Meo Muốn Làm Bố Con Ông Trời

Chương 3: Cây Thanh Xà Đằng

Hai cái tai trên đầu hơi cựa quậy, Lương Miên hít một hơi sâu rồi đứng lên, đây là lần đầu tiên cậu đứng bằng hai chân nên có hơi lạ, thử đi vài ba bước còn suýt té sấp mặt.

Nhưng nó không làm khó cậu lắm, bởi vì có đuôi mèo giữ thăng bằng nên bước chân cũng dần ổn định hơn.

Lương Miên nhảy lên nhảy xuống tại chỗ vài cái để hoạt động gân cốt, tuy cơ thể còn hơi đau nhói nhưng cậu vẫn có thể chịu đựng được.

Thế là Lương Miên lại đặt tầm mắt về phía bông hoa nằm trên cành cây cao cùng với lũ ong mật to bằng nắm đấm.

"Sao ong ở nơi này to vậy nhỉ."

Cậu lẩm bẩm, tuy có chút ghét cái kích thước của lũ ong này, nhưng cậu phải đi lên trên đó tìm linh khí.

Hồi năm sáu tuổi cậu đã quá quen với chúng động vật, thực vật chưa khai mở linh trí trong khu rừng Ma Lạp rồi, tuy chưa thấy có con ong nào to đến vậy, nhưng nhìn số lượng và độ nguy hiểm của chúng thì lại chẳng bằng Sí Ong Ăn Thịt Người ở chỗ cậu nữa.

Tên cũng như ý nghĩa, loại ong này có kích thước trung bình, chúng sống bầy đàn với quy mô cực kì lớn, khi gặp phải nguy hiểm chúng sẽ kết hợp với tổ Sí Ong khác để gϊếŧ chết kẻ thù.

Nếu có người lỡ đặt chân ở gần địa bàn của chúng thôi thì không còn nghi ngờ gì, họ sẽ bị nọc độc của chúng làm cho tê liệt không thể sử dụng được công pháp, sau đó, họ sẽ bị Sí Ong lôi vào trong tổ cắn nuốt, ong thợ sẽ chuyển hóa nguồn năng lượng đó để nuôi ong chúa.

Điều khiến người ta rợn gáy là loài Sí Ong Ăn Thịt Người chỉ là một dạng côn trùng cấp thấp trong khu rừng Ma Lạp thôi, bởi thế, ít có nhân tu hay ma tu nào dưới Nguyên Anh kì dám đặt chân vào nơi đây.

Nhưng vì Ma Lạp là nơi cất chứa một kho tàng linh thảo quý giá cùng tinh thạch cấp cao, nên thường xuyên có đám người vì chút đồng tiền mà mạo hiểm chạy vào.

Lương Miên ngẫm nghĩ một hồi cũng đã đi tới trước góc cây, tới gần mới thấy, cái cây này là màu đen đốm trắng, thân cây trơn láng khó leo trèo, rễ cây và cả dây leo chằng chịt cuốn chặt xung quanh gốc cây, có một mùi hương dìu dịu thơm mát tỏa ra, cũng chằng biết nó thuộc chủng loại gì.

Ngay lúc cậu chuẩn bị trèo lên thì bên dưới, một sợi dây leo chợt vụt đến với tốc độ cực kì nhanh, tiếng vun vυ't xé gió, tựa như muốn quất chết cậu vậy.

Cảm nhận được động tĩnh này, cậu nhanh chóng nhảy lùi về phía sau để né.

"Sao nó cử động được vậy meo!"

Chưa kịp để cậu hoàn hồn lại, thì từ phía trên, phía dưới, bên trái và bên phải tự dưng lòi đâu ra một đám dây leo to bằng bắp chân người trưởng thành, xung quanh rỉ ra chất dịch màu đen, lúc nhỏ giọt xuống thì chất dịch ăn mòn cả mặt đất, âm thanh xèo xèo làm người ta không khỏi rợn người.

Chắc chắn một khi bị quật trúng thì không chỉ bị lực mạnh của nó làm gãy xương, mà vết thương cũng bị ăn mòn.

Nhưng xung quanh cậu còn có tới tận trăm sợi dây leo như vậy!

Đồng tử cậu co lại, trong cuốn họng phát ra âm thanh rừ rừ đầy cảnh giác.

Cái đuôi phía sau hơi lay lay, một trận gió lạnh thổi qua như báo hiệu của sự bắt đầu, đám dây leo vun vυ't quất mạnh về phía cậu, tiếng cắt gió thổi tới, cậu gầm một tiếng, vận dụng yêu lực kích hoạt pháp bảo màu trắng sữa được đeo trên cổ.

Xung quanh lập tức hình thành một vòng sáng linh khí, đám dây leo vừa chạm vào đã bị đốt cháy đen thui.

Tiếng rít gào đau đớn phát ra từ phía trên đỉnh đầu, Lương Miên hơi híp mắt lại.

