Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 20

Thẩm Thính Nam nhận được tin nhắn của Lục Thành, đang ở nhà của mẹ ở đường Ngô Đồng.

Mẹ anh nỗi tháng đều tổ chức một bữa liên hoan cùng cả gia tộc, ăn cơm chiều xong các trưởng bối ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm, anh lười biếng mà dựa vào sô pha xem TV, có hơi thất thần.Nghe thấy di động rung lên, từ túi quần lấy ra nhìn một cái.

Nhìn thấy ảnh Lục Thành chụp gửi tới, anh mới đầu không thấy rõ là cái gì, chỉ mơ hồ nhìn ra là ảnh người, anh tùy tay đem hình ảnh click mở.

Hình ảnh click mở, hình ảnh rõ ràng một chút, anh mơ hồ nhận ra sườn mặt quen thuộc kia, không tự giác mà túc hạ mi, theo bản năng ngồi thẳng người, đem hình ảnh phóng to.

Chờ đem hình ảnh phóng to, rốt cuộc nhìn rõ được người trong ảnh , một cô gái ngồi dưới ánh đèn mờ nhạt, nghiêng người đàn dương cầm, không phải Khương Từ thì là ai.

Nhưng mà ảnh chụp Khương Từ không còn có bộ dáng của một tiểu cô nương, cô trang điểm,tóc dài uốn quăn, trên người mặc cái váy dài màu đen cũng quá mức hở hang, mơ hồ có thể thấy được cảnh xuân trước ngực.

Thẩm Thính Nam càng xem mày nhăn đến càng sâu, sắc mặt cũng càng thêm khó coi.

anh thoát khỏi WeChat, khuôn mặt trầm xuống gọi điện thoại qua cho Lục Thành, điện thoại kết nối, ngữ khí không tốt nói: “Gửi địa chỉ qua đây”

Nửa giờ sau, Thẩm Thính Nam khuôn mặt âm trầm đi vào tiệm cơm Tây mà Khương Từ làm ca sĩ kia. Anh vừa vào cửa, liền nhìn thấy Khương Từ đang hát trên sân khấu. Cô giờ phút này đang hát một bài tiếng Anh lâm li triền miên, anh sắc mặt khó coi đến cực điểm, phải cực lực khắc chế mới không trực tiếp đi lên kéo người mang đi.

Bởi vì Thẩm Thính Nam đứng ở chỗ cách sân khấu không xa, cho nên Khương Từ vừa ngẩng đầu liền thấy được anh.

Khi cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cô, miệng đang hát không tự giác mà ngừng một nhịp, nhưng may mắn cô phản ứng lại còn nhanh, thực mau phục hồi tinh thần lại, đầu ngón tay thả chậm nhịp dương cầm, một lần nữa đem tiết tấu đuổi kịp.

Lúc sau Khương Từ không nhìn lại về hướng Thẩm Thính Nam nữa, cô nghiêm túc hát xong ba tiếng, sau khi hát xong bài cuối cùng, cô đứng lên trước cây dương cầm, hơi hơi khom lưng chào bế mạc, dẫm lên bục cao bảy centimet xoay người rời sân khấu.

Cô trở lại phòng thay quần áo mặc áo khoác vào, sau đó liền đến giám đốc nơi đó ký tên tan tầm, lúc từ nhà ăn ra tới, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở cửa nhà hàng Thẩm Thính Nam đang hút thuốc.

Thẩm Thính Nam đứng ở bên ngoài nhà hàng, nhìn thấy cô ra tới, đôi mắt thật sâu mà chăm chú nhìn cô, nói rõ là đang đợi cô.

Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn là chủ động đi qua, trên mặt nở một nụ cười, lễ phép mà chào một tiếng, “Anh.”

Thẩm Thính Nam khuôn mặt trầm xuống nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dừng trên lớ trang điểm thành thục cùng tóc quăn thật dài của cô, sắc mặt càng thêm khó coi, ngữ khí cũng thập phần không tốt, rốt cuộc mở miệng, “Ai bảo em tới cái chỗ này ca hát?”

Khương Từ nghe vậy không khỏi ngốc một chút. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, một lát sau, khó hiểu mà hỏi lại, “Em vì cái gì không thể ở chỗ này ca hát?”

Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn cô, sau một lúc lâu, ngữ khí không tốt hỏi: “Em không cần đi học sao? Em mới bao lớn, trang điểm đến thành thục như vậy chạy đến cái chỗ như này ca hát, thật cảm thấy xã hội rất an toàn?”

