Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 4

Người trong tầng lớp thượng lưu, ngày thường thấy nhiều tiện nữ, từ trong xương cốt coi thường, đến nỗi Khương Từ, cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, mẹ là người như vậy, cô cũng không biết là con ai.

Thẩm Hành chướng mắt Khương Từ, cũng không vui muốn dẫn cô đi chơi.

Nhưng ngại quyền uy của Thẩm Triết, anh cũng không dám “Kháng chỉ”, đành phải thành thật gật đầu, nói: “Dạ.”

Khương Từ có thể cảm giác được Thẩm Hành cũng không muốn dẫn cô đi, cô kỳ thật cũng hoàn toàn không muốn, cô muốn cự tuyệt, nhưng chú Thẩm lại đã mở miệng, nói: “Tiểu Từ, đi chơi đi, bọn nó bên kia đều là người trẻ tuổi, khẳng định so với mấy người lớn tuổi bọn ta thú vị hơn.”

Khương Từ biết chú Thẩm sợ là cô không vui, cho nên mới có ý tốt giúp cô an bài. Cô ngại mở miệng cự tuyệt, vì thế gật đầu, nói: “Được, cảm ơn chú Thẩm.”

Cô nhìn về phía mẹ, nói: “Con đi qua đấy.”

Mẹ nhìn cô cười cười, ôn nhu mà nói: “Ân, chơi thật vui nhé.”

Khương Từ thực nhẹ mà cười một chút, xoay người đi theo Thẩm Hành đi đến sân sau.

Thẩm Hành mới đầu còn dẫn cô theo, chờ ra tới sân sau, lúc tới đoạn chú Thẩm không thể nhìn tới, anh lập tức bước chân nhanh hơn.

Khương Từ mới đầu còn tưởng rằng Thẩm Hành có việc gấp, cũng đi theo đuổi theo vài bước, nhưng Thẩm Hành lại đi càng nhanh, thậm chí còn quay đầu lại nhíu mày nhìn cô một cái.

Cô nhìn thấy cái ánh mắt chán ghét đấy của Thẩm Hành, tức khắc dừng bước chân.

Cô ở một khắc kia ý thức được, Thẩm Hành không chỉ có không muốn dẫn cô đi chơi, thậm chí thực chán ghét cô.

Cô luôn luôn rất tự hiểu chuyện, không có lại đi phía trước, cũng không có đi theo đến chỗ bọn họ ca hát.

Cô tại chỗ đứng trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, mặt trời chiếu chính diện đến người cơ hồ không mở ra được mắt.

Cô không muốn đi ca hát, cũng không muốn đi ra ngoài sảnh, vì thế một mình lang thang không có mục tiêu mà ở sân sau đi dạo trong chốc lát.

Đi đến trước một cái bể bơi to, cô bị mắt trời chiếu đến đầu có chút choáng váng, thấy xung quanh không có ai, liền đến bên méo bể bơi ngồi, cởi giày với tất.

Cô trước dùng tay đen nước trong bể bơi đem hai chân cọ rửa sạch sẽ, sau đó mới thật cẩn thận mà đem hai chân ngâm trong dòng nước lạnh lẽo.

Cô ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm mặt nước bình lặng phát ngốc, một lòng trống không, bị cô độc vây quanh.

Không bao lâu, cô nghe thấy tiếng mấy cô gái, ngẩng đầu, nhìn thấy mấy cô gái mang nón cùng kính râm hướng bên này đi tới.

Có cô gái tháo kính râm, nói: “Nóng muốn chết, ở chỗ này nghỉ một lát đi.”

Có người huých cô một chút, hướng Khương Từ bĩu môi, “Thật xui xẻo, có người chiếm chỗ của chúng ta.”

Cô gái cầm đầu nhìn nhìn Khương Từ, sau đó nói: “Thôi, dù sao chỗ này cũng rất rộng, chúng ta chơi của chúng ta.”

Mấy nữ sinh chen chúc lại đây, đem kính râm với mũ và túi chồng chất đặt lên ghế, cô gái cầm đầu nhìn nước trong bể bơi, bỗng nhiên nói: “Tớ có điểm muốn bơi lội.”

Bạn của cô hỏi: “Cậu mang áo tắm sao?”

Cô gái nói: “Mang theo.”

