Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 24

Lưu Yến thấy thế vội vội vàng vàng mà theo sau, “Triệu tổng Triệu tổng, ngài trước đừng nóng giận, tôi có chuyện chậm rãi nói, như vậy, tôi bồi ngài uống, đêm nay ngài muốn uống nhiều hay ít đều được, chúng ta không say không về.”

Khương Từ ngồi ở ghế trên, nhìn thấy Lưu Yến đầy mặt lấy lòng, đối với đối phương không ngừng cúi đầu khom lưng, trong lòng cảm thấy có chút nghẹn muốn chết. Cô vẫn luôn biết muốn sống tốt ở trên đời này không phải một việc dễ dàng, nhưng cô nhìn thấy Lưu Yến cái dạng này, vẫn cứ cảm thấy thực chua xót.

Một lát sau, cô rốt cuộc vẫn là từ ghế trên đứng lên, bưng lên chén rượu đi đến trước mặt Triệu Lâm, nói: “Triệu tổng, vừa rồi là tôi không hiểu chuyện, tôi ở chỗ này xin lỗi ngài, mong ngài tha thứ cho tôi.”

Cô bưng lên chén rượu ngửa đầu uống một ly rượu trắng, lại từ trên bàn cầm lấy bình rượu, lại đổ đầy một ly, lần nữa uống một hơi cạn sạch. Ba ly rượu bồi tội uống xong, đối phương mới cuối cùng mở miệng, nói: “Này liền đúng rồi, ra ngoài nói chuyện, các cô không lấy chút thành ý ra tới, tôi như thế nào yên tâm đem nghiệp vụ lớn như thế giao cho các cô.”

Lưu Yến vội vàng nói: “Phải phải phải ” Lại nhanh chóng vây quanh Triệu Lâm một lần nữa ngồi xuống.

Khương Từ theo sau, ở chỗ Triệu Lâm không nhìn thấy mà nhắm mắt, cô hít một hơi thật sâu, mới đưa khí giận áp xuống đi.

Ngồi trở lại vị trí, Triệu Lâm rót một ly rượu vang đỏ cho cô, nói: “Tới, em gái nhỏ, tôi mời cô một ly.”

Khương Từ chịu đựng nỗi xúc động muốn hất ly rượu vào mặt đối phương, nỗ lực mà duy trì tươi cười, nói: “Triệu tổng nói quá, là tôi mời ngài mới đúng.”

Đêm nay Thẩm Thính Nam ở chi nhánh Dung Thành tăng ca, cau mày nhìn báo cáo tài vụ của công ty hai tháng gần đây, cuối cùng đen mặt ném trên người Lâm Viễn, “Mới có hai tháng, cư nhiên có bản lĩnh đem khoản này làm rối tinh rối mù được như này, không phải bảo cậu ở bên này để ý sao? Cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”

Lâm Viễn chột dạ mà cúi đầu, nói: “Chủ yếu nghiệp vụ bên này đều là Triệu tổng quản, tôi có đề xuất ý kiến vài lần, nhưng là Triệu tổng……”

Thẩm Thính Nam lạnh mặt, nói: “Triệu Lâm đâu? Bảo ông ấy lên gặp tôi.”

Lâm Viễn nói: “Triệu tổng tối nay có xã giao, hình như là cùng một văn phòng luật sư nói chuyện thuê pháp vụ bên ngoài.”

Thẩm Thính Nam sắc mặt càng thêm khó coi, “Ông ta đầu óc chứa cứt sao? Công ty không có đoàn đội pháp vụ sao, muốn thuê bên ngoài?”

Lâm Viễn cúi đầu không dám hé răng.

Thẩm Thính Nam đau đầu mà ấn ấn huyệt Thái Dương, đem khí giận áp xuống, mới lại hỏi một câu, “Văn phòng luật nào?”

Lâm Viễn nói: “Hình như là công ty mới thành lập,hình như gọi là…… Khải Hàng.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy dừng một chút, anh trầm mặc trong chốc lát, từ trên ghế đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, nói: “Gọi điện thoại cho ông ấy, hỏi ông ấy xã giao ở đâu.”