Khương Từ kỳ thật có thể cảm nhận được Thẩm Thính Nam là đang quan tâm cô, cô đã ở đây hát được một thời gian, cũng xác thật có không ít đàn ông sẽ mời cô uống rượu, thậm chí muốn xin phương thức liên hệ.

Nhưng cô đã hai mươi tuổi, ra ngoài xã hội từ sớm, hiểu được phải bảo vệ chính mình, cô biết phải làm như thế nào để có thể làm cho mình khỏi bị thương tổn. Cô nhìn Thẩm Thính Nam trong ánh mắt mang theo một chút cảm kích, nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm em, nhưng em biết chính mình đang làm cái gì, em chỉ là ở đây hát mà thôi, một tuần đi làm ba ngày, mỗi ngày làm ba tiếng, một tháng có thể lấy 6000 tệ, em cảm thấy thực không tồi.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, trầm mặc thật lâu, không nói gì.

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam không hề mở miệng, hơi hơi cong khóe môi, nói: “Em đi về trước đây, đi về muộn trường học lại tắt đèn.”

Cô nói xong liền xoay người, chuẩn bị đến ven đường bắt xe về trường học.

Nhưng còn chưa có đi ra ngoài, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên giữ cánh tay cô lại.

Cô không khỏi ngây người một chút, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam bỗng nhiên từ túi quần lấy ra ví tiền, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ đưa tới trước mặt Khương Từ, nói: “Em nếu xác thật rất thiếu tiền, dùng thẻ này của anh, mật mã là 6 số 9, có thể rút ra, cũng có thể quẹt luôn, không có giới hạn.”

Khương Từ có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Thẩm Thính Nam, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

Thẩm Thính Nam nói: “Em tốt xấu gì cũng coi như là nửa cái em gái của anh, không đến mức để em phải rơi vào tình trạng đến chỗ như này làm công.”

Khương Từ lắc đầu, cô theo bản năng lui một bước ra sau, ánh mắt trong suốt mà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Không cần, cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng em chính mình có tay có chân, em có thể tự mình kiếm tiền.”

Thẩm Thính Nam hơi hơi nhíu mày, còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Khương Từ đánh gãy, nói: “Em thật sự phải đi, gặp lại sau.”

Nói xong liền không dừng lại, xoay người bước nhanh đi tới ven đường.

Vừa lúc có xe taxi đi qua, cô giơ tay ngăn lại, mở cửa hàng ghế phía sau, khom người ngồi vào.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, Khương Từ đều vẫn luôn làm công việc này. Cô dựa vào tiền lương của mình cùng học bổng của trường học, trước khi tốt nghiệp đại học trả hết tiền Thẩm Thính Nam.

Mà hai năm kia, cô cùng người Thẩm gia cũng cơ hồ không còn có giao thoa, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy Thẩm Thính Nam.

Không biết Thẩm Thính Nam xuất phát từ mục đích gì, anh ngẫu nhiên sẽ tới tiệm cơm Tây mà cô làm, cũng không cùng cô nói chuyện, chỉ là ăn một bữa cơm, lại nghe cô hát mấy bài lúc sau liền rời đi.

Trong hai năm kia, tiền lương cô kiếm được vẫn luôn rất cao. Cô không xác định đến tột cùng là cô hát hay, cho nên ông chủ cao hứng cho cô thêm tiền lương, hay là bởi vì Thẩm Thính Nam ở sau lưng làm cái gì, ông chủ chỉ là nghe anh phân phó làm việc.

Cô không xác định, cũng không hỏi qua.

Trong hai năm kia, cô cùng Thẩm Thính Nam quan hệ vẫn luôn không tính là tốt, nhưng cũng không tính là không tốt, ngẫu nhiên gặp mặt vẫn sẽ chào hỏi, nói một hai câu.

Duy nhất một lần hai người tương đối thân cận, là khi cô học năm ba năm ấy.

Khi đó là tháng một rét đậm, cô tới Bắc Thành bốn năm, vẫn cứ không thể quen được với mùa đông rét lạnh của Bắc Thành, đặc biệt vào ban đêm, gió lạnh lạnh thấu xương, chính diện thổi tới, giống như con dao nhỏ cứa ở trên mặt.

Đêm đó cô ở nhà hàng làm việc xong, tính bắt xe về trường học.

Nhưng đêm đó Bắc Thành không hề dự đoán trước là tuyết sẽ rơi, bên ngoài gió lớn tuyết to, người đứng ở bên ngoài giống như đứng ở trong hầm băng. Không có ai nguyện ý ở bên ngoài cái lạnh lâu lắm, đêm đó trên đường xe taxi rõ ràng thực không đủ dùng, cô ở ven đường đợi thật lâu cũng không có bắt được xe.

