Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 22

Thẩm Thính Nam đi công tác trở về, đã là tuần giữa tháng 11, khi đó Khương Từ đã rời khỏi Bắc Thành suốt một tháng.

Anh khi đó cũng không biết ba cùng mẹ Khương Từ chia tay, lúc về nhà cũ lấy đồ, quản gia mới đem việc này nói cho anh.

Anh không khỏi nhíu mày, “Chuyện khi nào?”

Chú Vương nói: “Được một thời gian rồi, tháng trước Chu tiểu thư liền từ trong nhà dọn đi rồi.”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Khương Từ đâu?”

Chú Vương nói: “Khương tiểu thư đương nhiên cũng dọn đi theo rồi.”

Nói tới đây, buông tiếng thở dài, nói: “Kỳ thật mấy năm nay Tiểu Từ tiểu thư vẫn luôn rất ít khi trở về, ngày đó người hầu quét tước phòng cô ấy, phát hiện đồ đạc trong phòng cô ấy đều là mới tinh, cơ hồ đều không có chạm qua. Lúc cô ấy thi đậu đại học, ông chủ tặng cho cô ấy cái máy tính, cô ấy cũng không có mở ra, để nguyên mà cất ở trong ngăn tủ.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nghe, thật lâu không nói gì.

Quản gia lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng từ túi áo lấy ra món đồ vẫn luôn mang theo, nói: “Còn có cái này thiếu gia, lúc Tiểu Từ tiểu thư rời đi, bảo tôi giao cho cậu.”

Thẩm Thính Nam nhìn thấy món đồ quản gia đưa qua, không khỏi ngơ ngẩn.

Anh trầm mặc thật lâu, mới nhận lấy, mở ra xem, bên trong đúng là quà sinh nhật mấy tháng trước anh tặng cho Khương Từ.

Đồ anh đã tặng đi, hiện tại liền như thế nào còn trở về, bên trong còn chưa có động qua.

Chú Vương nói: “Tiểu Từ tiểu thư bảo tôi cùng cậu nói một tiếng, cảm ơn cậu mấy năm nay đã quan tâm cô ấy , cô ấy vẫn luôn thực biết ơn cậu.”

Thẩm Thính Nam vẫn luôn nhìn hộp vòng cổ, trầm mặc thật lâu, anh rốt cuộc đóng nắp lại, nói: “Đã biết.”

Anh nói xong lập tức rời đi, đi tới sân sau.

Sau khi Khương Từ cùng mẹ rời Thẩm gia, Thẩm gia hết thảy sinh hoạt vẫn như thường, tựa như trong nhà chưa từng có xuất hiện thêm hai người. Thậm chí có chán ghét hai mẹ con Khương Từ, ngầm càng là hận không thể nâng chén chúc mừng, chúc mừng rốt cuộc cũng đem được hai con người thấp hèn này đuổi ra khỏi Thẩm gia.

Mà giữa bầu không khí vui sướиɠ của Thẩm gia, Thẩm Thính Nam không biết ba anh suy nghĩ cái gì, chỉ là chính anh ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Khương Từ, nhớ tới Khương Từ liền sẽ sinh ra áy náy.Bọn họ lúc trước mang theo thành kiến với tiểu cô nương, từ đầu đến cuối không có mang đi bất cứ thứ gì của Thẩm gia, thậm chí liền tiền làm phẫu thuật của bà nội, cô cũng trả hết cho anh trước khi tốt nghiệp đại học.

Mùa đông Bắc Thành năm nay tới phá lệ sớm chút, chưa đến tháng một cũng đã có một trận tuyết rơi. Đêm đó Thẩm Thính Nam ở công ty tăng ca xong, lái xe về nhà khi đi ngang qua trường Khương Từ, anh nhìn những gương mặt trẻ tuổi ấy, không tự giác mà đem xe dừng lại.

Anh đem xe ở ven đường bên ngoài trường học, cách cửa sổ xe có chút xuất thần mà nhìn cái cổng trường quen thuộc kia.

Khi đó cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, tựa như cái tiểu cô nương quật cường kia sẽ từ cánh cổng đi ra. Anh tự giễu mà cười cười, phục hồi lại tinh thần, đang chuẩn bị lái xe rời đi, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe anh. Anh nhìn người ngoài cửa sổ ẩn ẩn có chút quen thuộc, nhưng nghĩ không ra là ai, vì thế hạ cửa sổ xe, không có biểu tình gì mà nhìn về phía đối phương, “Có việc?”