“Được.” Lâm Viễn vội vàng lấy ra di động đuổi theo.

Thẩm Thính Nam đến nơi, Khương Từ đã uống đến có chút khó chịu. Cô kỳ thật tửu lượng khá tốt, tình huống thông thường không quá dễ dàng uống say, nhưng đêm nay có lẽ là rượu vang đỏ rượu trắng cùng nhau uống vào, uống đến cô có chút đau đầu buồn nôn.

Nhưng ý thức của cô còn tính là thanh tỉnh, còn nỗ lực đẩy mạnh nghiệp vụ, ý đồ đem chuyện hợp tác này nói xong, nhưng Triệu Lâm kia lại như căn bản không có tâm tư cùng bọn họ nói chuyện hợp tác, cô mỗi lần nói chưa đến hai câu, đối phương liền bắt cô uống rượu.

Lưu Yến thấy Khương Từ đã uống đến có chút khó chịu, vội vàng hỗ trợ, nói: “Triệu tổng Triệu tổng, tôi tới, ly này tôi mời ngài.”

Nhưng mà Triệu Lâm lại tránh ly rượu của Lưu Yến, một hai phải đem ly rượu trong tay đưa tới trên tay Khương Từ, nói: “Khương tiểu thư, uống đi.”

Khương Từ lúc này xem như hiểu rõ.

Tên đàn ông này rõ ràng mang thù, cô vừa mới không chịu cùng ông ta uống rượu, ông ta lúc này chính là đang giáo huấn cô. Cô nhìn chằm chằm đối phương, cứ như vậy trong nháy mắt, cô bỗng nhiên cái gì đều không muốn quản, không muốn quản chuyện hợp tác, không muốn quan tâm tới tiền đồ của văn phòng luật, cũng không muốn để ý đến Lưu Yến, cô cắn chặt, nhận lấy ly rượu Triệu Lâm đưa qua, gắt gao nắm lấy, lúc cô muốn đem ly rượu hất lên mặt đối phương, cửa Ghế Lô bỗng nhiên từ bên ngoài mở ra. Cô ngẩng đầu nhìn qua, khi nhìn thấy Thẩm Thính Nam trầm mặt đứng ở cửa, cô ngây ngẩn cả người, hoài nghi chính mình uống quá nhiều rượu sinh ra ảo giác.

Triệu Lâm quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Nam, cũng có chút ngoài ý muốn, nói: “A Nam, sao anh lại tới đây?”

Triệu Lâm là em họ mẹ Thẩm Thính Nam, cũng coi như là trưởng bối của Thẩm Thính Nam, nhưng Thẩm Thính Nam luôn luôn chướng mắt ông ta, chỉ là mẹ anh một hai phải đem người xếp vào công ty, anh cũng không thể không cho mẹ anh mặt mũi, lúc trước cũng chỉ là để ông ta quản một ít công việc không gây ảnh hưởng đến toàn cục, lần này thu mua một công ty năng lượng mới bên Dung Thành này, anh cũng không có ý điều Lâm Viễn tới đây, nhưng mẹ anh một hai phải đem Triệu Lâm lại đây, anh lười đến cùng mẹ cãi nhau, vì thế anh cho Lâm Viễn qua đây giám sát.

Không nghĩ tới Lâm Viễn cũng không biết cố gắng, ở bên này xằng bậy.

Anh nhìn chằm chằm Triệu Lâm một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến Triệu Lâm trong lòng không tự giác mà phát hoảng, Thẩm Thính Nam nâng mắt lên hung hăng nhìn thoáng qua Lâm Viễn phía sau, muốn Lâm Viễn cáo trạng.

Lâm Viễn cúi đầu, không nói chuyện.

Thẩm Thính Nam đi vào phòng, đi đến trước mặt Khương Từ, nhìn thấy Khương Từ uống đến cả mặt đỏ bừng, sắc mặt anh trầm xuống đến lợi hại, duỗi tay lấy đi nàng ly rượu trong tay cô, để lại đến trên bàn, “Ai cho em ở bên ngoài tùy tiện uống rượu?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, không hé răng.

