Chương 5
Lúc uống rượu ca hát, Bạn Tùng Đào rất thoải mái, nhưng là một khi đυ.ng đến công việc, anh lại lập tức biến thân —— trên mặt không có cái loại ôn hòa mỉm cười, quanh thân cũng sẽ dâng lên không khí khắc nghiệt. Anh ghét nhất người sơ ý, nếu như bởi vì tính không cẩn thận mà đưa đến sai lầm, anh còn có thể tha thứ; nhưng nếu là bởi vì sơ ý mà phạm sai lầm, anh dễ dàng tha thứ một chút nào. Ở công ty của anh, sẽ không được có trường hợp đó xảy ra.Mà Hứa huyễn luôn luôn không có gì khuyết điểm, chỉ trừ có một chút sơ ý.
Cho nên trong khoảng thời gian này, cô trở thành người bị phê bình luận nhiều nhất. Có lúc bị Vạn Tùng Đào đích thân xuống răn dạy quyết liệt, ngay cả những đồng nghiệp khác đều nhịn không được lo lắng cô sẽ không chịu nổi áp lực cùng nhục nhã mà chạy lên lầu ba mươi sáu nhảy xuống.
Bất quá hoàn hảo, trừ bỏ khóc một mình bên ngoài, Hứa huyễn tạm thời còn không có nghĩ đến phí hoài bản thân.
Chính là cô không nỡ bỏ công việc mình gắn bó bao lâu nay, cô bây giờ đối với Vạn Tùng Đào đơn giản tràn đầy cảm giác sợ hãi. Thỉnh thoảng liền thấy anh đối với mình hai hàng lông mày nhíu chặc chỉ ra lần lượt các sai lầm, cảnh cáo cô nếu như cô tiếp tục sơ ý gây ra sai lầm thì không cần tiếp tục làm việc nữa, cuốn gói về nhà là được rồi, đối mặt với sự tàn khốc, cáu kỉnh của Vạn Tùng Đào, Hứa huyễn chỉ muốn trốn đi thật xa.
Sau đó không lâu tổ bọn họ nhận được một hạng mục IPO mới, một công ty lý lịch hùng hậu vì chiêu bài của Vạn Tùng Đào mà đến, để cho bọn họ giúp đỡ đưa sản phẩm ra thị trường. Một hạng mục không dùng được nhiều người như vậy, bình thường hay phạm sai lầm, Hứa Huyễn căn bản không dám ảo tưởng Vạn Tùng Đào sẽ cho nàng vào tổ hạng mục. Khi biết mình là thành viên trong tổ hạng mục, Hứa Huyễn ít dám tin tưởng, xác minh nhiều lần mới dám xác nhận đây là thật.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tốt nghiệp cô chân chân chính chính được tham gia tổ làm việc, trước vẫn chỉ giúp các đồng nghiệp làm những chuyện lặt vặt, rồi công việc công vụ, chưa từng có cơ hội gia nhập vào một tổ làm việc chính thức. Vì thế trong lòng cô có nói không ra sự kích động cùng hưng phấn. Nhìn Tiểu Dư đối với mình ánh mắt hâm mộ, cô tự nói với mình nhất định phải quý trọng cơ hội, không bao giờ được tái phạm để Vạn Tùng Đào có cớ khiển trách.
Thật ra thì trừ hưng phấn, trong lòng cô còn có một chút nghi ngờ. Cô cho là vạn Tùng Đào không vừa ý với mình, không nghĩ tới anh sẽ cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Liên tiếp mấy ngày, Hứa huyễn cũng không có tan việc đúng giờ. Cô ở lại trong công ty làm thêm giờ, cố gắng sửa sang các tài liệu. Cô muốn cho mình mau sớm tốt hơn, làm được nhiều việc hơn, ít phạm lỗi hơn.
Vì tiết kiệm thời gian, cô thường đem một hộp mì tôm ăn liền bên mình. Lúc mệt mỏi sẽ xem phim một chốc lát. Hôm nay cô xem chính là 《 Đỗ Lạp kéo thăng chức 》, trong phim Đỗ Lạp cùng Vương Vĩ vốn là một đôi, nhưng là bởi vì công ty có quy định nội bộ công nhân viên giữa nhau không thể nói yêu thương, không biết nên làm thế nào, hai người vì thế bàn cãi việc hợp hay tan.