Mà cô đêm đó ăn mặc kỳ thật không tính là ít, nhưng cũng có lẽ là bởi vì ở bên ngoài chờ lâu quá, cô dần dần cảm thấy rét lạnh, cả người giống như ngâm ở trong hầm băng, đông lạnh đến nỗi xương cốt đều đau.

Cô thấy vẫn luôn không bắt được xe, tự đi dọc theo ven đường đi về phía trường học.

Cô thỉnh thoảng lại cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó dùng một chút hơi ấm che lại gương mặt cùng lỗ tai, động tác liên tục như vậy không ngừng, nhưng mà cơ thể cũng cũng không có bởi vậy mà ấm áp lên.

Cô dần dần cảm thấy đầu có chút choáng váng, đi đến dưới một cây bạch quả hạ rụng hết lá, rốt cuộc nhịn không được ngồi xổm trên mặt đất. Cô rốt cuộc cảm giác được chính mình có chút không ổn, giơ tay sờ cái trán mới phát hiện cái trán đã nóng đến nóng bỏng.

Cô khi đó bỗng nhiên có chút chán ghét cơ thể mình không khoẻ, hoặc là không sinh bệnh, hoặc là mỗi khi bị bệnh như muốn đến quỷ môn quan.

Cô ngồi xổm trên mặt đất một lát, cảm thấy trời đất quay cuồng, cố lấy lại ý thức từ trên mặt đất đứng lên.

Cô đi đến ven đường bắt xe, nhưng cơ hồ mỗi một chiếc taxi từ bên người cô đi qua đều chở đầy hành khách.

Mà phần mềm đặt xe cũng trước sau biểu thị đang xếp hàng, không có xe tới đón cô.

Thẩm Thính Nam chính lúc đó gặp được Khương Từ, anh khi đó vừa mới từ công ty tăng ca xong, trên đường về nhà thình lình xảy ra tuyết lớn.

Bởi vì tuyết tan làm đường trơn, anh lái xe hơi chậm chút, lúc đi qua đoạn đường này, từ xa nhìn thấy ven đường có một bóng người quen thuộc đang đứng đó.

Đêm đó Khương Từ mặc một cái áo lông vũ màu trắng, cô đội mũ áo lên, cúi đầu đứng ở ven đường.

Kỳ thật căn bản nhìn không thấy mặt, nhưng cũng có lẽ là mấy năm nay nhiều lần nhìn Khương Từ hát, thế cho nên cho dù không cần thấy mặt, cũng nhận ra đó là Khương Từ.

Thẩm Thính Nam đem xe lái qua, dừng lại ở trước mặt Khương Từ.

Anh hạ cửa sổ xe xuống, giơ tay bíp còi.

Tiểu cô nương đội mũ lông xù xù, cúi gục đầu xuống rốt cuộc mới ngẩng đầu lên, Thẩm Thính Nam vừa mới chuẩn bị lên tiếng gọi cô, lại khi Khương Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ bừng.

Anh không khỏi ngưng lại, nhìn chằm chằm Khương Từ chậm chạp không có mở miệng.

Khương Từ cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Thẩm Thính Nam, khi nước mắt sắp rơi xuống, cô theo bản năng giơ tay lau đi, nỗ lực mà đối với Thẩm Thính Nam nở nụ cười.

Thẩm Thính Nam nhận ra bộ dáng của cô đang kìm nén nước mắt, biết cô luôn luôn hiếu thắng, cũng liền không có vạch trần cô, chỉ là mở miệng, “Lên xe.”

Khương Từ hơi hơi chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn là khuất phục với tình trạng cơ thể, tiến lên mở cửa ghế phụ, rụt rè ngồi vào trong xe.

Cô cúi đầu thắt đai an toàn, vực dậy tinh thần cùng Thẩm Thính Nam nói chuyện, “Đêm nay đột nhiên tuyết rơi, trên đường đều không bắt được xe.”

Thẩm Thính Nam nhìn ra sắc mặt cô không quá thích hợp, không tự giác mà túc hạ mi, nâng tay phải lên, dùng mu bàn tay chạm vào trán của cô.

Khi Khương Từ cảm giác được tay Thẩm Thính Nam đặt trên trán cô, thân thể không tự giác mà cứng đờ trong chớp mắt.

Thẩm Thính Nam buông tay, mày nhăn đến càng sâu, “Phát sốt, không nhận ra sao?”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, không lên tiếng.

Thẩm Thính Nam không đưa Khương Từ về trường học, mà là lái xe mang về nhà anh ở gần đây, ở trên đường liền gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, bảo ông đến nhà chờ.