Triệu Lâm thấy thế, đi tới, dò hỏi: “Như thế nào? A Nam, quen sao?”

Thẩm Thính Nam không để ý đến ông ta, thậm chí còn lười liếc ông ta một cái, chỉ nhìn chằm chằm Khương Từ, nói: “Cùng anh ra ngoài.”

Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.Khương Từ nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Thính Nam trong chốc lát, cuối cùng lấy văn kiện, xách túi lên cùng đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, Thẩm Thính Nam mới dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Khương Từ người đầy mùi rượu mà đi theo sau anh, không tự giác mà nhíu mày, giơ tay thăm dò cái trán cô, nhíu mày hỏi: “Uống vào nhiều hay ít? Mặt hồng như vậy.”

Khương Từ lúc này đầu óc ong ong, nhưng còn nhớ rõ chuyện chính, đôi tay đem tập folder đưa tới trước mặt Thẩm Thính Nam, nói: “Anh là cấp trên của Triệu tổng kia sao? Là như thế này, công ty bọn em muốn nhận làm pháp vụ cho chi nhánh công ty anh ở Dung Thành, hy vọng anh suy xét chúng em một chút.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, hơi hơi hạ mi.

Anh nhìn Khương Từ uống đến say khướt mà còn vẻ mặt nghiêm túc cùng anh bàn hợp tác, trong cổ họng không nhịn xuống được tràn ra ý cười, “Như thế nào? Muốn tính chuyện buôn bán trên đầu anh?”

Anh nhận lấy văn kiện Khương Từ đưa qua, mở ra nhìn nhìn.

Khương Từ cảm giác đầu mình đã có chút trời đất quay cuồng, nhưng còn chống cự được, nói: “Tuy rằng công ty bọn em là mới thành lập, nhưng mỗi người trong văn phòng đều thực ưu tú, hơn nữa đều rất có trách nhiệm, ở đây có lý lịch của mỗi người, anh có thể xem một chút, hơn nữa giá cả rất tốt, tuyệt đối so với các văn phòng khác giá rẻ hơn, cũng khẳng định bảo đảm pháp vụ rất tốt, quan trọng nhất chính là bọn em thật sự thực chuyên nghiệp, em……”

Cô nói còn chưa dứt lời, đầu óc đã trời đất quay cuồng, hai chân nhũn ra, cả người bỗng nhiên đổ về phía trước, Thẩm Thính Nam tay mắt lanh lẹ mà ôm lấy cô, cảm giác được mặt Khương Từ nóng bỏng mà dán ở bên gáy anh, anh hơi hơi nhíu mày, gọi một tiếng, “Khương Từ?”

Khương Từ nhắm mắt lại, trong miệng còn nói thầm, “…… Suy xét bọn em một chút.”

Thẩm Thính Nam rốt cuộc bị bộ dáng uống say này của cô chọc cười, nói: “Say thành như vậy còn dám cùng anh nói chuyện hợp tác.”

Anh một tay ôm lấy người, nghiêng người mở cửa xe bên cạnh, nói: “Chờ em tỉnh lại cùng anh nói.”

Có lẽ bởi vì biết Thẩm Thính Nam sẽ không làm cô tổn thương, Khương Từ mặc kệ chính mình mất đi một phân ý thức cuối cùng. Cô một đường đều ngủ thật sự yên ổn, mãi cho đến cửa tiểu khu còn không có tỉnh lại.

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ ngủ đến an tĩnh, xuống xe đi hút điếu thuốc.

Nhưng chờ anh hút xong điếu, quay đầu lại, thấy Khương Từ vẫn còn ngủ say.

Anh chống ở bên cửa xe, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc Khương Từ, gọi cô, “Khương Từ, về đến nhà rồi.”

Khương Từ mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt thực mờ mịt.

Thẩm Thính Nam nhìn cô trong mắt hiện lên tia ý cười, hỏi cô, “Ở tầng mấy? Đưa em đi lên sao?”

