Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 30

Cúp điện thoại, Khương Từ theo bản năng nhìn kính chiếu hậu nhìn phía sau, Thẩm Thính Nam một bên lái xe, một bên đem bộ dáng cảnh giác này của cô nhìn ở trong mắt, còn có tâm tình trêu cô, nói: “Tự bảo vệ bản thân còn khó, mà còn có tâm tư quan tâm người khác.”

Khương Từ nghiêng đầu liếc anh một cái, muốn nói cái gì đó, cuối cùng mím môi, cái gì cũng chưa nói.

Thẩm Thính Nam nói: “Yên tâm đi, không ai đi theo chúng ta, em đừng quá khẩn trương.”

Khương Từ theo bản năng mà nắm lấy túi, mạnh miệng nói: “Em không khẩn trương.”

Thẩm Thính Nam câu môi cười cười, không vạch trần cô.

Tới dưới lầu văn phòng, Khương Từ ngồi ở trong xe, cọ tới cọ lui mà cởi bỏ đai an toàn, một hồi lâu không xuống xe.Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, rút chìa khóa xe, nói: “Đi, anh đưa em đi lên.”

Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam đưa cô lên, lập tức liền không khẩn trương như vậy, cô đi theo xuống xe, nhắm mắt theo đuôi mà đi bên cạnh Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, trong mắt mang theo vài phần ý cười hài hước.

Khương Từ có chút ngượng ngùng mà cắn môi, nhìn anh, “Làm sao?”

Thẩm Thính Nam cười cô, “Anh còn tưởng rằng em thật sự không sợ trời không sợ đất.”

Khương Từ liếc anh một cái, không muốn để ý đến anh.Thẩm Thính Nam cũng không hề trêu cô, giơ tay nâng mặt cô lên, nói chuyện chính, “Ban ngày em liền thành thật mà ở văn phòng, đừng tự ý một mình làm gì, có chuyện gì nhất định lập tức gọi điện thoại cho anh.”

Khương Từ thực nghiêm túc nói: “Đã biết.”

Vào thang máy, Thẩm Thính Nam đôi tay đút túi quần, rũ mắt thực nghiêm túc mà đang suy nghĩ chuyện gì.

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không nói, giống như đang tự hỏi chuyện gì, cô tò mò hỏi anh, “Anh suy nghĩ cái gì?”

Thẩm Thính Nam ngước mắt liếc nhìn anh một cái, trầm mặc vài giây, nói: “Không có gì.”

Thẩm Thính Nam đem Khương Từ đưa đến văn phòng, các đồng nghiệp khác đều ở văn phòng, Lưu Yến còn ở bên ngoài đại sảnh một bên pha cà phê một bên cùng các đồng nghiệp nói chuyện phiếm, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Từ, đang chuẩn bị chào, kết quả bỗng nhiên nhìn đến thấy Thẩm Thính Nam sau Khương Từ. Anh không khỏi mở to hai mắt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.Theo bản năng giơ tay dụi nhẹ mắt, xác định thật là Thẩm Thính Nam, vội vàng tiến lên, vươn tay muốn cùng Thẩm Thính Nam bắt tay, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng tươi cười, “Thẩm tổng, hôm nay cơn gió nào đem ngài tới đây?”Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn Lưu Yến đưa tay qua đây, miễn cưỡng bắt tay một chút, lại nói: “Phiền toái các cậu nhìn Khương Từ giúp tôi, vụ này của em ấy có nguy hiểm, đừng đề em ấy một mình.”

Lưu Yến không khỏi sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại đi nhìn Khương Từ.

Khương Từ đã chạy tới bàn làm việc của mình, cô đứng ở bên cạnh bàn, đem máy tính từ trong túi lấy ra. Cô đương nhiên nghe thấy được lời Thẩm Thính Nam nói, không biết vì cái gì, cô có chút ngượng ngùng, cũng có chút không quá dám nhìn Thẩm Thính Nam.

Lưu Yến trố mắt nửa ngày cuối cùng phản ứng lại, nhìn về phía Thẩm Thính Nam, hỏi: “Tiểu Từ gặp nguy hiểm gì cơ? Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thính Nam lướt qua Lưu Yến nhìn Khương Từ một cái, nói: “Tự cậu hỏi em ấy, tôi còn có việc, đi trước.”