Cô một bên nói, một bên từ trong túi lấy áo tắm, sau đó tháo xuống vòng cổ đặt trên bàn trà, cầm áo tắm liền đi về hướng phòng thay quần áo bên cạnh, “Tớ đi vào đổi quần áo, các cậu chơi trước đi a.”

Cô gái rất nhanh liền đổi áo tắm ra tới, cô trước ngồi trên mép bể bơi nghịch nước một lát, sau đó đi đến bên cạnh, theo cầu thang bể bơi đi xuống.

Bể bơi nước không sâu, ở khu nước nông có thể hoàn toàn đứng thẳng.

Cô gái vừa mới hất nước lên rửa mặt, trên bờ một cô gái bỗng nhiên nhíu mày nói: “Nước này sạch sẽ sao?”

Cô hướng Khương Từ nhìn thoáng qua, mày nhăn đến càng sâu, lo lắng mà nói: “Cô ấy sẽ không có nấm chân đi?”

Cô gái vừa nghe xong, sợ tới mức đôi mắt đều mở to, tay chân cùng lúc mà chạy nhanh bò lên trên bờ, nói: “Cậu đừng làm tớ sợ.”

Cô bò lên trên bờ , còn bạch bạch phun ra hai ngụm nước, sợ vừa rồi uống phải thứ nước không sạch sẽ.

Khương Từ nhìn các cô, rốt cuộc mở miệng nói một câu, “Tôi không có nấm chân.”

Cô nói xong liền đem chân từ bể bơi nâng lên, từ trong túi lấy ra khăn giấy, đem nước trên chân lau khô, đi tất với giày, đứng dậy lập tức rời đi.

Ai ngờ vừa mới đi một đoạn không xa, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân, cô gái vừa mới bơi lội lớn tiếng kêu cô, “Cô đứng lại!”

Khương Từ bước chân dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía đối phương.

Cô nhìn đối phương hùng hổ mà hướng cô đi tới, nghi hoặc mà dò hỏi: “Có việc sao?”

Thẩm Tình cau mày nhìn thẳng cô, hướng cô vươn tay, nói: “Đem vòng cổ giao ra đây!”

Khương Từ nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói: “Vòng cổ gì? Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Cô đừng ở chỗ này giả ngu!” Thẩm Tình nói: “Tôi vừa mới đặt vòng cổ ở trên bàn trà, chỉ có cô đứng gần nhất, không phải cô lấy chính là ai lấy?”

Khương Từ nhìn thẳng đối phương, bình tĩnh mà nói: “Tôi không có lấy.”

“Cô còn giảo biện!” Thẩm Tình tức giận đến bắt lấy Khương Từ, sợ cô chạy, nói: “Ta ở trong nhà trang sức trước nay đều là để cẩn thận, chưa từng có ném qua, cô như thế nào lấy?”

Khương Từ nhíu mày kéo tay đối phương ra, nhưng đối phương không thuận theo không buông tha, thậm chí mấy cô gái cùng nhóm tất cả đều cùng nhau bắt lấy Khương Từ, nói: “Cô hôm nay không đem đồ vật giao ra đây, đừng hòng đi!”

“Tôi nói tôi không có lấy!” Khương Từ ngẩng đầu lên, bực bội mà nhìn về phía Thẩm Tình, “Tôi tuy rằng so với Thẩm gia các cô không có tiền, nhưng tôi sẽ không tùy tiện lấy đồ người.”

“Cô không lấy? Chẳng lẽ là chúng tôi lấy?”Cô gái mặc một cái váy màu đen đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, cô ta khinh thường mà nhìn Khương Từ, nói: “Ai mà không biết mẹ cô là leo lên giường ngủ được một đêm mà lên chức, cô khi còn nhỏ chịu qua nghèo, ai biết cô có thói quen trộm đồ hay không, hiện tại tới Thẩm gia, chợt vừa thấy đến nhiều trang sức xinh đẹp đắt tiền như vậy, không phải cô lấy mới là lạ!”

Khương Từ kìm nén nước mắt mà trừng hướng đối phương, cô nâng tay muốn tát đối phương một cái tát, nhưng các cô người nhiều, không biết là ai đá cô một chân, cô đầu gối đau xót, bị các cô ấn quỳ xuống trên mặt đất.

Cô giãy giụa suy nghĩ muốn đứng lên, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam trầm thấp.

“Đang làm cái gì?”

