Sau khi mang theo y phục của Tần vương ra ngoài thì Kim Ánh hả hê vô cùng, tuy nhiên niềm vui không đến được bao lâu thì nàng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của vương gia.
“Người đâu, người đâu!”
Cung Chương một thị vệ thân cận với vương gia đáp: “Có thần thưa vương gia.”
Khi bước vào phòng thì Cung Chương cũng ngại ngùng vì thấy vương gia ở trần.
Tần Vương tức giận đáp: “Ngươi đi lấy y phục ngay cho ta!”
Sau khi y phục chỉnh tề thì vương gia hùng hổ xông thẳng vào phòng vương phi.
Tần Vương với giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Nàng cũng có cái gan đấy, nhưng ngày hôm nay ta sẽ tha cho nàng.”
Gương mặt Tần Vương nghiêm lại: “Tuy nhiên, để nàng không tái phạm lại lần nữa thì ta phạt nàng theo Hoàng ngạch nương học lễ nghi.”
Hoàng Thái Phi là một người nhu mì, nhẹ nhàng, tùy nhiên sau khi sinh Phù Điêu, người ta cho rằng chàng mang mệnh phá thiên vì thế đã được đưa ra khỏi hoàng cung, chỉ còn lại Thái Phi một mình chóng chọi với bao nhiêu cảm bẫy vương triều.
Vì ngày đêm nhớ con, người cũng dần trở thành người âm mưu, tính kế để có thể tồn tại được nơi khắc nghiệt hậu cung.
Sau nhiều năm trên chiến trường thì cuối cùng hai mẹ con cũng đoàn tụ bên nhau.
Sáng ngày hôm sau.
Thái Phi lệnh người đến đánh thức Vương Phi dậy, vì giờ này đã quá trễ.
Kim Ánh gương mặt còn lờ đờ, cùng với một con mắt bị bầm tím vào ngày hôm qua thì nàng đã giả vờ đau ốm, để có thể trốn tránh việc học lễ nghi.
Vì là bác sĩ của thời hiện đại Kim Ánh rất nhanh đã chữa khỏi con mắt của mình, là người hay xem phim cung đấu và học lịch sử nên nàng biết được khó khăn sắp tới phải đối mặt.
Sau khi trốn tránh được việc học thì Kim Ánh quyết định dạo một vòng quanh phủ thì thấy có người hầu đang đem thảo dược đến một thư phòng cuối dãy.
Nàng tò mò đi theo tới nơi thì bắt gặp Tâm Như: “Ngươi làm gì ở đây mà đông người thế?”
Tâm Như vui vẻ đáp: “Đây sau này sẽ là phòng thuốc của người, thưa vương phi.”
“Căn phòng này được đích thân Vương gia sắp xếp cho người, vì sợ người ở trong phủ buồn bã không có việc gì làm.”
Kim Ánh hoang mang hỏi: “Ta biết y dược sao.”
Tâm Như đáp: “Dạ thưa, từ bé vương phi đã được học y thuật, người rất hay chữa bệnh cứu người.”
Kim Ánh thầm nghĩ: “Dù gì mình cũng chỉ mới là bác sĩ thực tập, với cả y học hiện đại và cổ đại thật sự rất khác nhau.” “Để mà có thể chữa bệnh cứu người thật sự rất khó.”
Kim Ánh đi dạo một vòng quanh căn phòng thốt lên sửng sốt: “Thật sự có những dược liệu ta chưa từng thấy bao giờ, dù gì ở hiện đại thì nó cũng bị liệt vào danh sách đỏ.”
Từ xa mama đi tới : “Thưa vương phi, nương nương cho gọi người tới yết kiến.”
Kim Ánh thầm nghĩ: “Thái Phi của thời cổ đại đây sao, trong thật sự rất có phong thái, làm cho người khác phải thật sự nhúng nhường.”
“Thần thϊếp tham kiến mẫu phi.”
Thái Phi đáp: “Cô đến rồi sao, từ cái ngày cô được gả vào vương phủ không biết có bao nhiêu chuyện xui rủi xảy ra với cái phủ này. Phù Điêu vì cô mà bị trúng tên của bọn thích khách.”
Kim Ánh nhúng người gãi chân.
Thái Phi lại tiếp tục nói: “Không có quy cũ, không ra nề nếp.”
“Cô thân là vương phi nhất cử nhất động của cô đều đại diện cho Tấn vương phủ, lễ nghi không thông, ăn nói hàm hồ.”
“Đây có thật là con gái của lão Thái Phó không?”
“Cô đã biết tội của mình chưa.”
Kim Ánh hốt hoảng quỳ rạp xuống đất, tuy nhiên vì không chịu được ấm ức nên nàng đã giả vờ ngất xỉu để qua đi tai họa này.
Thái Phi cho người đưa Vương Phi quay về.
Sau khi tỉnh lại Kim Ánh thấy tương lai mù mịt, vừa phải đối mặt với mẹ chồng, lại phải hầu hạ chồng, trong lòng cũng sợ có một ngày nàng lại bị thích khách tấn công.
Quay đi quay lại thì đã tới giờ ngâm mình của Tấn Vương.
Kim Ánh than thân, trách phận: “Chạy trời, trời không dung, trốn đất, đất không tha. Bây giờ ta phải làm sao đây, ta thực sự không muốn hầu hạ hắn ta.”
Cung Chương từ ngoài bẩm báo: “Thưa Vương Phi, Vương gia đang đợi người đến hầu hạ.”
Kim Ánh thầm nghĩ: "Vừa mới nghĩ tới thì hắn ta đã xuất hiện rồi."
“Ngươi quay về bẩm báo lại với Tần Vương ta mắc phong hàn không thể hầu hạ người được. Ngươi mau đi đi.”