Anh nói xong, xoay người rời đi.Thẩm Thính Nam vừa đi, Lưu Yến vội vàng đóng cửa lại, đi qua chỗ Khương Từ, hỏi: “Tình huống như thế nào a Tiểu Từ? Cô đắc tội người nào sao?”

Khương Từ ngồi vào vị trí, nói: “Chính là cái tên Nghiêm Hổ kia.”

Cô đem chuyện trong lúc ăn Tết nói cho Lưu Yến một chút, Lưu Yến nghe xong nhịn không được nói: “Cô xem đi, lúc trước tôi bảo cô đừng động vào chuyện này, cô không nghe, hiện tại tốt rồi, chọc phải cái con quỷ cố chấp điên cuồng này ai biết được ông ta sẽ trả thù cô như nào.”

Khương Từ nhìn Lưu Yến, nói: “Cho nên anh có nhiều thời gian thì đi toà án bên kia nhìn xem, xem vụ của Lưu Phương khi nào mở phiên toà, chỉ cần đem đơn ly hôn cùng nắm được quyền nuôi nấng xong, ông ta cũng không dám lại tùy tiện xằng bậy. Ông ta khi đó còn dám đối Lưu Phương động thủ, chính là án kiện hình sự”

Lưu Yến nói: “Tôi thật là phải bị cô làm tức chết rồi, lần trước bảo cô xem vụ kiện tụng ly hôn của Triệu tổng kia, cô tâm cao khí ngạo liền tư liệu cũng không chịu giúp tôi làm, không có tiền viện trợ pháp luật cô nhưng thật ra để bụng thật sự.”

Khương Từ một bên mở máy tính, một bên nói: “Cái Triệu tổng kia là hoàn toàn sai, còn muốn nhà gái không để mình rời nhà, còn muốn cướp quyền nuôi nấng con của người ta, tôi không nhận.”

Lưu Yến nói: “Cô chính là quá trẻ tuổi quá lý tưởng hóa, chúng ta làm luật sư, chỉ cần không dẫm vào giới hạn, không vi phạm nguyên tắc cơ bản, không có trở ngại với lương tâm, tiêu chuẩn đạo đức không cần quá cao.”

Khương Từ nói: “Tôi không làm được.”

“Cô……”

“Được, anh đừng cùng tôi nói chuyện.” Khương Từ không muốn nghe, có chút phát giận.

Lưu Yến biết nói không được Khương Từ, thỏa hiệp nói: “Được được, buổi chiều tôi liền đi toà án nhìn xem vụ của Lưu Phương, chính cô ở văn phòng đợi, đừng một mình chạy loạn, cô nếu là xảy ra chuyện gì, tôi không biết nói với Thẩm tổng như nào.”

Nói, chuẩn bị vào văn phòng, đi tới cửa lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Không phải, tôi nói cô cùng Thẩm tổng rốt cuộc là cái quan hệ gì a? Tôi như thế nào cảm thấy hai người các cô……”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn về phía anh, đánh gãy anh, “Anh có thể đừng nói chuyện hay không, tôi đang viết tài liệu.”

Lưu Yến gãi gãi đầu, “Vậy thôi, cô bận.”

Buổi sáng 10 giờ, hai người đàn ông vóc dáng to cao mặc tây trang màu đen đến cửa văn phòng. Người đầu tiên chú ý tới chính là Trương Trì, cậu đi tới cửa nhìn nhìn, hỏi: “Các anh là ai a? Đứng ở cửa văn phòng chúng tôi làm cái gì?”

Khương Từ nghe thấy tiếng, quay đầu lại nhìn ra cửa. Hai người đàn ông kia hơi gật đầu với Trương Trì, nói: “Là Thẩm tổng bảo chúng tôi tới để đảm bảo an toàn cho Khương tiểu thư.”

Khương Từ nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, cô văn kiện trong tay, đi ra cửa, nghi hoặc mà nhìn về phía hai người, “Thẩm Thính Nam bảo các anh tới?”

Hai người thập phần cung kính mà gật đầu với

cô, trong đó một người trả lời nói: “Đúng vậy khương tiểu thư, Thẩm tổng không yên tâm, cho nên lúc ngài ấy không ở đây, hai chúng tôi ở bên này bảo vệ cô an toàn.”