Bùi Hân mang theo nụ cười, hỏi: “Anh là anh trai Tiểu Từ đi?”

Thẩm Thính Nam lúc này mới nhớ tới người trước mắt này tựa hồ là bạn cùng phòng Khương Từ, đã từng gặp qua Khương Từ cùng cô ấy ở bên ngoài ăn cơm.

Anh nhìn đối phương, hỏi: “Các em không phải đã rời trường rồi sao?”

Bùi Hân nói: “Không có, bọn em sáu tháng nữa, cuối năm mới tốt nghiệp, em là bởi vì muốn thi lên thạc sĩ cho nên ở trường học ôn tập.”

Thẩm Thính Nam “Nga” một tiếng, sau đó không nhịn được hỏi: “Khương Từ đâu?”

Bùi Hân nói: “Tiểu Từ về Dung Thành nha. Cô ấy là nữ sinh có chủ ý nhất trong kí túc xá, sớm đã quyết định phải về Dung Thành làm việc, này đều đã chuẩn bị vài tháng.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là không nhịn được hỏi một câu, “Em ấy ở văn phòng nào?”

Bùi Hân suy nghĩ một chút, nói: “Hình như gọi là Khải Hàng, là công ty tự mở.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy gật đầu, nói: “Cảm ơn.” Anh nói xong liền thu hồi ánh mắt, đem xe một lần nữa khởi động, lái khỏi trường học.

Về nhà, Thẩm Thính Nam cũng không biết chính mình xuất phát từ cái mục đích gì, tắm rửa xong ngồi trên sô pha, cầm lấy laptop trên bàn trà, điểu tra một chút về văn phòng Khương Từ làm việc. Không hổ là công ty tự gây dựng sự nghiệp, nhỏ đến mức tra trên mạng không có thông tin gì, thậm chí cả quảng bá trang web cũng không biết mua, anh phải nhấp vài trang mới tìm thấy website chính thức của bọn họ.Website chính thức đơn sơ hoàn toàn không thể coi, vài bài viết không thể xem, số điện thoại cố vấn đều tìm không thấy.

Thẩm Thính Nam nhìn đến đau đầu, bắt đầu lo lắng Khương Từ ngu ngốc này khi nào sẽ thất nghiệp. Cũng không biết cô trong đầu đều suy nghĩ cái gì, là sinh viên của một trường đại học có tiếng, ở lại Bắc Thành cơ hội tốt không nhiều thì ít, một hai phải chạy về quê, không biết tìm cái văn phòng gà rừng gì đi làm.

Thẩm Thính Nam cau mày nhìn website chính thức của văn phòng này nửa ngày, cuối cùng bị Khương Từ làm tức giận đến đau đầu, đơn giản đem máy tính đóng lại ném tới một bên, mắt không thấy tâm không phiền.

Mà bên kia, rạng sáng 1 giờ, Khương Từ còn ngồi ở bàn phòng ngủ tăng ca, cô gần đây ở giúp một công ty sắp phá sản vài cái vấn đề về luật, sửa sang lại xong tư liệu đang chuẩn bị ngủ, trước khi ngủ muốn click mở website chính thức nhìn xem có pháp vụ tư vấn nào không, kết quả khi đi vào phát hiện website bọn họ không biết bị sập khi nào.

Cô cau mày ở trên bàn phím gõ nửa ngày, muốn khôi phục một chút số hiệu, kết quả làm hơn phân nửa tiếng đồng hồ cũng chỉ là đem số điện thoại cố vấn khôi phục ra được.

Cô mệt đến nhìn chằm chằm màn hình máy tính nửa ngày, cuối cùng vô lực mà buông tiếng thở dài, đóng lại máy tính, chui vào trong ổ chăn ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Khương Từ ôm máy tính đến văn phòng, đi ngang qua văn phòng ông chủ, ở bên ngoài gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng, “Vào đi.”

Khương Từ vặn khoá cửa, đi vào liền nhìn thấy ông chủ đang uống thuốc, trong văn phòng còn có một cỗ mùi rượu nồng nặc. Cô không tự giác mà nhíu mày, hỏi: “Anh sáng sớm đã uống rượu?”

ông chủ nói: “Gì a, tôi tối hôm qua không phải ra ngoài xã giao sao, tiểu tử kia tuổi còn trẻ, kết quả uống rượu như nước, đem tôi uống nằm sấp xuống, cả đêm nôn mấy bãi, bây giờ còn đau đầu.”