Thẩm Tình nghe thấy tiếng, sợ tới mức chạy nhanh buông lỏng tay, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam cau mày nhìn cô, chạy nhanh thành thật đến báo cáo, “Tứ ca.”

Mặt khác mấy cô gái khác nhìn thấy Thẩm Thính Nam, cũng sợ tới mức lập tức không dám phát ra tiếng, trốn đến sau lưng Thẩm Tình.

Thẩm Thính Nam nhìn thoáng qua Thẩm Tình, lại rũ mắt nhìn Khương Từ từ trên mặt đất bò dậy, nhìn thấy cô trong mắt cố nén nước mắt, lại ngược lại nhìn về phía Thẩm Tình, sắc mặt lạnh vài phần, “Gia quyThẩm gia chính là giáo dục em tùy tiện khi dễ người ta?”

Thẩm Tình không tự giác cắn môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, ủy khuất mà nói: “Không phải. Là cô ấy trộm đồ của em, Mẹ em tháng trước mới từ nước Pháp mang về tới cho em, vài trăm vạn, em còn không có mang quá vài lần đâu.”

Khương Từ nhìn về phía cô ấy, lần nữa cường điệu, “Tôi nói, không phải tôi lấy, tôi không lấy.”

Thẩm Tình nhìn cô, nói: “Cô có bản lĩnh thì để tôi lục soát người.”

Khương Từ nhíu mày.

Để người ta soát người, không khác là đem tôn nghiêm của cô đạp lên dưới chân.

“Như thế nào? Cô không dám sao?” Thẩm Tình hỏi.

Khương Từ nhìn về phía cô, hỏi: “Nếu không có, nên làm cái gì bây giờ?”

Thẩm Tình nói: “Nếu không có, tôi làm trò cười trước mặt mọi người xin lỗi cô.”

Khương Từ suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý.

Cô đem túi trong tay đưa cho cô ấy.

Thẩm Tình nhận lấy túi, đem túi mở ra, đem đồ vật bên trong đều đảo ra tới.

Nhưng mà bên trong trừ bỏ ví tiền, di động, chìa khóa, cái gì khác cũng không có.

Khương Từ nhìn cô, hỏi: “Có sao?”

Thẩm Tình nói: “Cô gấp cái gì, còn chưa có lục soát xong đâu.”

Cô đứng lên, đi đến trước mặt Khương Từ, duỗi tay đi sờ túi váy Khương Từ.

Cô mới đầu không có sờ đến, chính lúc buồn bực mà chuẩn bị xin lỗi Khương Từ, bỗng nhiên sờ đến túi bên phải của cô trong túi có cái túi kép, túi kép có chút chỗ, cô duỗi tay sờ một cái, lập tức lấy ra vòng cổ.

Cô một phen túm ra tới, ở trước mặt Khương Từ, lớn tiếng nói: “Còn không bắt cả người lẫn tang vật! Tôi nói làm sao dám để tôi soát người, quả nhiên giấu ở túi tường kép!”

Khương Từ khϊếp sợ mà nhìn Thẩm Tình từ váy cô lục soát ra tới vòng cổ.

Cô sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Thẩm Tình xoay người nhìn về phía Thẩm Thính Nam, giơ vòng cổ nói: “Tứ ca, anh thấy được! Chính là cô ấy trộm vòng cổ của em!”

Thẩm Thính Nam nhìn thoáng qua vòng cổ trong tay Thẩm Tình, lại nghiêng đầu hướng Khương Từ nhìn lại.

Khương Từ mặt đỏ tai hồng mà đứng ở đó, cô chưa bao giờ hoảng như thế, há mồm muốn giải thích, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thính Nam nhìn cô, rành mạch mà viết “Trào phúng cùng coi khinh.”

Cô bỗng nhiên ngậm miệng lại.

Cô tại một khắc đó bỗng nhiên hoàn toàn hiểu rõ, tất cả mọi người trong nhà này đều chướng mắt cô cùng mẹ cô. Ở trong mắt bọn họ, cô cùng mẹ là đê tiện, mẹ là dựa vào nhan sắc xinh đẹp mà câu dẫn đàn ông, mà cô là tay chân không sạch sẽ ăn cắp đồ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, cũng không còn muốn giải thích.

