Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 12

Từ sau khi lên đại học, Khương Từ liền rất ít trở về Thẩm gia, chỉ là đáp ứng mẹ, mỗi tháng ít nhất trở về ở một hai ngày. Chiều hôm đó, cô đang ở trong nhà học sinh dạy phụ đạo, thấy mẹ gọi đến. Cô khi đó đang giảng đề cho học sinh, vội vàng đem điện thoại cúp máy.

Một lát sau, chờ học sinh làm bài, cô mới cầm lấy di động đến ban công bên ngoài, gọi lại cho mẹ.

Điện thoại được bắt máy, cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, chuyện gì? Con hiện tại có chút việc.”

Chu Vân ở đầu kia điện thoại nói: “Thứ bảy này là sinh nhật bà nội Thẩm, con đến lúc đó nhất định phải giành thời gian đến, về sớm một chút biết không?”

Khương Từ nghe vậy sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát, theo sau gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng”

Chu Vân mấy ngày nay vội vàng bố trí tiệc mừng thọ vào thứ bảy, cũng là cả ngày bận đến đầu óc choáng váng, nói: “Được, mẹ đang bận, thứ bảy nhớ về sớm một chút a.”

“Được.” Cúp điện thoại, Khương Từ trở lại trong phòng, giúp học sinh xem bài.

Hôm nay tiết vẫn kéo dài đến buổi tối 10 giờ mới kết thúc, bắt tàu điện ngầm trằn trọc trở lại trường học, về ký túc xá đã 11 giờ.

Khương Từ vào phòng, mệt đến quần áo cũng không thay, liền bò lên trên bàn nghỉ ngơi.

Bạn cùng phòng rửa mặt xong từ ban công tiến vào, nhìn thấy Khương Từ còn ghé vào trên bàn, nhắc nhở nói: “Tiểu Từ, sắp tắt đèn rồi, cậu còn không đi rửa mặt?”

Khương Từ mỏi mệt đến không muốn nhúc nhích, nhưng lại sợ trong chốc nữa tắt đèn sau lại đi rửa mặt sẽ quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi, vì thế lên tinh thần, khom người đổi giày, cầm lấy chậu rửa mặt cùng khăn lông đến ban công đi rửa mặt. Cô đến phòng tắm đơn giản tắm rửa, thay xong áo ngủ ra tới, trong ký túc xá đã tắt đèn. Nhóm bạn cùng phòng đều còn chưa ngủ, mọi người nằm ở trên giường nói chuyện phiếm.Khương Từ bởi vì ngày thường đại đa số thời gian không phải làm gia sư tại nhà chính là ở thư viện, rất ít khi ở ký túc xá, cho nên quan hệ cùng nhóm bạn cùng phòng không phải thực thân, các cô cả

khi trên lớp, cô cũng thường không mở miệng. Cô mò mẫm ở ban công đem nội y giặt sạch treo lên, cất chậu rửa mặt, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà bò lên trên giường.

Vừa mới nằm vào trong ổ chăn, bạn cùng phòng nằm đối diện bỗng nhiên kêu tên cô, “Tiểu Từ.”

Khương Từ buông di động, trong bóng đêm nhìn về phía bạn cùng phòng giường đối diện, nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Bạn cùng phòng hỏi: “Cậu cảm thấy bạn nam cùng lớp chúng ta ai đẹp trai nhất?”

“A?” Khương Từ sửng sốt, cô thật đúng là không có chú ý quá.

Bạn cùng phòng lại nói: “Lý Nhiên cùng Dĩ Duyệt, cậu cảm thấy hai người bọn họ ai đẹp hơn? Bọn tớ vừa mới thảo luận nửa ngày cũng chưa thảo luận ra kết quả.”

Khương Từ có điểm mờ mịt, cô ngày thường chỉ lo đi học, căn bản không có chú ý bạn cùng lớp. Thậm chí hai cái tên cô ấy nói đều là lần đầu tiên nghe nói, cô có chút ngượng ngùng, nói: “Đây là hai bạn học lớp chúng ta sao? Tớ không có biết họ……”

Bạn cùng phòng giường đối diện bỗng nhiên xoay nửa người trên, kinh ngạc mà nhìn về phía cô, “Không phải chứ Tiểu Từ? Người tên Lý Nhiên đều ở ký túc xá công khai tỏ tình cậu, cậu cư nhiên người ta là ai cũng không biết?”

Khương Từ sửng sốt, hoàn toàn không biết những việc này.

