, là có chút chuyện khác.”
Vừa nãy trong nháy mắt kia, Thẩm Thính Nam xác thật rất muốn thổ lộ, nhưng bị Khương Từ đánh gãy, lại bỗng nhiên ý thức được, cách điện thoại dường như không đủ chính thức, cũng không nói nữa, chỉ nói: “Cuối tháng anh phải ăn sinh nhật mẹ, anh chỉ sợ phải qua một khoảng thời gian nữa mới quay lại đấy.”
Khương Từ “Ân” một tiếng, thoải mái mà nói: “Được nha.”
Còn nói thêm: “Chúc mẹ anh sinh nhật vui vẻ nha.”
Thẩm Thính Nam bỗng nhiên nhớ tới, “Sinh nhật em cũng sắp tới đi?”
Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam còn nhớ rõ, khẽ cười, nói: “Còn sớm, đến tháng 5 cơ.”
Thẩm Thính Nam nói: “ Anh khẳng định sẽ quay về đấy trước sinh nhật em.”
Khương Từ có thể cảm nhận được cảm tình của Thẩm Thính Nam với cô, nhưng cô không dám đáp lại, khẽ cười, nói: “Cảm ơn.”
Lại nói: “Có hơi muộn rồi Thẩm Thính Nam, em ngày mai còn phải đi toà án lập vụ án, em đi ngủ trước.”
Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lần trò chuyện này qua đi, Thẩm Thính Nam cùng Khương Từ cũng không có nói chuyện qua điện thoại thêm lần nào nữa, Thẩm Thính Nam nghĩ chờ cuối tháng sau khi sinh nhật mẹ xong về Dung Thành trực tiếp đi gặp Khương Từ, nhưng không nghĩ tới ngày cuối cùng của tháng tư, cư nhiên ở Bắc Thành nhìn thấy Khương Từ.
Tối đó là sinh nhật Trình Tĩnh Nhàn, bởi vì chỉ là dịp nhỏ, cũng không có bốn phía phô trương để chúc mừng, chỉ là người một nhà ở trong một tiệm cơm Trung Quốc hội tụ với nhau.
Lúc ăn cơm, Trình Tĩnh Nhàn lại thúc giục Thẩm Thính Nam kết hôn, nói: “Con tuổi cũng không còn nhỏ, hôn nhân đại sự cũng đến lúc suy xét, mấy năm trước mỗi lần thúc giục con, con đều lấy lí do công việc bận, mấy năm nay công ty phát triển cũng đã vào quỹ đạo, con có bận thật thì chẳng lẽ thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có luôn sao? Lúc trước vốn dĩ muốn tác hợp cho con cùng Vui Vẻ, con thì hay rồi, một câu làm người ta bỏ về.”
Bà nhìn con trai, càng thêm nghi hoặc, hỏi: “Con rốt cuộc thích người như nào? Con chỉ cần lấy một tiêu chuẩn, mẹ sẽ lưu ý giúp con.”
Thẩm Thính Nam sớm biết rằng mỗi lần trong nhà liên hoan không tránh được việc bị giục kết hôn, anh lười biếng mà nói: “Mẹ đừng quản con chuyện này đã tính là giúp con rồi.”
Trình Tĩnh Nhàn nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói: “Con có ý gì? Con nói lời này, chẳng lẽ còn sợ mẹ hại con?”
Thẩm Thính Nam dựa vào lưng ghế, nhìn mẹ, nói: “Con không có ý này, chẳng qua về phương diện tình cảm, con hy vọng mẹ đừng nhúng tay, con thích ai, muốn cùng ai ở bên nhau, con tự mình biết.”
