Từ sau hôm đấy, Khương Từ liền rốt cuộc không gặp lại Thẩm Thính Nam.Cô ngẫu nhiên nghe mẹ nhắc tới, nói Thẩm Thính Nam đến Mỹ công tác, phỏng chừng phải vài tháng mới có thể trở về.Cô trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại có chút vui vẻ. Cô ở trong nhà này, sợ nhất chính là Thẩm Thính Nam.
Nghe được Thẩm Thính Nam đi công tác không ở nhà, cô cả người đều nhẹ nhàng. Cô ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Thẩm Thính Nam có thể đi lâu một chút mới về, tốt nhất có thể chờ cô thi xong đại học, vào đại học hẵng trở về.
Khi đó cô đã dọn đến ký túc xá trường học, không còn phải ở trong nhà người khác, cũng không cần gặp lại Thẩm Thính Nam. Cô biết Thẩm Thính Nam chướng mắt cô, nhưng cô lại làm gì muốn liên quan đến mấy người có tiền bọn họ? Lại nói ở trên đường cái gặp được, cô cũng sẽ trốn ra xa, tuyệt đối sẽ không mặt dày đi nhận người thân.
Bất quá trời không chiều lòng người, ông trời cũng không có nghe thấy lời cầu nguyện của cô, Thẩm Thính Nam đi công tác hơn hai tháng đã trở lại. Khi đó là Tết Âm Lịch, Khương Từ rất muốn về nhà bồi bà nội, mà khi cô cùng mẹ nói, mẹ lại không đồng ý, nói: “Con hiện tại cấp ba, Tết Âm Lịch tổng cộng nghỉ có mấy ngày, không ở trong nhà yên ổn, lăn lộn đi xa làm gì.”
Khương Từ nói: “Con tính thời gian rồi, con trở về ở cùng bà nội một tuần, chờ lớp học bổ túc nhập học liền trở về.”
“Không được.” Chu Vân không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nói: “Tết Âm Lịch năm nay con phải ở lại bên này.”
“Vì cái gì?” Khương Từ khó hiểu.
Chu Vân nhìn Khương Từ, nghiêm túc cùng cô nói: “Năm nay là Tết Âm Lịch đầu tiên con với mẹ đến Thẩm gia, chú Thẩm con thích náo nhiệt, con phải ở lại. Hơn nữa mùng một Thẩm gia giỗ tổ, con cũng đến đi.”
Khương Từ biết mẹ lúc trước chịu khổ, cho nên những năm gần đây cô vẫn luôn thực nghe lời bà, bà bảo cô làm cái gì, cô đều tận lực làm theo, bà bắt cô chuyển trường đến Bắc Thành, cô lại không muốn, cũng đi theo tới đây.
Nhưng cô giờ phút này nhìn mẹ, lại bỗng nhiên cảm thấy rất mệt. Đôi mắt cô không tự chủ mà phiếm hồng, nói: “Chú Thẩm thích náo nhiệt, con nhất định phải ở lại? Bà nội con thì sao? Lúc mẹ không cần con, sau khi ba qua đời, là bà nội đem con nhận nuôi, là bà nội cho con tình thân trước đây chưa từng trải qua, là bà nội cho con biết, trên đời này còn có bà yêu con.”
“Con vẫn luôn biết công sinh thành là rất lớn, cho nên những năm gần đây con cũng vẫn luôn thực nghe lời mẹ, nhưng vì cái gì mỗi lần đều là con thỏa hiệp? Con căn bản không muốn tới Bắc Thành, con cũng không muốn ở lại Thẩm gia, mẹ có biết hay không, tất cả mọi người trong Thẩm gia khinh thường chúng ta, vì mẹ con vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng người khác đem tự tôn của con đạp dưới lòng bàn chân, chịu đựng ánh nhìn khinh thường của người khác, chịu đựng người khác đổ oan là con trộm đồ. Con đã chịu đựng nhiều như vậy, vì cái gì hiện tại tự do về nhà bồi bà nội cũng không có?”
“Chú Thẩm là bạn trai mẹ, không phải con, Thẩm gia cũng không phải nhà của con, con vì cái gì nhất định phải ở lại nơi này?”
Khương Từ không khống chế được mà khóc nức nở, khóc đến đầy mặt nước mắt.
Chu Vân cũng không biết con gái thế nhưng chịu nhiều oan ức như vậy, bà kinh ngạc hỏi: “Ai khi dễ con? Ai đổ oan con trộm đồ vật?”
