Thính Hạ

Chương 13: Dốc thềm đá

Sau khi cúp máy, cô gần như thức trắng cả đêm.

Trái tim như thể bị ai bóp chặt, nghiền nát dưới bánh xe, vỡ tan thành những mảnh hình thoi nhỏ.

Mọi người và cả những bản tin đều nói anh bị thương nặng nhất, hiện đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

Công ty quản lý của anh đã kiểm soát tin tức chặt chẽ, mãi đến rạng sáng hôm sau, cô vẫn chưa thấy tin tức tiếp theo.

Năm giờ rưỡi sáng, cô ra ngoài trong trạng thái choáng váng, may mà Lý Yến Văn và Thẩm Dục không bị đánh thức.

Cứ như đang nằm mơ vậy, cô xoa mạnh mặt mình, đầu ngón tay chạm phải giọt nước đọng nơi đuôi mắt. Cô sửng sốt, tỉnh táo lại, đứng ở trạm xe buýt cầm điện thoại, chết lặng lướt tin tức.

Mọi thứ đều là thật, anh vẫn đang được cấp cứu, mà cô vẫn chẳng biết chuyện tiếp sau đó.

Những tiếng ù kéo dài trong đầu hệt như một chiếc tivi hư, không thể chiếu phim mà chỉ phát ra những tạp âm đinh tai nhức óc.

Cô lên chuyến xe buýt sớm nhất, trở thành người đầu tiên đến núi Hạc Khê ngày hôm nay. Cô mua một cây hương loại giá cao trước đó không dám mua, đi đến cửa hông của chùa cung kính vái lạy rất nhiều lần.

Từ hôm ấy cho đến rất nhiều ngày sau vẫn luôn như vậy, ngay cả cụ bà xoát vé vào cổng cũng nhận ra cô, bèn hỏi thăm: “Con gái, sao hôm nào con cũng đến sớm thế?”

Thật ra cô ghét nhất việc thức dậy sớm, nếu được ngủ thoải mái, cô sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào. Cô đi sớm như vậy, thậm chí một lần đi đi về về mất hai tiếng, vậy mà lúc về nhà ba mẹ vẫn chưa dậy.

Nhưng cô cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cháu không nhớ từng nghe ai nói, nén hương đầu là linh nhất.”

“Cầu nguyện cho mình à?”

Cô lắc đầu.

“Vậy là cho người thân rồi nhỉ?”

Cô im lặng một hồi, muốn nói đúng ạ nhưng lại cảm thấy không thể nào định nghĩa được danh phận, sau một hồi không nói gì, cô mới lắc lắc đầu.

“Thế chắc là người rất quan trọng, muốn thắp nén hương đầu phải dậy rất sớm, không phải ai cũng có thể làm được.” Bà cụ đưa tay chỉ về một phía: “Nếu cháu có thời gian thì qua đó đi, tháp Hạc Khê trên đó cầu nguyện linh nhất đấy, nhưng mà khó đi lắm. Hồi trước bà nghe kể có một cô gái lên đó cầu nguyện, bảo bạn trai đang làm phẫu thuật nguy hiểm nên mỗi ngày cô ấy đều đến cầu nguyện, sau đó cuộc phẫu thuật rất thành công, vốn dĩ người yêu cô ấy khó mà giữ được một bên chân, vậy mà cũng giữ lại được đó.”

Cô đứng trơ trơ như trời trồng.

Sau đó bà cụ còn nói: “Nhưng cô gái kia cũng ngốc, dùng mái tóc dài của mình để trao đổi, mái tóc dài nuôi mười mấy năm vậy mà cắt phăng.”



Mười phút sau, khi đi đến tháp Hạc Khê, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.

Đây là một tòa tháp cao vυ't chạm mây, không gian bên trong rất hẹp, lối cầu thang không ở bên ngoài, thật khó tưởng tượng làm cách nào mới có thể leo lên được đỉnh tháp.