Khương Từ đã say đến nỗi sẽ thϊếp đi bất cứ lúc nào, nhưng còn nhớ rõ không thể về nhà trong bộ dạng này. Bà nội nhìn thấy cô uống nhiều rượu như vậy nhất định sẽ thực lo lắng.

Cô lắc đầu, cuộn tròn ở trên chỗ ngồi, nhắm mắt lại lần nữa, nhẹ giọng nói: “Không quay về…… Bà nội lo lắng.”

Thẩm Thính Nam chống ở cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, biểu tình nghiêm túc mà nói: “Biết bà nội em sẽ lo lắng còn uống nhiều như vậy?”

Khương Từ đã vô tri vô giác mà ngủ rồi, Thẩm Thính Nam nói nửa ngày cũng là đàn gảy tai trâu, anh đi đến ven đường, đem tàn thuốc trong tay dập trong thùng rác, sau đó quay lại, lên xe đem xe lập tức lái đến khách sạn anh ở.

Xe tiến vào gara khách sạn, Khương Từ còn không có tỉnh, lệch qua trên chỗ ngồi ngủ thật sự sâu.Thẩm Thính Nam cũng lười gọi cô, đem xe đỗ vào, rút chìa khóa xuống xe, đi đến ghế phụ bên kia, mở cửa xe, khom người cởi đai an toàn cho Khương Từ, sau đó đem người từ trong xe ôm ra. Cơ thể đột nhiên bay lên không, làm dạ dày Khương Từ cảm thấy một trận cuồn cuộn, tức ngực, khó chịu đến vô ý thức mà dúi đầu vào trong lòng ngực Thẩm Thính Nam, trong cổ họng cũng không khống chế được mà phát ra một tiếng nôn mửa.Thẩm Thính Nam là thực sự có chút mắc bệnh sạch sẽ, nghe thấy Khương Từ đại khái có chút muốn nôn, lập tức dừng lại bước chân, hỏi cô: “Có phải buồn nôn hay không? Muốn nôn xong lại đi không?”

Anh nói xong, đợi trong chốc lát, Khương Từ lại bỗng nhiên an tĩnh lại. Cô trong lúc ngủ mơ mơ mơ màng màng nâng đôi tay lên, ôm cổ Thẩm Thính Nam, còn đem mặt cọ cọ vào gáy Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam hơi hơi trật phía dưới, trong cổ họng đột nhiên có chút ngứa, anh ôm Khương Từ vào thang máy, nói: “Kiên nhẫn một chút, đừng nôn lên người anh.”

Khương Từ mới đầu còn tính thực ngoan, nhưng mà lúc thang máy đang đi lên, cô bỗng nhiên không hề báo trước mà nôn ra, vừa lúc liền nôn ở trên vai Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam không tự giác mà nhắm mắt lại, áp chế cơn xúc động muốn ném Khương Từ xuống mặt đất, ôm cô từ thang máy ra tới, đi đến cửa phòng, mở cửa, ngữ khí có chút vừa bất đắc dĩ, vừa nghiến răng nghiến lợi, “Kiếp trước anh có nợ gì em đúng không?”

Ôm Khương Từ vào nhà, đem cô đặt trên giường, Thẩm Thính Nam trước hết vào phòng tắm rửa sạch, anh cởϊ áσ khoác tây trang, thuận tay ném vào thùng rác, lại thay sang cái áo sơmi sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ xong từ phòng tắm ra tới, nhìn thấy Khương Từ cuộn tròn ở trên giường thành một khối nho nhỏ.

Anh nhìn cô, bỗng nhiên thấy mềm lòng.

Anh đi đến mép giường, đứng ở mép giường nhìn chằm chằm Khương Từ trong chốc lát, sau đó không tiếng động buông tiếng thở dài, lại cúi người giúp cô cởi giày, lại kéo chăn đắp lên cho cô.Nhưng cho dù uống say Khương Từ cũng vẫn cứ ngủ không an ổn, giữa mày nhíu lại, như là có rất nhiều rất nhiều chuyện không bỏ xuống được.Thẩm Thính Nam duỗi tay giúp cô vuốt phẳng nếp cau giữa mày, nhìn lông mi tinh mịn của cô, thấp giọng nói: “Còn nhỏ tuổi, đâu ra nhiều chuyện phiền não như vậy.”