Khương Từ: “……”

Khương Từ cuối cùng cũng biết Thẩm Thính Nam vừa rồi ở trong thang máy tự hỏi cái gì, trở lại vị trí, cô nhịn không được gửi tin nhắn cho Thẩm Thính Nam: “Anh có thể đừng khoa trương quá không? Anh phái tới hai vị về sĩ kia ở cửa văn phòng, cách vách còn có có người ở đấy, người ta mở cửa ra tới nhìn thấy hai người vệ sĩ mặc đồ đen, bin doạ chết.”

Một lát sau, Thẩm Thính Nam trả lời cô: “Hoàn cảnh của văn phòng bọn em là ai đều có thể đi lên, anh thật sự không yên tâm.”

Khương Từ nhìn chằm chằm tin nhắn Thẩm Thính Nam trả lời trong chốc lát, đang chuẩn bị buông di động, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên lại gửi tới một tin nhắn: Vào WeChat.

Khương Từ nhìn tin nhắn, không khỏi sửng sốt một chút.Lại rời khỏi giao diện tin nhắn, click mở WeChat. Ở chỗ những người bạn mới hiện lên thêm một lời mời kết bạn, cô click mở xem, ava màu đen, tên cũng đơn giản chỉ có một chữ tên họ: SHEN

Lúc trừ tịch, Thẩm Thính Nam đã add cô một lần, đây là lần thứ hai.

Khương Từ bây giờ nếu lại cự tuyệt, cô lo cô sẽ làm Thẩm Thính Nam tức chết, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là đồng ý kết bạn.

Qua một lúc, Thẩm Thính Nam gửi qua một cái WeChat: Buổi tối mấy giờ tan tầm?

Khương Từ đáp lại nói: 6 giờ đi.

Thẩm Thính Nam: Anh 5 giờ rưỡi qua đón em, nghĩ xem buổi tối ăn cái gì.

Khương Từ ngốc một chút, sau đó hỏi: Ăn ở bên ngoài sao?

Thẩm Thính Nam: Ân.

Khương Từ lo lắng hỏi: Ở bên ngoài ăn có thể không an toàn không?

Thẩm Thính Nam: Có anh ở đây em sợ cái gì.

Khương Từ buổi chiều 6 giờ tan làm, Thẩm Thính Nam 5 giờ rưỡi đã tới rồi.

Khi đó Khương Từ còn ở phòng khách cố vấn cho một vị khách, nói là phòng khách, kỳ thật cũng chỉ là một vách ngăn có một tấm kính trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong.

Thẩm Thính Nam đến, Lưu Yến đang ở đại sảnh đóng dấu văn kiện, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở cửa cùng hai gã vệ sĩ nói chuyện, vội vàng buông văn kiện trong tay, đầy mặt tươi cười mà đón tiếp.

Đi tới cửa, chờ Thẩm Thính Nam cùng vệ sĩ nói xong, mới cười nói: “Thẩm tổng, ngài tới đón Tiểu Từ.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, theo thói quen mà nhìn qua chỗ Khương Từ, nhưng vị trí lại không có ai, máy tính vẫn còn mở.

Không chờ Thẩm Thính Nam hỏi, Lưu Yến vội vàng nói: “Có một vụ tranh cãi về kinh tế, Tiểu Từ còn đang làm cố vấn cho khách.”

Nói xong lại dẫn Thẩm Thính Nam tới vị trí của Khương Từ, nói: “Thẩm tổng, ngài trước ngồi một lát, Tiểu Từ mới vừa đi vào không lâu, phỏng chừng còn phải đợi một lúc nữa.”

Thẩm Thính Nam đứng ở bên cạnh chỗ làm của Khương Từ, vừa lúc có thể nhìn thấy bên trong phòng khách.

Anh cách tấm kính trong suốt của phòng khách, ánh mắt cầm lòng không đậu mà bị Khương Từ hấp dẫn.

Khương Từ mặc một cái áo sơmi màu trắng, mặc một cái quần tây màu xanh nhạt, tóc dài buộc lên gọn gàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp. Cô nghiêm túc nói chuyện cùng khách, thần sắc chuyên chú, ánh mắt kiên định.Thẩm Thính Nam bị Khương Từ hấp dẫn đến không dời ánh mắt, nhìn thật lâu, thẳng đến khi Lưu Yến bưng ly cà phê đã pha xong, lên tiếng, “Thẩm tổng, uống cà phê sao?”