Trình Tĩnh Nhàn không cao hứng mà nhìn Thẩm Thính Nam liếc mắt một cái, nhưng cũng không có nói gì nữa, người một nhà cơm nước xong đã là buổi tối 8 giờ rưỡi, đi thang máy từ trên lầu xuống dưới, Trình Tĩnh Nhàn còn cùng người thân nói về chuyện đi triển lãm tranh, thang máy tới tầng một rồi, cửa mở ra, liền nhìn thấy Khương Từ cùng bạn khoác tay đứng ở bên ngoài, hai người một bên nói chuyện phiếm, một bên chờ thang máy.Cửa thang máy mở ra, Khương Từ nhìn thấy Thẩm Thính Nam, nụ cười trên mặt không khỏi có chút cứng đờ.
Bùi Hân nhìn thấy Thẩm Thính Nam, a một tiếng, đang muốn chào hỏi, Khương Từ lặng lẽ níu cánh tay cô một chút, ý bảo cô không cần lên tiếng.Bùi Hân hiểu được ám chỉ của Khương Từ, lời chào hỏi đang chuẩn bị nói ra liền nuốt trở về.
Khương Từ kéo Bùi Hân đứng sang bên cạnh, nhường đường cho Trình Tĩnh Nhàn với mọi người.Trình Tĩnh Nhàn mới đầu cũng không có chú ý tới Khương Từ, nhưng Thẩm Thính Nam ra khỏi thang máy, lại lập tức ngừng ở trước mặt Khương Từ, nhìn cô, hỏi: “Đến đây lúc nào? Sao không nói cho anh một tiếng?”
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam cùng cô nói chuyện, đành phải căng da đầu trả lời, nói: “Em tới để biện hộ.”
Bây giờ đã tới tháng năm, xác thật là quý cần biện hộ nhiều, Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở đây bao lâu? Khi nào em về?”
Khương Từ nói: “Không xác định, biện hộ kết thúc liền đi.”
Cô nhìn thấy Trình Tĩnh Nhàn đứng cách đó không xa, nhíu lại giữa mày, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô cùng Thẩm Thính Nam, cô không muốn cùng Thẩm Thính Nam nhiều lời, nói: “Bọn em muốn lên lầu mua chút đồ, đi trước.”
Nói xong liền lập tức lôi kéo Bùi Hân vào thang máy, giơ tay ấn nút đóng cửa thang.
Thẩm Thính Nam nghiêng đầu, cách cửa thang máy sắp đóng lại nhìn về phía Khương Từ.Mà Khương Từ lại đứng ở góc, thực tị hiềm mà không muốn liên quan tới Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam nhìn cửa thang máy khép lại, ở chỗ nghỉ chân vài giây, qua chốc lát, mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa đuổi kịp người trong nhà.Trình Tĩnh Nhàn đứng ở cách đó không xa chờ anh, chờ Thẩm Thính Nam đến gần, không vui mà nhìn anh, hỏi: “Đó có phải con gái Chu Vân không? Mẹ nó không phải đã chia tay ba con rồi sao? Con sao còn cùng nó liên hệ?”
Thẩm Thính Nam nhìn mẹ một cái, hỏi lại một câu, “Con cùng em ấy có liên hệ thì có vấn đề gì sao?”
Trình Tĩnh Nhàn nhíu mày, nói: “Mẹ đã sớm nói với con rồi, cách xa loại người này ra một chút, mẹ nó chính là vào địa vị của đàn ông leo lên, nó cũng có thể có cái bản lĩnh đó, con sẽ bị lợi dụng.”
Thẩm Thính Nam hôm nay không muốn cùng mẹ tranh chấp, nhưng nghe vậy sắc mặt cũng không khỏi lạnh đi, nhìn mẹ, “Mẹ hiểu em ấy lắm sao? Dùng lời lẽ khó nghe như thế để nói về em ấy, mẹ có nghĩ tới hay không, người ta cũng là một con người, sức chịu đựng không phải tường đồng vách sắt, mẹ thử nghĩ một chút, lời nói như vậy đặt trên người mẹ thì có cảm nhận gì? Em ấy chưa từng nghĩ tới muốn lấy một đồng một hào nào từ Thẩm gia, ngược lại là chúng ta, tự cho là cao cao tại thượng, kỳ thật ai cũng kém hơn em ấy.”