Cậu phải tiết kiệm yêu lực, đánh nhanh thắng nhanh mới được.

Lương Miên hạ thấp thân mình lấy đà nhảy một phát lên trên cây.

Móng tay bỗng dài ra, đâm vào thân cây rồi trèo lên, vì còn đang trong hình người nên cậu có hơi lúng túng không quen.

Cây Thanh Xà Đằng cảm nhận được nguy hiểm, nó nhanh chóng điều khiển thêm dây leo đánh về phía cậu, nhưng mỗi khi dây leo vừa chạm đến vòng sáng kì lạ kia thì đều bị thiêu cháy, ngược làm còn khiến nó đau đến thét lên.

Lương Miên trèo thẳng lên chỗ bông hoa trắng đang được tổ ong mật bảo vệ.

Thấy một kẻ ngoại lai không mời mà tới, đàn ong bay vù vù chỉa kim nhọn về phía cậu.

"Muốn chết à, meo!"

Lương Miên tức giận đánh một chưởng về phía đàn ong khiến cho chúng nó nát cả xác, thấy vậy cậu nhanh chóng hái bông hoa trắng xuống.

Cây Thanh Đằng Xà gào thét điên cuồng, dây leo bị chính chất dịch màu đen ăn mòn mà nổ tung, mấy cái cây xung quanh xui xẻo bị dính phải chất dịch này đều đã bị ăn mòn thành cây chết.

Nơi bông hoa cậu vừa nhổ có một cái lỗ nhỏ, sau khi cây Thanh Xà Đằng rít gào xong thì cái lỗ đó tự dưng lại mở to ra, lộ ra một viên ngọc màu xanh lá tuyệt đẹp.

"Tinh thạch!"

Cậu vui vẻ đào viên ngọc đó ra rồi ngậm vào trong miệng, thấy mấy con ong còn đang hăng say tấn công mình, cậu hừ một tiếng đi qua đào nguyên cái tổ ong của chúng nó ra luôn cho bỏ ghét.

Đám ong càng tức điên lên mà tấn công cậu liên hồi, nhưng cái vòng sáng chết tiệt này lại khiến chúng chỉ biết bất lực không thể chích chết kẻ thù.

Lương Miên hứng thú dạt đám ong ra, cái tổ này ngập đầy mật ong màu vàng óng.

Thấy một con ong to hơn cả nắm tay bên trong, cậu híp mắt vui vẻ bắt lấy con ong chúa rồi nhanh chóng rụt tay lại vào trong vòng sáng.

Lương Miên đưa nó lên bên mũi ngửi, mùi hương beo béo ngọt nị liền lọt vào trong mũi cậu

"Thơm quá đi meo."

Cậu cẩn thận dùng yêu lực thăm dò, tuy nó không có độc nhưng đã bị ô nhiễm, trông có vẻ là do bị ma khí thâm nhập.

Yêu lực của cậu đã tiêu hao gần hết cho pháp bảo trên cổ rồi, cậu còn phải tinh lọc cho tinh thạch nữa.

Lương Miên chẹp miệng, mò trong không gian ra một bình ngọc tinh xảo rồi bỏ con ong chúa vào.

Không gian này không phải pháp khí gì, nó đã có sẵn trong đầu từ khi cậu sinh ra rồi, phụ thân nói là do truyền thừa của mẫu thân để lại, nhưng cậu chưa gặp mẫu thân lần nào cả.

Có lần cậu hỏi phụ thân thì ông chỉ lặng lẽ thở dài, ánh mắt luôn mang theo sự nghiêm nghị sắt bén lại bỗng dịu đi, cậu vẫn nhớ rõ lời ông đã nói:

"Mẫu thân con là một người phụ nữ xinh đẹp và mạnh mẽ, nàng là người yêu tự do, nàng thích bầu trời rộng lớn ngoài kia, có lẽ khi lớn lên con cũng sẽ như vậy."

Lúc đó cậu đã hỏi:

"Nên mẫu thân đi rồi ạ? Đi đến một nơi xa để tìm kiếm sự tự do?"

Phụ thân bật cười xoa đầu cậu, không gật đầu hay lắc đầu gì, lúc đó cậu khó hiểu lắm.

Lương Miên hơi mím môi, ngước mắt nhìn cánh rừng màu xanh đen rộng lớn vô tận trước mặt, lòng cậu bỗng trĩu đi bởi cái lạ lẫm đầy trống rỗng bao phủ trái tim mình.

"Phụ thân sai rồi... con không muốn đi tìm bầu trời rộng lớn đâu, con chỉ muốn về nhà thôi... meo..."

---------------&&&----------------------

Vì chưa nạp vàng nên mình chưa đổi tên ngay được, tạm thời thì vẫn là Pan Ngơ Ngác, nhưng mấy bữa nữa sẽ đổi qua là LiDuan nha ( ˘ ³˘)♥