Cô rất tệ trong khoản thể dục thể thao, trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, cô suýt thì không đạt môn thể dục, về sau trong kỳ thi đại học, cô cũng phải học bù thể dục rất nhiều ngày. Mỗi khi vận động mạnh, cô sẽ muốn rút lui, có đôi khi chỉ đi một đoạn đường mấy bước mà cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Cô chưa bao giờ leo núi, ngoại trừ lần đi tìm Giang Tố đó.

Cô thanh toán tiền vé vào cửa, cởi mũ trên đầu xuống và đặt ở bậc thang.

Ở tầng thứ nhất của tháp chỉ có một ngọn đèn rất yếu ớt.

Cầu thang vừa dốc vừa hẹp, mỗi một bậc thang cần sải bước rất rộng, bàn chân phải nghiêng qua. Độ cao của mỗi tầng tháp rất thấp, thành thử phải khom người đi lên, nếu đứng thẳng người đầu sẽ va vào đá.

Người ta bảo tòa tháp này đã được xây dựng từ hàng ngàn năm trước.

Trong tháp có vài tầng rất tối, mỗi khi đi được một đoạn nhỏ, cô gần như phải đứng lại một lúc để lấy can đảm tiếp tục leo, đồng thời còn phải dựa vào trực giác không chính xác để đoán khi nào mình mới lên đến đỉnh tháp và đây đang là tầng thứ mấy.

Vào buổi sáng sớm, cả tòa tháp vô cùng yên tĩnh, không ai nghĩ sẽ có khách đến nên cũng không mở đèn, chỉ có tiếng thở gấp của cô vang vọng bên trong tháp, và âm thanh từng bước từng bước chân vất vả một cách khác thường.

Cô quay đầu nhìn lại, nhìn dãy bậc thang mình đã leo, suýt thì không chịu đựng được nữa, cô nghĩ lát nữa không biết phải xuống bằng cách nào đây. Tinh thần và thể xác đều mệt mỏi và căng thẳng, nỗi sợ cô độc phóng đại ra hết các giác quan, cô cảm giác màng nhĩ như mặt trống đang bị người ta gõ liên hồi, khiến các thần kinh nơi vỏ đại não nhảy dựng lên theo.

Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng cô là một người rất dễ từ bỏ, nhưng suy nghĩ muốn từ bỏ ấy chỉ vụt qua vài giây, cuối cùng cô vẫn cắn răng, tiếp tục leo lên.

Hơn mười phút sau, cô đạp bàn chân gần như tê liệt lao l3n đỉnh tháp.

Ánh sáng ban mai rọi xuống.

Trên đỉnh tháp là một đài quan sát nho nhỏ, xung quanh là lan can chỉ cao hơn một mét, lớp sơn đỏ đã bong tróc toàn bộ, có lẽ người lên đây không nhiều nên thẻ ước nguyện cũng lưa thưa.

Cô nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn xuống, run run tay viết tên anh lên chiếc thẻ rồi lại sợ hãi buộc nó ở nơi cao nhất, sau đó cô lại xuống khỏi đài quan sát hệt như đang chạy trốn.

Đi lên gian nan vất vả, đi xuống càng đáng sợ hơn.

Những bậc thềm đá hình tròn tối tăm quanh co uốn lượn đi xuống, đem đến cho con người ta cảm giác lơ lửng mất thăng bằng, sợ ngã, sợ rơi xuống.

Cô đứng tại chỗ, làm công tác tư tưởng trong lòng thật lâu mới mò mẫm ngồi xuống bậc thềm đá, đưa chân dò tìm đường, đạp đạp hai cái xác nhận chắc chắn, cô mới nhích mông ngồi xuống bậc thềm đó, cứ như vậy lặp đi lặp lại để đi xuống dưới.

Trong quá trình ấy có lúc cô suýt bật khóc nhưng cô vội đưa tay dụi mắt, kìm nén lại, tập trung tinh thần để đi xuống. Bên tai không có một chút tạp âm nào, trên dưới trống không, không ai giúp đỡ.