Khương Từ nâng cánh tay lau nước mắt, cô đã không muốn bàn lại chuyện này, hai mắt hồng hồng nhìn mẹ, nói: “Con nhất định phải trở về, con sáng mai liền đi.”
“Tiểu Từ ——” Chu Vân nhíu hai mày lại, còn muốn khuyên.Khương Từ lại không muốn nghe, cô lau khô nước mắt không quay đầu lại, đi nhanh đi hướng ngược lại mẹ. Chu Vân còn muốn đi theo, nhưng di động bỗng nhiên vang lên, là Thẩm Triết gọi điện thoại tìm bà, bảo bà đi thư phòng gặp ông.
Chu Vân nhìn con gái càng đi càng xa, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn đến chỗ Thẩm Triết. Bà xoay người đi hướng ngược lại với Khương Từ, cùng Thẩm Triết nói: “Em lập tức liền tới đây.”
Chu Vân rời đi, hoa viên nhỏ rốt cuộc yên tĩnh.
Một thân hình cao ráo đĩnh đạc từ sau cây đại thụ bên cạnh đi ra.Thẩm Thính Nam một thân mặc tây trang màu đen, tay đút túi quần, anh đứng ở dưới ánh trăng, ngũ quan anh tuấn lại sắc bén . Ánh mắt anh trào phúng mà nhìn chằm chằm bóng Chu Vân đi xa một lát, cuối cùng xoay người, hướng tới hướng ngược lại rời đi.Anh tính quay lại khu của anh, nhưng lúc đi qua mai viên, nghe thấy có người khóc. Anh theo tiếng mà đi qua xem, liền nhìn thấy Khương Từ ôm cánh tay ngồi xổm ở bờ sông.
Hai vai cô nhẹ nhàng phát run, vừa thấy chính là trộm lau nước mắt.
Thẩm Thính Nam trong xương cốt cũng không có ôn nhu, anh luôn lạnh nhạt, nhìn thấy người khác khóc, không chỉ có sẽ không an ủi, còn sẽ ngại đối phương ồn ào bên tai anh làm phiền anh, muốn khóc đừng đến trước mặt anh khóc.
Vừa khéo có lẽ là đêm nay ánh trăng rất đẹp, cũng có lẽ gần năm mới, tâm tình anh không tồi. Lại có lẽ là, anh vừa mới ở sau cây vô tình nghe được tiểu cô nương lòng tràn đầy ủy khuất, nhìn thấy nước mắt rơi đến anh phá lệ tim mềm một hồi.Anh hướng Khương Từ đi qua, đứng ở sau cô, mở miệng hỏi: “Như thế nào? Muốn nhảy xuống?”
Khương Từ không nghĩ tới sẽ có người ở đây, cô nhanh chóng mà lau nước mắt, từ trên mặt đất đứng lên, sau đó mới xoay người hướng Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nương ánh trăng nhìn cô, nước mắt trên mặt cô chưa khô, một đôi mắt cũng khóc đến sưng đỏ.Anh nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, ngữ khí cũng hiếm khi mà nhu hòa vài phần, nói: “Tết nhất, khóc cái gì.”
Anh từ trong túi quần tây lấy ra khăn giấy, đưa cho Khương Từ. Khương Từ sửng sốt một chút, duỗi tay nhận lấy, cô trong thanh âm còn mang theo điểm nghẹn ngào chưa có áp xuống, nhìn Thẩm Thính Nam, cảm kích nói: “Cảm ơn.” Lời an ủi nhiều hơn, Thẩm Thính Nam cũng không nói ra được.
Nhìn Khương Từ liếc mắt một cái, nói: “Trở về đi, buổi tối ở bên ngoài, cũng không sợ đông lạnh bị cảm.” Anh nói xong liền rời đi trước.
Nhưng đi phía trước được vài bước, lại có điểm không yên tâm. Vì thế vài bước đi trở về trong viện, vào cửa liền phân phó quản gia, “Đi ra ngoài, đi theo Khương Từ, chờ cô ấy an toàn về đến nhà, ông lại trở về.”
“Được .” quản gia ứng một tiếng, liền nghe theo đi ra cửa.
Thẩm Thính Nam bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, dừng chân, quay đầu lại dặn dò quản gia, “Xa xa đi theo là được, cô ấy nếu khóc, cũng đừng đi hỏi.”
“Được, đã biết.”
“Đi đi.” Thẩm Thính Nam chỉ đạo xong, lúc này mới yên tâm trở về trong viện.