Khương Từ hôn hôn trầm trầm ngủ đến nửa đêm mới tỉnh lại, mở to mắt nhìn căn phòng rộng rãi, cứ như vậy trong chốc lát cô vẫn cứ không phải thực tỉnh táo, nhìn chằm chằm trần nhà, thẳng đến khi ý thức chậm rãi quay lại, mới nhớ tới tối hôm qua cùng Lưu Yến ra ngoài xã giao, bị cái tên phó tổng Triệu kia ép uống thật nhiều rượu, sau đó lại gặp được Thẩm Thính Nam. Nhớ đến Thẩm Thính Nam, ý thức hỗn đọn của cô rốt cuộc tỉnh táo lại, chống cánh tay từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh còn có đồng hồ Thẩm Thính Nam tùy tay ném ở trên tủ đầu giường, cái đồng hồ kia cô từng thấy Thẩm Thính Nam mang qua, cho nên không cần nghĩ cũng biết đây là chỗ Thẩm Thính Nam ở.

Nghĩ đến đây, Khương Từ liền vạch chăn từ trên giường xuống dưới, khom người đi giày vào, sau đó tính đi phòng tắm đơn giản rửa mặt một chút.Nhưng mà khi cô đang đi vào phòng tắm, hơi hơi ngửi được một cỗ mùi rượu, cô không tự giác mà cụp mi, đi đến trước bồn rửa mặt, đang chuẩn bị vốc nước rửa mặt, bỗng nhiên nhìn thấy bên thùng rác bên cạnh có một bộ tây trang của Thẩm Thính Nam.

Cô không khỏi sửng sốt, khom người nhặt lên, mới phát hiện cỗ mùi rượu kia chính là từ trên quần áo Thẩm Thính Nam truyền ra tới, cô nhìn thấy trên vai phải có một bãi rượu, không khỏi dừng lại, sau đó trong đầu điện quang hỏa thạch mà bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua hình như là Thẩm Thính Nam ôm cô đi lên, cô còn ở thang máy mơ màng hồ đồ mà nôn lên người anh. Cô tức khắc có chút ảo não, hơi hơi nhíu mày lại, lật xem mác quần áo của Thẩm Thính Nam, trong lòng liều mạng cầu nguyện ngàn vạn lần là không phải quá đắt, cô sợ cô không tỉnh dậy nổi. Nhưng lật xem nửa ngày cũng chỉ thấy ở cổ áo cùng cổ tay áo thấy một hoa văn nhỏ, chữ Italy, cô không biết là cái nhãn hiệu gì, có lẽ là may thủ công, nghĩ chỉ có thể về nhà tra mới biết. Cô đem áo khoác để tới bên cạnh, sau đó đơn giản rửa mặt một chút, ôm áo khoác từ phòng tắm đi ra, đơn giản thu thập đồ của cô, xách theo túi liền đi ra khỏi phòng ngủ. Mà khi cô đang mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy phòng khách chỉ mở một cái bóng đèn nhàn nhạt ở dưới đất bên cạnh sô pha, mà Thẩm Thính Nam liền ngồi ở trên sô pha, nghiêng đầu ngủ rồi. Cô nhìn bộ dạng Thẩm Thính Nam có chút mệt mỏi, trong lòng tức khắc liền cảm thấy thực có lỗi, cô một lần nữa đi trở về trong phòng, lấy chăn trong phòng ngủ, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người anh.Động tác cô đã thực nhẹ, nhưng kỳ thật Thẩm Thính Nam ngủ không sâu,khi chăn vừa đắp lên người anh, anh liền tỉnh lại, trợn mắt nhìn Khương Từ, nhìn thấy cô xách theo túi, trong lòng ngực còn ôm cái áo khoác anh ném đi, không khỏi liếc nhìn cô một cái, nói: “Hơn nửa đêm, ôm áo khoác anh chuẩn bị đi đâu?”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam tỉnh, vội vàng ngồi dậy, có chút có lỗi mà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thực xin lỗi, đem quần áo làm bẩn, em muốn lấy về đi mua cái khác.”