Bạn cùng phòng thở dài, nói: “Cậu thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ biết đọc sách, nếu để Lý nhiên biết cậu đến cậu ta là ai cũng không biết, phỏng chừng tức đến hộc máu.”

Khương Từ: “……”

Bạn cùng phòng giường bên cạnh bỗng nhiên cầm di động, nói: “Tiểu Từ cậu lại đây nhìn xem, cậu cảm thấy Lý nhiên đẹp trai hay là Dĩ Duyệt đẹp.”

Khương Từ kỳ thật đối nam sinh không có hứng thú, nhưng không muốn để bạn cùng phòng mất hứng, vì thế cũng từ trên giường bò dậy, tiến đến chỗ bạn cùng phòng bên kia.

Bạn cùng phòng cho cô xem ảnh chụp, cô ghé vào di động nghiêm túc nhìn.

Thành thật mà nói, ảnh chụp hai nam sinh đều lớn lên khá đẹp, một người như ánh mặt trời, một người nho nhã.

Nhưng không biết vì cái gì, nhắc tới soái ca, Khương Từ trong đầu chỉ tự động hiện ra Thẩm Thính Nam.Cô tuy rằng đối yêu đương không có hứng thú, nhưng cơ bản thẩm mỹ vẫn là có. Cô sống đến hai mươi tuổi, Thẩm Thính Nam tuyệt đối là người đang ông đẹp trai nhất mà cô gặp qua.Có lẽ là bởi vì gặp qua Thẩm Thính Nam, cho nên ảnh chụp hai nam sinh nhiều ít có chút ảm đạm thất sắc. Bất quá vì không muốn các bạn cùng phòng mất hứng, cô trái lương tâm gật gật đầu, nói: “Tớ cảm thấy cả hai đều rất tuấn tú.”

“Không được, nhất định phải chọn một người!” Bạn cùng phòng ép cô.

Khương Từ có chút khó xử, hơi hơi nhíu lại hai mày, nhìn hai bức ảnh lại cẩn thận nhìn nhìn, cuối cùng nói: “Người này đi, người này nhìn có chút như ánh mặt trời.”

Bạn cùng phòng cười nói: “Đây là Lý nhiên, chính là người ở trong kí túc xá nói thích cậu.”

Khương Từ “Ác” một tiếng, trong lòng cũng không có cái gì gợn sóng.

Từ nhỏ đến lớn nam sinh theo đuổi cô kỳ thật rất nhiều, chỉ là cô đối với chuyện yêu đương không có hứng thú. Có lẽ tựa như bà nội nói vậy, cô bị cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ ảnh hưởng quá nhiều, thế cho nên trong lòng đối hôn nhân tràn ngập sợ hãi, cho nên căn bản sẽ không để mình bước vào bể tình.

Cô một lần nữa nằm trong ổ chăn, nhóm bạn cùng phòng còn thảo luận chuyện tình cảm, cô nhìn trần nhà, trong đầu lại chỉ là suy nghĩ, thứ bảy là sinh nhật bà nội Thẩm, cô hẳn là nên mua thứ gì làm quà sinh nhật.

Thứ sáu buổi chiều lên lớp xong, Khương Từ ôm cặp đi phòng tranh bên kia tìm Chu Nhiễm.

Chu Nhiễm còn đang học, nhìn thấy Khương Từ lại đây tìm mình, cách cửa sổ ra kí hiệu cho cô, bảo cô chờ cô ấy trong chốc lát.

Khương Từ cười cười, xua xua tay, ý bảo không sao, không vội. Cô ôm cặp, ngồi trên ghế đá ngoài hành lang, nhìn cây kim hoàng ra quả ở xa phát ngốc.

Một lát sau, Chu Nhiễm từ phòng học chạy ra, doạ Khương Từ từ phía sau chụp bả vai cô, cười nói: “Nghĩ cái gì đấy? Nghĩ đến như vậy nhập thần?”

Khương Từ lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía Chu Nhiễm, mỉm cười nói: “Không nghĩ cái gì, đang ngẩn người.” Cô từ ghế đá đứng dậy, mang Chu Nhiễm đi ra ngoài, nói: “Từ Từ, bồi tớ đi dạo trung tâm thương mại đi, tớ muốn mua đồ.”

Chu Nhiễm hỏi: “Mua cái gì nha?”