Cô không nói chuyện nữa, ngồi xổm xuống, nhặt lên ví tiền của mình cùng chìa khóa, còn có một bức hình cùng bà nội chụp ảnh chung, cô nhặt lên tới, thật cẩn thận lau khô bụi bẩn, một lần nữa bỏ vào trong bóp tiền.

Mà Thẩm Thính Nam cao cao tại thượng mà từ bên người cô đi qua, khinh thường với lại bố thí cho cô nửa cái ánh mắt.

Buổi tối hôm nay, Khương Từ đã khuya đã khuya cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Cô nằm ở trên chiếc giường xa lạ, cuộn tròn trong ổ chăn, nhìn bức ảnh nho nhỏ cô cùng bà nội chụp chung trong ví.

Ảnh chụp lúc cô mới vừa tròn mười tuổi, buổi sáng hôm đó, bà nội cố ý mang cô đi tiệm chụp trong huyện thành chụp ảnh.

Bà nội ngồi ở trên ghế, mà cô trong lòng ngực ôm một quả táo to rực đỏ, vui vẻ mà rúc vào bên cạnh bà nội.

Ảnh chụp cô cùng bà nội đều cười đến thực hạnh phúc, rõ ràng chỉ là chuyện mới tám năm trước, nhưng Khương Từ cảm thấy, cô giống như đã cùng những ngày sống cùng bà nội rất xa rất xa.

Cô nghĩ đến chuyện phát sinh buổi chiều, trong lòng lo sợ mà đau, nước mắt bỗng nhiên giống như những chuỗi hạt ngọc trai đứt quãng, không ngừng mà rớt đến trên ảnh chụp.

Cô rốt cuộc khép lại ví tiền, đem thân thể gắt gao mà cuộn tròn. Cô đem mặt mà vùi vào trong chăn thật sâu, cắn chặt môi, ở trong chăn không tiếng động mà rớt nước mắt.

Vì cái gì ông trời nghe không được lời cầu nguyện của cô, cô muốn nhanh một chút, lại nhanh một chút lớn lên. Hoặc là cho cô một đôi cánh, để cô bay ra này khỏi cái nhà giam làm người ta hít thở không thông, để cô bay về bên cạnh bà nội.

Chuyện buổi trưa hôm đó, Khương Từ trước sau không có nói cho mẹ.

Cô nhìn mẹ cùng chú Thẩm tình cảm tốt như vậy, liền không đành lòng đi phá hư hạnh phúc của mẹ.

Những ngày ở Thẩm gia, cô không thích ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong phòng mình đọc sách làm bài.

Cô ở trên bàn sách đặt một quyển lịch bàn, mỗi một ngày qua đi, lại dùng bút màu hồng đánh dấu một ngày.

Cô ngày qua ngày mà ngóng trông, chỉ mong ngày thi đại học đến nhanh một chút, chờ đến khi thi đại học xong, chờ đến lúc cô thi đậu đại học, cô có thể danh chính ngôn thuận mà dọn đến kí túc xá đại học, không phải ở lại nhà người khác nữa. Cô mong như vậy, rốt cuộc cũng tới ngày khai giảng cấp ba.

Trước ngày khai giảng, cô muốn cùng mẹ thử thương lượng, nói cô muốn ở lại trường.

Mẹ nghe xong lại không đồng ý, nói: “Kí túc xá trong trường học so với ở nhà sao tốt được bằng, hơn nữa phải ở cùng với mấy bạn học, thói quen sinh hoạt của mọi người bất đồng.”

“Con hiện tại học cấp ba, đừng vì chút chuyện sinh hoạt lãng phí thời gian. Mỗi ngày tan học về nhà cơm nước xong, ở trong nhà còn có thể có bao nhiêu thời gian để học.”

Chú Thẩm cũng nói: “Mẹ con nói đúng, hơn nữa trường học cách nhà cũng không xa, khẳng định là về nhà ở càng thoải mái hơn. Con nếu là cảm thấy đi đường chậm trễ thời gian, đến lúc đó chú để chú Trần phụ trách chuyện đón con tan học, con ở trên xe cũng có thể nghỉ ngơi một lát.”

Khương Từ nghe vậy, vội vàng lắc đầu, nói: “Không cần chú Thẩm, có xe buýt đi thẳng đến cổng trường, con tự ngồi phương tiện công cộng về là được.”

Cô thấy mẹ cùng chú Thẩm đều không đồng ý để cô trọ ở trường, cũng không có kiên trì nữa.