Giang Thành ẩm ướt oi bức, vậy mà trong tháp lại lạnh lẽo, ngón tay cô lạnh như băng, nhưng lưng và cổ đều đổ đầy mồ hồ. Cô bắt đầu không xác định được mình đang ở đâu, khoảnh khắc đặt chân ra ngoài tựa như đón lấy một luồng ánh sáng mới.

Cô đứng ở lối vào, thầm nghĩ sẽ không đến đây nữa.

Quá kinh khủng, quá hiểm trở, quá mệt mỏi, mới đi một nửa chân đã bủn rủn, lúc đi xuống còn run rẩy hơn, quãng đường còn lại mỗi một bước đi trở nên khó khăn vô cùng, dù chỉ đơn giản là đi xuống cầu thang và đi trên mặt đất bằng phẳng.

Nhưng ngày hôm sau, bầu trời buổi sớm mai xanh xanh trắng trắng và được bao quanh bởi những đám mây. Cô mở nhạc lên, đỡ đôi chân mềm nhũn bắt đầu leo cầu thang một lần nữa.

Hiện tại vẫn chưa có tin tức về tình trạng gần đây của Giang Tố.

Cô nghĩ, hẳn là anh chưa hoàn toàn bình phục rồi.

Cô đứng trên đỉnh tháp, hôm nay cơn đau ở chân rõ hơn, bủn rủn cực kỳ, giống như bị yêu cầu chạy một ngàn mét mà không được báo trước vậy. Cơn đau ngày hôm qua có tác dụng chậm nên vẫn chưa biến mất, hôm nay cô lại chịu đau thêm một lần nữa. Cô vừa xoa cẳng chân mỏi nhừ của mình, nén cơn đau nhức kia, vừa đứng ở đỉnh tháp nghe hết bài “Rung động”.

Giọng hát của ca sĩ nữ rất dịu dàng, Giang Tố không biết, thời điểm cô còn làm việc ở tiệm băng đ ĩa, đầu giờ chiều nọ khi anh bước vào, cô đã lặng lẽ di chuyển chuột chọn bài hát, đuổi theo nhịp bước anh để khúc nhạc dạo của bài hát này phát ra.

Trái tim đập nhanh như nhịp trống, anh cũng không hề biết chỉ một chi tiết như vậy đã đủ để cô vui vẻ lâu thật là lâu.

Vào ngày thứ năm leo lên ngọn tháp này, cô đã thấy tin tức trong nhóm lớp, họ bảo Giang Tố vẫn chưa tỉnh, nói nếu mấy ngày nữa vẫn hôn mê như thế thì có lẽ sẽ khó mà tỉnh lại nữa.

Cô mơ màng ngồi trên bậc thềm đá, không biết nên khấn cầu ai.

Thậm chí cô cũng không biết nên cầu nguyện ai để đổi lấy việc anh sẽ tỉnh lại.

Cô đã buộc năm chiếc thẻ ước nguyện màu đỏ trên đỉnh tháp rồi, cô gần như suy sụp tinh thần mà cầu nguyện.

Xin hãy tỉnh lại nhanh một chút.

Nhanh hơn một chút.

Cậu vẫn còn cả cuộc đời rạng rỡ, nhiệt huyết và hăng hái như vậy mà.

Mặc dù không thể sánh vai bên cậu nhưng ít nhất tớ có thể ngắm nhìn cậu từ xa.

Thiếu nữ chắp hai tay, gục đầu xuống đầu gối, ngón tay siết chặt.

Bên trong tháp thờ rất nhiều tượng Phật nhưng cô không có lòng tham gì, cô chỉ có một tâm nguyện đó thôi.

Cô chỉ cầu cho người mình thích, mong anh sẽ bình an, mãn nguyện cả đời.

__

Lời tác giả:

Nguyên hình của tòa tháp này là tháp của chùa Bảo Thông, cực kỳ khó leo, có mở đèn cũng tối om, người rất đông, cầu thang vừa dốc vừa chật hẹp. Nếu không phải muốn tìm linh cảm cho câu chuyện này chắc tôi sẽ không leo đến đỉnh tháp đâu, xuống đến nơi rồi chân còn bủn rủn mấy ngày liền.