Thẩm Thính Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, rũ mắt nhìn Lưu Yến đem cà phê lại đây, anh kỳ thật không quá muốn uống, nhưng vẫn là duỗi tay nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Lưu Yến đầy mặt tươi cười, vội vàng nói.

Khương Từ làm cố vấn cho khách xong đã quá 6 giờ, từ phòng khách ra tới, các đồng nghiệp khác đều đã tan làm đi rồi, chỉ có Thẩm Thính Nam lười biếng mà dựa ngồi ở ghế dựa của cô, đang đợi cô, thấy cô ra tới, nhìn qua cô.

Khương Từ mỉm cười tiễn khách ra tới cửa, nói: “Các anh trở về đem tư liệu yêu cầu chuẩn bị trước một chút, tôi bên này sẽ giúp các anh viết đơn khởi tố, chờ thứ hai tuần sau toà án làm việc, là có thể đi lập án.”

“Được, cảm ơn luật sư Khương.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Không cần khách khí, đi thong thả.”

Chờ khách hàng vào thang máy, Khương Từ mới đem cửa đóng lại, đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, vui vẻ hỏi: “Anh tới từ lúc nào? Hai vệ sĩ kia đâu?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh tới đây nên bảo họ về.”

Anh hiếm khi thấy Khương Từ vui vẻ như vậy, không nhịn được cười, hỏi: “Nhặt được vàng hay sao mà vui như thế?”

Khương Từ cười đến đôi mắt cong cong, một bên thu dọn đồ một bên nói: “Anh không thấy em lấy được hợp tác sao? Có một công ty kiến trúc đã kéo nhiều khoản của công trình bọn họ nhiều năm, nếu thưa kiện có thể đem khoản công trình làm xong, em cũng sẽ được một khoản tiền khá ổn.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ cười đến cong cong đôi mắt, cầm lòng không đậu mà rung động. Anh không chịu được mà nhìn cô, thật lâu cũng không dời được mắt.

Thẳng đến khi Khương Từ thò người lại đây kéo ngăn kéo, hai người cách rất gần, anh ngửi được mùi hương Khương Từ, yết hầu hơi hơi có chút phát ngứa, mới dời đi ánh mắt, đứng dậy, giọng nói có chút khô khốc, nói:”Anh ra bên ngoài hút điếu thuốc, em chậm rãi thu dọn.”

“Được.” sau khi Thẩm Thính Nam rời khỏi đây, Khương Từ vừa lúc ngồi trở lại vị trí tìm đồ.

Cô từ trong ngăn kéo tìm mấy tập văn kiện lấy ra tới, để vào trong túi, đầy cả túi, tính cuối tuần ở nhà tăng ca.

Thẩm Thính Nam cũng không có đi xa, liền ở cửa hút nửa điếu thuốc. Chờ Khương Từ ra tới, anh cúi đầu dập điếu thuốc, nhìn thấy Khương Từ xách theo một túi văn kiện nặng, duỗi tay qua, “Đưa anh.”

Khương Từ có chút ngượng ngùng, nói: “Không cần, em tự xách được.”

Thẩm Thính Nam lười cùng cô nói câu vô nghĩa, duỗi tay liền cầm túi văn kiện xách qua, sau đó giơ tay ấn nút thang máy, hỏi: “Tưởng cái gì cũng làm ngon sao?”

Khương Từ khoá cửa lại đi tới, nói: “Em đều có thể, chủ yếu là xem anh ấy.”

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, nhớ tới hỏi: “Anh lần trước giải phẫu hồi phục thế nào?”

Thẩm Thính Nam rũ mắt nhìn cô, nói: “Em bây giờ mới nhớ tới quan tâm anh, có thể muộn hơi không?”

Anh cũng không biết tại sao chính mình là một người đàn ông lại đột nhiên cùng một tiểu cô nương so đo, nói: “Ăn tết cũng không thấy em gọi điện thoại cho anh.”

Khương Từ nhẹ nhàng mà cắn môi dưới, lại giải thích nói: “Em nghĩ anh trở lại Bắc Thành khẳng định có bác sĩ tốt nhất giúp anh điều dưỡng thân thể, người nhà anh cũng khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho anh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì, cho nên liền không có gọi cho anh.”

Thẩm Thính Nam nghiêng mắt nhìn cô, muốn nói cái gì đó, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.