Khương Từ nói: “Này thứ bảy là sinh nhật bà nội Thẩm, tớ muốn mua quà sinh nhật, bất quá cậu biết đấy, tớ cũng không biết mua gì, cậu giúp tớ chọn một chút.” Hai người tới rồi trung tâm thương mại , cơ hồ đi hết các cửa hàng, cuối cùng rốt cuộc chọn một cái khăn quàng cổ. Khăn quàng cổ là một món quà hợp lí, chất lượng rất tốt, trăm phần trăm thuần vải nhung, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, khi Khương Từ cầm ở trong tay, kỳ thật rất muốn mua một cái cho bà nội, nhưng là giá cả thật sự quá đắt, một cái liền phải 5000 tệ, nếu là mua hai cái liền tiêu của cô một vạn tệ. Cô tạm thời lấy không ra nhiều tiền như vậy, cô tiêu tiền rất tiết kiệm, sợ bà nội vạn nhất ngày nào đó đột nhiên sinh bệnh, cô không đến mức một chút tiền đều không có. Cô cầm cái khăn quàng cổ kia do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định mua tới.

Chu Nhiễm ở bên cạnh có chút đau lòng, nói: “Khăn quàng cổ này đẹp thì đẹp, nhưng là có chút đắt quá. Dù sao Thẩm lão thái thái lại không thích cậu, cậu hà tất tốn nhiều tiền như vậy mua quà sinh nhật cho bà ấy. 5000 nhiều, cậu tích kiệm bao lâu a.”

Khương Từ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tớ biết.”

Cô đương nhiên biết Thẩm lão thái thái không thích cô, đương nhiên cô cũng không cần bà thích. Chỉ là mẹ hiện giờ cùng chú Thẩm ở bên nhau, cô là con gái mẹ, không muốn mẹ bị kẹp ở giữa bị khi dễ. Cho nên dù thực luyến tiếc, vẫn là cắn răng mua một món có thể tặng.

Buổi sáng thứ bảy cô mang theo quà tặng đến Thẩm gia, sân bên ngoài đã đỗ rất nhiều xe.

Trong hoa viên bố trí thật sự xinh đẹp, bàn dài kiểu Pháp màu trắng, mỗi cái bàn đều trang trí hoa hồng hồng nhạt cùng champagne, đám người hầu ra ra vào vào, đang chuẩn bị cơm trưa.Khương Từ vào sân, xa xa nhìn thấy mẹ đang bận rộn cho người đem thảm đỏ trải trên mặt cỏ. Cô cách một khoảng cách, nhìn chằm chằm mẹ bận rộn trong chốc lát, sau đó mới đi qua chào hỏi, “Mẹ.”

Trời tháng 11, Chu Vân bận đến trán đều đổ mồ hôi, nghe thấy tiếng con gái, quay đầu lại, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười, giữ chặt tay Khương Từ, nói: “Tới.”

Khương Từ nhìn gương mặt mẹ gầy gò, có chút đau lòng, nói: “Mẹ, mẹ gầy đi nhiều.”

Chu Vân cười cười, nói: “Gần nhất vẫn luôn bận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho mẹ chú Thẩm con, con cũng biết, mẹ lần đầu tiên làm việc này, nếu là làm không xong, chẳng phải là làm mất mặt chú Thẩm.”

Khương Từ nhìn mẹ, tận đáy lòng cảm thấy thực chua xót. Cô không biết mẹ biết hay không, vô luận bà nỗ lực cỡ nào, người Thẩm gia đều sẽ không thích bà. Cô cố gắng mà cười cười, cổ vũ mẹ, nói: “Mẹ rất đẹp, thẩm mĩ của mẹ luôn luôn tốt.”

Chu Vân cao hứng nói: “Đúng không? Mẹ vẽ bản vẽ rất lâu, lại sợ không ra thành quả mong muốn.” Bà nhìn nhìn hoa viên, rõ ràng bản thân cũng thực vừa lòng, nói: “Bất quá làm xong thật đẹp.”

Khương Từ cười cười, gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật đẹp.”

Tâm tình Chu Vân rất tốt mặt nở nụ cười, bà cúi đầu nhìn thấy Khương Từ trong tay xách theo đồ, có chút kinh ngạc, hỏi: “Đây là……”

Khương Từ cười cười, trả lời nói: “Là quà sinh nhật cho bà Thẩm.”Chu Vân không nghĩ tới con gái sẽ chuẩn bị quà sinh nhật. Bà biết con gái không thích người Thẩm gia, lại chuẩn bị quà sinh nhật, nhất định là vì muốn bà sống tốt ở Thẩm gia. Bà bỗng nhiên thực cảm động, giơ tay sờ sờ gương mặt con gái, hốc mắt phiếm đỏ mà nhìn cô, “Tiểu Từ, cảm ơn con đã làm vì mẹ.”

