Ngọc Vô Hương

Chương 18: Căn nguyên do nàng.

Nhìn thấy Ôn Hảo ngây ra như phỗng, Kỳ Thước ho nhẹ hai tiếng.

Ôn Hảo giật mình hoàn hồn, vẻ mặt hồ nghi nhìn thiếu niên nghiêm túc đang đứng trước mặt.

Tính tình của Tĩnh Vương thế tử ôn hòa không giống như là đang nói đùa, huống chi bọn họ cũng không quá thân thuộc.

Chẳng lẽ thật sự đã bị nàng dọa đến sinh bệnh?

Cho nên phủ Tĩnh Vương mới mời danh y đến, việc thế tự phải đi xa nhà ở kiếp trước đương nhiên không có nữa.

Tuy nói việc bị một người dọa đến mức phát bệnh tim là hiếm thấy, nhưng ngẫm nghĩ lại thì Tĩnh Vương thế tử luôn ốm đau cho nên chuyện này cũng rất có khả năng.

Mặc dù Ôn Hảo cảm thấy có chút oan uổng, dù sao người rơi xuống tường cũng không sao nhưng người đứng dưới tường vì sợ mà lên cơn đau tim, tìm ai nói lý bây giờ?

Nhưng Ôn Hảo cũng không phải là người trốn tránh trách nhiệm.

Trằm mặc hồi lâu thì Ôn Hảo hơi cong gối.

“Thật xin lỗi ngài, ngày ấy cũng không phải do ta cố ý. Ta không thể thay thế tử gánh chịu ốm đau, chỉ có thể quay về sai người mang đến cho thế tử ít dược liệu và đồ bổ, xem như tạ tội.”

Kỳ Thước lắc đầu.

“Ôn nhị tiểu thư không cần phải thế, ta cũng không thiếu những thứ đó.”

Nhưng Ôn Hảo vẫn kiên trì.

“Thế tử là quý tử của Thân Vương, đương nhiên sẽ không thiếu thứ gì. Nhưng nếu bệnh của thế tử là do ta gây ra, ta cũng không thể xem như ngài không có chuyện gì.”

“Ôn nhị tiểu thư chắc hẳn cũng biết chuyện Vương phủ từng cử người sang quý phủ để cầu thân, có đúng không?”

Ánh mắt sâu sắc của thiếu niên bao phủ lên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, nhưng nhìn không ra tâm tư gì.

Ngay lập tức khuôn mặt của Ôn Hảo nóng bừng lên.

Người này sao có thể nói trực tiếp như vậy?

Trong lòng nàng khẽ lay động, nghĩ đến một loại khả năng: Chẳng lẻ vì nàng làm hắn sinh bệnh mà hắn có ý định muốn nàng lấy thân bồi thường sao?

Vừa rồi hắn đã nói, dược liệu hay đồ bổ gì hắn cũng đều không thiếu.

“Có sao, sao ta không nghe phụ mẫu nhắc đến chuyện này.”

Trong lòng Ôn Hảo nổi lên sóng gió nhưng trên mặt cũng không để lộ ra nữa điểm.

Không thể thừa nhận được, nếu không Tĩnh Vương thế tử sẽ biết nàng từ chối hôn sự này, sau lưng lại trèo tường tìm hắn giải tỏa nghi vấn, nghe ra có vẻ da mặt quá dầy.

Thiếu niên nhẹ nhàng cong khóe môi, nhưng sau đó lại hạ xuống.

“Hóa ra Ôn nhị tiểu thư có điều không biết rồi.”

“Ý của thế tử là gì?”

Trong lòng Ôn Hảo dâng lên cảnh giác, nhàn nhạt nói.

“Phụ vương và mẫu phi ta đều không biết tại sao ta lại mắc bệnh tim, Ôn nhị tiểu thư đột nhiên sai người mang đồ bổ đến sẽ khiến cho họ nảy sinh hiểu lầm không đáng có.”

“Hiểu lầm không đáng có?”

Kỳ Thước cười.

“Ví dụ như hiểu lầm rằng Ôn nhị tiểu thư đã hối hận.”

Ôn Hảo: “…”

Không biết gió từ đâu thổi đến mang theo hương hoa thoang thoảng.

Thanh âm của thiếu niên hòa vào làn gió xuân.

“Cho nên Ôn nhị tiểu thư không cần tặng đồ. Tuy bệnh tim của ta do Ôn nhị tiểu thư vô tình gây ra nhưng ta không hề trách Ôn nhị tiểu thư.”

Ôn Hảo yên lặng lắng nghe, cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.

Lúc này tiếng của Trường Thuận vang lên.

“Thế tử, ngài đang ở đâu?”