Thẩm Thính Nam hơi hơi cung bối ngồi ở trên sô pha, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn trà, vặn ra uống một ngụm, mới giương mắt nhìn về phía Khương Từ, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Em không phải muốn cùng anh nói chuyện hợp tác sao? Giờ liền phải đi rồi?”

Khương Từ không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới đột nhiên nhớ tới chuyện chính, cô vội vàng gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng.”

Cô như lúc nào cũng có bộ dáng như sãn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, mở miệng liền giới thiệu văn phòng bọn cô, Thẩm Thính Nam nói: “Chờ anh một lát, đi toilet.”

Anh nói xong đứng dậy, lập tức đi phòng ngủ.

Một lát sau, Thẩm Thính Nam mới từ trong phòng ngủ ra tới, thuận tay mở đèn led trong phòng lên, một lần nữa ngồi trở lại trên sô pha, mới mở miệng, “Nói đi.”

Khương Từ trong tay còn cầm cái folder tối hôm qua kia, cô nhìn Thẩm Thính Nam, dè dặt dò hỏi: “Thẩm tổng, không biết ngài đã xem qua lý lịch sơ lược của công ty chúng tôi chưa?”

(editor: Vì này là bàn công việc mà Khương Từ cũng rất nghiêm túc nên tui đổi sang xưng hô ngài-tôi, đến đoạn nói chuyện bình thường thì lại xưng hô anh-em nha)

Thẩm Thính Nam vẫn là lần đầu nghe Khương Từ gọi anh là Thẩm tổng, trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: “Nói thực ra, lý lịch sơ lược công ty cô cũng không có cái gì đặc biệt nổi trội, việc công xử theo phép công nói, có quá nhiều văn phòng có kinh nghiệm để lựa chọn.”

Khương Từ đã sớm đoán được Thẩm Thính Nam sẽ nói như vậy, cô sớm đã có chuẩn bị, mở laptop, tìm ra tư liệu trước đó cô đã chuẩn bị tốt đưa Thẩm Thính Nam xem, nói: “Tôi lúc trước đã tìm hiểu qua toàn bộ về công ty ngài, tra được các ngài mỗi năm kiện tụng lớn lớn bé bé ít nhất phải đến trăm vụ, có thể tưởng tượng được quý công ty mỗi năm phải chi một khoản khổng lồ cho pháp vụ, nhưng theo ý tôi thì, kỳ thật có rất nhiều kiện tụng trước đó hoàn toàn có thể tránh, đến khi có vụ không thể tránh thì sao, tôi nghĩ đoàn đội pháp vụ của quý công ty khả năng thiếu một chút tiên tri, phòng ngừa chu đáo.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy hơi hơi cụp mi, nhìn Khương Từ, “Cho nên cô hiện tại là hoài nghi năng lực đoàn đội của tôi có vấn đề?”

Khương Từ nói: “Tôi cũng chỉ là dùng sự thật để nói chuyện, tôi không xác định năng lực đoàn đội pháp vụ của ngài có vấn đề hay không, nhưng tôi có thể xác định, tôi có thể giúp ngài giải quyết vấn đề. Liền lấy cái án xâm quyền này nói, nếu chúng ta trước đó có thể tiến hành toàn diện lập hồ sơ đăng kí, kế tiếp căn bản không cần phải phiền toái đến mức bị thưa kiện.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc mà nói: “Hơn nữa một đại tập đoàn, kiện tụng quá nhiều, kỳ thật đối với danh dự công ty cũng có ảnh hưởng.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, rất là tán đồng quan điểm phía dưới, nói: “Cô nói rất đúng.”

Lại nói: “Cho nên cô có biện pháp nào giúp tôi giải quyết vấn đề?”