Khương Từ cười cười, nói: “Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.”

Chu Vân mỉm cười gật đầu, nói: “Mẹ hiện tại thực hạnh phúc, lại chưa bao giờ không hạnh phúc.”

Khương Từ khẽ cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hai mẹ con nói chuyện, Khương Từ xa xa nhìn thấy chú Thẩm hướng chỗ mẹ bên này đi tới.

Chú Thẩm nhìn thấy cô, cười nói: “Tiểu Từ đã trở về”

Khương Từ cười cười, lễ phép mà chào một tiếng, “Cháu chào chú Thẩm.”

Thẩm Triết cười nói: “Vào nhà chơi đi, hôm nay trong nhà náo nhiệt, mọi người đều ở đây.”

Khương Từ gật gật đầu, thấy chú Thẩm đại khái có chuyện muốn cùng mẹ nói, liền không có quấy rầy, xoay người đi đến phòng khách.

Lúc đi vào phòng khách, cô phát hiện phòng khách xác thật thực náo nhiệt, người Thẩm gia cơ hồ đều tới rồi, thậm chí ngay cả Thẩm Thính Nam cũng ở đây.

Thẩm Thính Nam một mình ngồi ở trên một ghế sô pha, lười biếng mà dựa vào lưng ghế, trong tay cầm di động xem tin tức.

Anh mới đầu cũng không có chú ý tới Khương Từ đi vào, thẳng đến khi nghe thấy Thẩm Hành ở bên cạnh phun tào một câu, “Cô như thế nào lại đến đây? Không phải vào đại học liền dọn ra ngoài sao?”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, mới ngẩng đầu hướng cửa nhìn thoáng qua. Khương Từ mặc một cái áo khoác màu trắng, tóc dài mềm mại mà xoã trên vai, cô trong tay xách theo một túi giấy đóng gói tinh xảo, vào phòng, liền lập tức đi qua Thẩm lão thái thái, mỉm cười đưa quà qua, nói: “Bà Thẩm, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm lão thái thái ngồi ở chính giữa trên sô pha, không quá để ý mà nhìn lướt qua quà của Khương Từ, miễn cưỡng nhận lấy, nói: “Cảm ơn cháu, có tâm.” Bà đem quà nhận lấy, liền để trên bàn trà, không hề có hứng thú mở ra.

Khương Từ khẽ cười, dường như đã sớm đoán trước được trường hợp như vậy, cô cũng không có cảm xúc gì trùng xuống, chỉ là một mình đi đến một bên, ngồi vào góc ghế.

Thẩm Tình nhưng thật ra đối với quà Khương Từ tặng rất có hứng thú, cô tiến đến bên cạnh bà nội, cầm lấy tới nói: “Con nhìn xem.”

Cô một bên nói một bên bóc hộp, đem khăn quàng cổ lấy ra, a một tiếng, nhỏ giọng nói, “Tiêu nhiều nha.”

Thẩm lão thái thái nghiêng mắt nhìn lướt qua, trong mắt lộ ra biểu tình khinh thường biểu.

Thẩm Nhị phu nhân xuy mà cười ra một tiếng, không khách khí mà nói: “Như vậy cũng mang đến, giống mấy cái của bà lão nông thôn hay mang.”

Khương Từ tuy rằng ngồi ở xa, nhưng vẫn có thể nghe được người Thẩm gia bình luận về khăn quàng cổ cô tặng.

Cô trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vẫn cứ có chút khổ sở. Cô nhìn về phía khăn quàng cổ bị người Thẩm gia cười nhạo, bỗng nhiên có một chút xúc động muốn hủy thiên diệt địa. Cô rất muốn đi đến đem khăn quàng cổ cướp về. Không có người biết, cái khăn quàng cổ bị mọi người cười nhạo kia, gần như tiêu tốn của cô một nửa số tiền tích cóp.

Nhưng cô cuối cùng vẫn là không có làm như vậy. Cô biết, vì mẹ cũng nên nhịn xuống.

Cô một câu cũng chưa nói, chỉ là vô thanh vô tức mà từ trên ghế đứng dậy, một mình từ cửa sau rời phòng khách.