Lúc bọn họ về đến nhà, bác sĩ đã ở cửa chờ một lúc, nhìn thấy Thẩm Thính Nam, tưởng Thẩm Thính Nam bị bệnh, vội hỏi: “Thẩm tổng, chỗ nào không thoải mái sao?”

Thẩm Thính Nam ở phía trước mở cửa, nói: “Không phải tôi.”

Bác sĩ lúc này mới nhìn thấy Khương Từ đi theo sau Thẩm Thính Nam, thấy gương mặt cô sốt đến đỏ lên, vội vàng nói: “Mau vào phòng.”

Vào phòng, Thẩm Thính Nam đi lấy nước cho Khương Từ, bác sĩ ở phòng khách khám cho Khương Từ, đo nhiệt độ cơ thể đã sốt tới 40 độ, ông một bên đưa cho Khương Từ thuốc hạ sốt, một bên nói: “Sốt cao, bây giờ phải hạ nhiệt.”

Khương Từ lúc này đã khó chịu đến không buồn nói chuyện, cô ghé vào trên tay vịn sô pha, để bác sĩ giúp cô.

Thẩm Thính Nam bưng cái ly từ phòng bếp ra tới, nhìn thấy Khương Từ nhắm mắt lại ghé vào trên sô pha, cũng không biết là quá khó chịu hay là ngủ rồi. Anh nhìn chằm chằm một lát, rốt cuộc không có lên tiếng gọi cô, khom người đem cái ly đặt trên bàn trà, thấp giọng hỏi bác sĩ, “Nghiêm trọng sao?”

Bác sĩ nói: “Không có việc gì, gần đây Bắc Thành nhiệt độ không khí thấp, chính là bị cảm.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy yên tâm, nghiêng đầu lại hướng Khương Từ nhìn thoáng qua, nhìn thấy cô nặng nề mà nhắm mắt lại, chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc không có lên tiếng gọi cô đi lên giường nữa.

Anh ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn bác sĩ giúp Khương Từ truyền nước.

Kim tiêm thon dài đâm vào mạch máu, Khương Từ mở to mắt, bình tĩnh mà nhìn kim tiêm chui vào mạch máu cô.

Thẩm Thính Nam ở bên cạnh nhìn, chờ đến khi kim tiêm đi vào, ngước mắt nhìn về phía Khương Từ, hỏi một câu, “Đau không?”

Khương Từ lắc đầu, nói: “Không đau.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất có lỗi, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, lại làm phiền anh rồi.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc mà nhìn cô trong chốc lát, thấp giọng nói: “Không đến mức, không cần khách khí như vậy.”

Buổi tối nay, Thẩm Thính Nam cũng không có về phòng ngủ, ở phòng khách trông Khương Từ truyền nước.

Mà thuốc truyền vào hình như có thành phần an thần, Khương Từ truyền vào, không bao lâu liền ngủ rồi.

Mãi cho đến rạng sáng hai giờ, Khương Từ mới truyền xong, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cô một lần nữa, xác định nhiệt đã giảm xuống mới yên tâm rời đi.

Bác sĩ đi rồi, Thẩm Thính Nam trở về phòng ngủ, cầm chăn lông đi ra, đi đến bên sô pha đắp lên cho Khương Từ.

Tiếp theo đi đến sô pha đơn, cầm lấy laptop trên bàn trà, tính xử lý chút việc.

Nhưng cũng có lẽ là đêm nay bên cạnh có thêm một người, anh nhiều ít có chút phân tâm, xử lý một lát năng suất không quá cao, đơn giản đóng máy tính thả lại trên bàn trà.

Ánh mắt không tự giác mà rơi trên người Khương Từ.

Chưa bao giờ gặp qua có người ngủ như thế này, thân thể cuộn tròn chặt lại thành một khối nho nhỏ, hai mày cũng trước sau nhíu chặt, không biết có phải gặp ác mộng hay không, khóe mắt thế nhưng có nước mắt rơi xuống.

Anh nhìn chằm chằm một lát, không biết vì cái gì, trong lòng chỗ nào đó thế nhưng sinh ra vài phần đau lòng.

Anh không khống chế được mà vươn tay, nhẹ nhàng đặt đến hai mày Khương Từ, muốn đem hai mày nhíu chặt của cô thả lỏng ra, nhưng mà tác động bên ngoài lại không thể xoa dịu vết thương sâu trong nội tâm, cô trước sau vẫn nhíu chặt hai mày, giống như một con vật nhỏ, liều mạng cuộn tròn thân thể bảo vệ chính mình.