Khương Từ hỏi: “Chuyện kia nói xong rồi sao?”

Lưu Yến buông tay, đặc vô tội mà nói: “Chuyện này cũng bị phá hỏng bởi vụ này, uống rượu, chuyện này không nói.”

Khương Từ: “……”

Cô vô lực than, đơn giản nói chuyện chính, “Ông chủ, anh mời lập trình viên đi, trang web công ty chúng ta treo, số điện thoại cố vấn cũng không thấy.”

“Phải không?” Lưu Yến chạy nhanh ngồi trở lại trước máy tính, mở ra website chính thức nhìn nhìn, nói: “Không a, số điện thoại cố vấn không phải vẫn hiện đây sao?”

Khương Từ nói: “Đó là tôi tối hôm qua khôi phục, nhưng kỹ thuật có hạn, cũng không có thời gian, anh nhanh mời lập trình viên, còn có mua cái quảng bá trang web đi, anh xem website của chúng ta rớt đến nhiều ít trang đi, còn như vậy đi xuống, không ai tìm chúng ta cố vấn thưa kiện, văn phòng không biết còn có thể trụ bao lâu.”

Lưu Yến nói: “Cô cho rằng tôi không muốn mời a, tôi nếu là có tiền, đừng nói trang web mở rộng, tôi còn muốn làm bài quảng cáo đi, nhưng vấn đề là tôi tạm thời không phải không có tiền sao.”

Khương Từ nói: “Anh nếu là thật sự muốn tiết kiệm chi phí, liền đem website chính thức giới thiệu ra bên ngoài, thật sự không có tiền làm quảng cáo, tìm người phát tờ rơi cũng được, bằng không chúng ta ở đây lâu như vậy, cả ngày liền người tới cửa tìm cố vấn đều không có.”

Lưu Yến nhưng thật ra cũng là người biết lắng nghe lời khuyên, cũng không có vì là ông chủ mà làm giá, lập tức nói: “Tôi biết tôi biết, tôi lập tức bảo Tiểu Trần đi in quảng cáo.”

Nói xong còn thập phần có ý chí chiến đấu mà cùng Khương Từ nói: “Bất quá cô cũng đừng lo lắng, tôi lần này không phải ở bên ngoài chạy nghiệp vụ sao, cô cũng biết lĩnh vực công nghệ bên kia có công ty nguồn năng lượng ô tô mới tên Tứ Hải đi, bọn họ lần trước không phải bị tập đoàn lớn ở Bắc Thành thu mua công ty sao, công ty bên kia đã phái người lại đây tiếp quản, tôi gần đây cùng phó tổng bọn họ bàn qua, nếu có thể nhận cố vấn pháp luật cho công ty bọn họ, loại đại hình này được công ty đưa ra thị trường, phí một năm cố vấn pháp luật nhưng tương đối khả quan.”

Khương Từ nhịn không được giội nước lã, nói: “Anh cũng biết người ta là đại hình tập đoàn đưa ra thị trường, loại công ty này giống nhau là đều có đoàn đội pháp vụ riêng, căn bản không có khả năng đem khối nghiệp vụ pháp luật này ném cho chúng ta.”

Lưu Yến nói: “Kia nhưng không nhất định, công ty người ta hiện tại cũng biết tiết kiệm chi phí tổn thất, điều một đoàn đội pháp vụ một năm tốn rất nhiều tiền, thuê một văn phòng chuyên nghiệp bên ngoài bớt lo bớt việc lại ít tiền, người ta không nhất định sẽ không làm như vậy.”

Khương Từ thở sâu, nói: “Vậy đi, chúc anh thành công.”

Cô nói xong ôm máy tính xoay người đi ra ngoài, Lưu Yến nhớ tới cái gì, vội vàng lại gọi lại cô, “Ai, Tiểu Từ, cô buổi tối cùng tôi đi xã giao được không?”

Khương Từ một bên đi ra ngoài một bên trả lời nói: “Tôi bên này nhận tiếp một vụ ly hôn, tôi buổi tối muốn đi gặp mặt đương sự.”

“Kia ngày mai thì sao? Ngày mai có thời gian đi?”

“Ngày mai rồi nói sau.”

Khương Từ gặp lại Thẩm Thính Nam lần nữa, đã là giữa tháng một.