“A Nam ——” Trình Tĩnh Nhàn lờ mờ nhận ra được cái gì, bà kinh ngạc mà nhìn Thẩm Thính Nam, lại nghĩ đến anh đợt này toàn ở bên Dung Thành, bà bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi vừa kinh vừa giận, “Con thích cái tiểu nha đầu kia? Thẩm Thính Nam, con không làm sao chứ? Bắc Thành có bao nhiêu cô gái ưu tú có gia thế? Làm gì có ai kém hơn nó? Con cư nhiên bị một tiểu nha đầu câu dẫn đến thần hồn điên đảo? Mẹ nói ngươi gần đây sao con cứ ở Dung Thành lâu như vậy, nguyên lai là có người ở đó câu lấy hồn con.”
Bà càng nói càng tức, bực nói: “Mẹ đã sớm nói rồi mà! Tiểu cô nương kia cùng mẹ nó giống nhau, chuyên câu dẫn đàn ông, cư nhiên có bản lĩnh đem con từ cây vạn tuế ngàn năm cũng bị câu đến nở hoa.”
Thẩm Thính Nam nhíu mày, không vui mà nhìn thẳng mẹ, “Mẹ nói chuyện chú ý chút, mẹ nếu biết con thích em ấy, con không cầu xin mẹ có thể thích em ấy giống như con thích em ấy, nhưng mẹ ít nhất tôn trọng chút, con không muốn nghe mấy lời nói giống vậy.”
Trình Tĩnh Nhàn càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Thính Nam, “Con có phải đã quên hôm nay là sinh nhật mẹ không? Con cư nhiên vì người ngoài mà cùng mẹ nói chuyện như vậy.”
Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nhìn chằm chằm mẹ trong chốc lát, cuối cùng nói một câu, “Vậy, con không cùng mẹ cãi nhau nữa, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, con đi trước.”
Anh nói xong, lướt qua Trình Tĩnh Nhàn, lập tức đi ra ngoài.Trình Tĩnh Nhàn bị làm cho tức giận đến che ngực thở dốc, người thân bên cạnh vội vàng tiến lên an ủi, “Thôi thôi, A Nam cũng là nhất thời nên nói vậy, không phải cố ý muốn phản lại em.”
Trình Tĩnh Nhàn cả giận: “Nó nếu là cùng cái tiểu nha đầu kia ở bên nhau, em tình nguyện thà để nó cả đời đừng kết hôn. Những cái khác còn không nói, xuất thân của Khương Từ kia, nó không phải không biết, mẹ nó moi tiền của đàn ông, ở vùng Thâm Thành là có tiếng, chị nói em sao có thể chấp nhận đứa con dâu như vậy. Hơn nữa mẹ nó trước kia còn ở quán bar bán rượu, ai biết đã làm sô pha tiểu thư hay chưa, để con gái của loại người này vào cửa nhà chúng ta, đều đem mặt mũi gia tốc ném đi hết.”
Nhóm người thân ôm lấy Trình Tĩnh Nhàn đi ra ngoài, trấn an nói: “Em đừng vội, chúng ta trở về lại chậm rãi thương lượng, thật sự không được liền xuống tay với tiểu cô nương kia, tốn chút tiền đuổi đi.”
Đoàn người nói chuyện đi xa, ai cũng không có nhìn thấy Khương Từ đứng ở bên lan can lầu hai.Bùi Hân kéo tay Khương Từ, nghe thấy những lời này mà thấy khổ sở thay cô, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô, mặt đầy lo lắng, “Tiểu Từ……”
Khương Từ nhìn Trình Tĩnh Nhàn đi xa, thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Bùi Hân cười cười, nói: “Cậu hiện tại biết vì sao tớ muốn tránh Thẩm Thính Nam rồi chứ?”
“Tiểu Từ……”
Khương Từ thực nỗ lực mà lộ ra nụ cười, nói: “Tớ xác thật thực thích Thẩm Thính Nam, nhưng bọn tớ sẽ không ở bên nhau.”