Hứa huyễn trong lòng có chút ngăn cách. Cô đem phim tắt đi, bắt đầu ngây ngô.
Dường như công ty bọn họ cũng có một quy định như vậy.
Nhưng là, tại sao không cho công nhân viên giữa nhau nói yêu thương nhau? Cô trăm mối vẫn không có cách giải.
Ngày thứ hai cùng Tiểu Dư tán gẫu về chuyện này, Tiểu Dư rất không sao cả nói: “Ai biết như thế nào? Có thể là sợ hai người đồng tâm hiệp lực đánh đổ công ty!” Hứa huyễn tức giận liếc cô một cái, “Thật không nên trông cậy vào chị có thể cho em một đáp án đánh tin cậy!”
Buổi tối Hứa huyễn như cũ ở lại công ty làm thêm giờ. Đang đói bụng tính toán ăn mì, sau lưng tổng giám đốc từ phòng làm việc bước ra. Hứa huyễn nghe tiếng quay đầu lại, thấy Vạn Tùng Đào đang tiến về phía mình.
“Còn chưa đi?” Hai người cơ hồ đồng thời hỏi, hỏi xong lại không hẹn mà cùng cười lên.
Sau khi tan việc Vạn Tùng Đào là người hết sức ôn hòa, “Làm thêm giờ khổ cực như vậy còn ăn mì tôm? Quá ngược đãi mình!” Anh nhìn hộp mì trong tay Hứa Huyễn cười nói.
Hứa huyễn lắc lư mặt hộp, hỏi Vạn Tùng Đào: “Có muốn hay không cùng nhau ăn?”
Vạn Tùng Đào gương mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài, “Cùng nhau ăn thì có thể, nhưng là không thể ăn mì liên tiếp nhiều ngày được!” Anh đi tới chỗ Hứa huyễn, cầm lấy hộp mì trong tay cô để xuống, “Ngày ngày ăn mì sẽ bị béo phì , ăn nhiều như vậy em đều không ngán sao? Hôm nay không nên ăn nữa, đi, anh mời em một phần ăn ngon!”
Hứa Huyễn sững sờ theo Vạn Tùng Đào lên xe của anh. Ở trên xe, cô rốt cục không nhịn được hỏi anh: “Làm sao anh biết em ăn mì đã nhiều ngày?”
Vạn Tùng Đào khóe miệng giơ giơ lên, tự tiếu phi tiếu: “Mấy hộp mì em giấu dưới bàn làm việc ngày càng giảm đi!”
Hứa Huyễn ho khan một tiếng, vuốt vuốt thái dương: “Em cho rằng anh không có nhiều thời gian đến mức chú ý dưới bàn làm việc của nhân viên có gì!”
Vạn Tùng Đào lần này bật cười: “Chỉ cần anh không chú ý dưới bàn của tất cả các nhân viên là được!” Lời của anh để cho Hứa huyễn tâm đập bịch bịch, “Chẳng qua là em luôn phạm sai lầm, nếu anh không chú ý quan sát, không yên lòng!”
Hứa huyễn 囧囧cúi đầu.
Trước khi xuống xe, cô lấy hết dũng khí nghiêng đầu đối với Vạn Tùng Đào nói: “Vạn Tổng, xin anh tin tưởng em! Em nhất định sẽ không tái phạm sai lầm nữa! Thật!”
Vạn Tùng Đào nhìn cô tràn đầy mỉm cười, không nhận lời của cô, chỉ nói là: “Sau khi tan việc, không cần gọi là Vạn Tổng!”
Hứa huyễn ngơ ngẩn, “. . . . . . Được, vậy kêu anh là gì?”
“Tùy em!” Vạn Tùng Đào cười híp mắt nói, “Tùng Đào hoặc là Will, cũng có thể!” Nói xong đẩy cửa ra xuống xe trước.
Hứa huyễn có chút kinh hồn.
Tùng Đào. . . . . .
Cứ coi như cô có gan đi, cô cũng không dám thân mật gọi anh như vậy.