Khương Từ lập tức từ trong túi lấy ra văn kiện cô chuẩn bị từ chiều qua, đưa tới trước mặt Thẩm Thính Nam, nói: “Ta nhằm vào các phần mà công ty ngài hay đánh kiện tụng lập một bản biện pháp để tránh rủi ro, ngài có thể xem một chút.”

Thẩm Thính Nam có chút ngoài ý muốn nhìn Khương Từ, nói: “Cô thật sự chuẩn bị đầy đủ hết.”

Khương Từ nghiêm túc gật đầu, nói: “Đương nhiên, chúng tôi thật sự rất có thành ý muốn giúp quý công ty giải quyết vấn đề.”

Cô kỳ thật thật sự chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng tối hôm qua cái ông Triệu tổng kia căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, vẫn luôn bắt cô uống rượu.

Thẩm Thính Nam nhận lấy văn kiện Khương Từ đưa qua, mở ra nghiêm túc nhìn một lát, ánh mắt anh dần dần lộ ra ý tán thưởng, chờ xem xong, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, tò mò hỏi câu, “Em lúc đại học ngày ngày đi làm công khắp nơi, còn có thời gian học tập? Khoa pháp luật này của em học rất cực a.”

Khương Từ nói: “Đương nhiên, học tập vẫn luôn là chủ chốt, làm công là em dành thời gian sau khi học để đi.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nhịn không được hỏi: “Cho nên lấy năng lực chuyên nghiệp của em, em không ở lại Bắc Thành còn không nói, trở lại Dung Thành vì cái gì không đến một văn phòng có tiếng? Ở lại làm trong một công ty nhỏ có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, nghĩ cái gì?”

Khương Từ nói: “Em cảm thấy công ty bọn em khá tốt, tuy rằng hiện tại đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, nhưng là độ tự do tương đối cao, em có thể tự mình nhận các vụ kiện, sớm một chút tích lũy kinh nghiệm cùng quan hên. Nhưng là nếu như đi các văn phòng lớn khác, em là sinh viên mới tốt nghiệp đại học không có khả năng có vụ kiện để làm, đi vào cũng chỉ là giúp đỡ đánh đánh, chân chạy vặt, em không muốn.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, đối với cô hiểu biết nhiều thêm một chút, liền càng thưởng thức cô nhiều hơn một chút, nói: “Đầu óc em rất biết suy nghĩ.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Lại chờ mong mà nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Cho nên thế nào? Nghiệp vụ pháp luật của chi nhánh Dung Thành có thể giao cho bọn em hay không? Nếu anh đối với bọn em còn không quá tín nhiệm, chúng ta có thể hợp tác trong thời gian ngắn trước, giá cả có thể thương lượng.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trong mắt hiện lên ý cười, hỏi: “Như thế nào? Em có thể định giá?”

Khương Từ cười gật đầu, nói: “Không gạt anh, em cũng coi như là một đối tác nho nhỏ của công ty bọn em.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy rốt cuộc không nhịn được cười ra một tiếng, nói: “Anh nói em sao lại cố chạy theo hạng mục này, nguyên lai là do tự mình gây dựng sự nghiệp.”

Khương Từ hơi hơi mỉm cười, đôi mắt nhìn Thẩm Thính Nam, lần nữa hỏi: “Thế nào a? Suy xét một chút không Thẩm tổng? Ngài nếu là đối với tư liệu tôi chuẩn bị không hài lòng, trở về tôi còn có thể lại sửa lại, nhất định sửa đến khi ngài vừa lòng mới thôi.”

Thẩm Thính Nam đem văn kiện Khương Từ đưa cho anh để trên bàn trà, rốt cuộc nhả ra, “Em nghĩ phần hợp đồng đi, giá cả em quyết định, nghĩ xong đưa anh ký tên.”

Khương Từ nghe vậy không khỏi vui mừng quá đỗi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, sợ anh đổi ý, hỏi: “Bây giờ luôn được không? Em hiện tại liền có thể nghĩ hợp đồng.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, cầm lấy bao thuốc trên bàn trà đứng dậy, nói: “Thư phòng có máy in, tự em đi đi, anh đi ban công hút điếu thuốc.”