Đêm đó cô ở văn phòng tăng ca đến gần 9 giờ, tắt đèn từ trên lầu xuống dưới, xa xa nhìn thấy một người đàn ông dựa ở bên cạnh xe hút thuốc.

Cứ như vậy trong chốc lát, cô hoài nghi chính mình nhìn lầm, không tự giác mà thả chậm bước chân. Mà Thẩm Thính Nam tựa hồ cũng phát hiện ra cô, nâng mắt lên nhìn cô.

Hai người bốn mắt chạm nhau, Thẩm Thính Nam thâm thuý nhìn Khương Từ, không biết vì cái gì, tim đập lệch mất nửa nhịp.

Cô không tự giác mà dừng lại bước chân, đứng ở cửa cư dân rất lâu.

Hai người đứng đối diện cách một đoạn không tính xa, cuối cùng là Thẩm Thính Nam khóe môi gợi lên một chút ý cười, đã mở miệng trước, nói: “Chán ghét anh như vậy a? Dọn đi cũng không cùng anh nói một tiếng?”

Khương Từ vẫn cứ nhìn Thẩm Thính Nam, qua rất lâu mới rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, đi đến trước mặt anh, nỗ lực mà lộ ra một chút tươi cười, nói: “Lúc ấy vội lại đây đi làm, cho nên không có thời gian chờ đến khi anh trở về.”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên tầng chung cư một cái, cuối cùng lại nhìn về phía Khương Từ, nói: “Đây là chỗ em đi làm?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, công ty của em là công ty gây dựng sự nghiệp, hiện tại mới vừa khởi bước, điều kiện kinh tế không phải thực dư dả, cho nên văn phòng tạm thời thuê ở toà chung cư tiết kiệm chi phí mở.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, trong mắt mang theo một chút ý cười, nói: “Oa ở chỗ này sẽ có khách tới cửa?”

Khương Từ cười nói: “Cho nên ông chủ bọn em gần đây mỗi ngày ra cửa chạy nghiệp vụ.”

Nói tới đây, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nhớ tới hỏi: “Bất quá anh như thế nào lại ở chỗ này?”

Thẩm Thính Nam cúi đầu dập tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, nói: “Tới đây đi công tác, lúc trước gặp được bạn học em, nói em ở văn phòng này.”

Khương Từ nghe vậy không khỏi sửng sốt, cô nhìn Thẩm Thính Nam, chần chờ hỏi, “Anh cố ý tới đây tìm em sao?”

Thẩm Thính Nam giương mắt nhìn về phía cô, nhìn chằm chằm trong chốc lát, lại hỏi lại một câu, “Không thì sao? Chẳng lẽ tối muộn như này anh ở dưới sảnh toà chung cư chơi sao?”

Khương Từ có chút ngoài ý muốn nhìn Thẩm Thính Nam, khó hiểu hỏi: “Anh tìm em làm cái gì?”

Thẩm Thính Nam nói: “Tốt xấu gì cũng từng là anh em một thời gian, tới đây đi công tác, tiện đường lại đây xem em.”

Khương Từ “Úc” một tiếng, cô có chút cảm kích mà nhìn Thẩm Thính Nam, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh còn nhớ tới em.”

Thẩm Thính Nam trong bóng đêm nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, lại muốn nói cái gì, nhưng kỳ thật anh cùng Khương Từ cũng tìm không ra nhiều chủ đề để nói, trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng chỉ là hỏi một câu, “Ăn cơm chiều chưa?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Ăn qua, gọi cơm hộp.”

Thẩm Thính Nam gật đầu, hỏi: “Lúc này muốn làm gì? Về nhà sao?”

Khương Từ “Ân” một tiếng, nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Thính Nam nói: “Đưa em về.”

Anh nghiêng người mở cửa ghế phụ ra, sườn mặt nhìn về phía Khương Từ, nói: “Lên xe.”

Khương Từ hơi hơi trố mắt, do dự vài giây, rốt cuộc vẫn là nói “Cảm ơn”, sau đó khom người ngồi vào trong xe.

Thẩm Thính Nam giúp cô đóng cửa lại, sau đó vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái.

Ngồi trên xe, tùy tay kéo thắt đai an toàn, một bên khởi động xe một bên hỏi: “Ở chỗ nào?”

Khương Từ nói: “Em mở hướng dẫn cho anh đi” sau đó nhập địa chỉ nhà cô vào.