“Ôn nhị tiểu thư vẫn còn có nghi vấn gì sao?”

Kỳ Thước cũng không vội đáp lời Trường Thuận mà kiên nhẫn hỏi nàng.

“Không…”

Ôn Hảo cũng không biết nên hỏi cái gì.

“Vậy Ôn nhị tiểu thư cứ ở đây một lát rồi rời đi, ta không tiễn tiểu thư nữa.”

Kỳ Thước mỉm cười nhìn Ôn Hảo, sau đó quay người đi về phía trước.

Tiểu tử Trường Thuận chạy đến đón.

“Thế từ, ngài đi đâu vậy?”

“Chờ ngươi đến phát chán, ta tùy tiện đi dạo thôi.”

Trường Thuận dùng ống tay áo phủi bụi trên ghế mây.

“Ngài ngồi đi, tiểu nhân pha trà cho ngài.”

“Không cần đâu, ta đi một vòng nên có hơi nóng, vẫn là nên trở về phòng thôi.”

Trường Thuận ngẫn người nhưng rồi vẫn gật đầu.

“Dạ”

Thiếu niên thong dong đi trước, người hầu ôm bộ ấm trà theo sau, một góc hoa viên của phủ Tĩnh Vương dần dần rơi vào yên tĩnh.

Ôn Hảo vén cành hoa đi ra, nhìn về hướng mà Tĩnh Vương thế tử rời đi sau đó lại thuần thục trèo lên tường quay về phủ Tướng quân.

Có cơn gió thổi qua nàng mới nhận ra trong hoa viên của phủ Tướng quân cũng có một cây quế, cũng có gian trồng hoa, cũng có hoa mộc lan đang nở rộ.

Những người bị bức tường cao ngăn cách tuy rằng không giống nhau, nhưng sắc xuân thì lại tương đồng.

Đương nhiên Ôn Hảo không hoàn toàn tin tưởng những lời Tĩnh Vương thế tử nói, nàng nhấc chân đi về hướng phòng của Chu đại phu.

Không giống như “bệnh tim không quá nghiêm trọng” của Tĩnh Vương thế tử, bệnh tim của lão phu nhân được yêu cầu cần phải cẩn thận điều dưỡng, ban ngày Chu đại phu sẽ ở lại phủ Tướng quân.

Nghe nói nhị tiểu thư đến gặp, Chu đại phu đè nén kinh ngạc đi ra.

“Ta mạo muội đến quấy rầy thần y là do có chuyện muốn hỏi.”

“Không biết nhị tiểu thư muốn hỏi lão phu chuyện gì?”

Chu đại phu nhìn thiếu nữ mười sáu tuổi vẫn chưa rũ bỏ hết nét trẻ con giữa hai hàng lông mày, Chu đại phu càng thêm nghi hoặc.

“Tĩnh Vương thế tử…”

Ôn Hảo vừa mở miệng trong lòng Chu đại phu liền run lên. Nhắc đến Tĩnh Vương thế tử ông ấy lại cảm thấy đau đầu.

Nhìn thấy thần sắc của Chu đại phu có hơi kỳ lạ, Ôn Hảo lại hỏi ông ấy.

“Thần y làm sao vậy?”

“Không có gì đâu, nhị tiểu thư cứ nói tiếp đi.”

“Bệnh tim của Tĩnh Vương thế tử…”

Hai lông mày của Chu đại phu nhăn lại, nghe thấy chuyện này đầu càng đau dữ dội hơn.

“Bệnh tim của Tĩnh Vương thế tử rất nghiêm trọng sao?”

“Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng.”

Chu đại phu kiên định nói.

“Vậy thần y có chẩn bệnh ra tại sao Tĩnh Vương thế tử lại mắc bệnh tim không?”

Ánh mắt của Chu đại phu nhìn Ôn Hảo phát sinh biến hóa.

“Loại bệnh này không thể nói nhiều với người khác, tại sao tiểu thư lại hỏi chuyện này?”

Ôn Hảo lộ ra vẻ mặt khổ sở.

“Thân thể của ngoại tổ mẫu ta trước giờ vẫn luôn không khỏe, bây giờ đột nhiên lại mắc bệnh tim, nghe nói Tĩnh Vương thế tử cũng mắc phải bệnh này cho nên ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tìm hiểu loại bệnh này thôi.”

Chu đại phu khẽ ho hai tiếng.

“Phát bệnh tim có nhiều nguyên nhân khác nhau, bệnh tim của lão thái và bệnh tim của Tĩnh Vương thế tử không giống nhau.”

“Tĩnh Vương thế tử tuổi còn trẻ, vì sao lại mắc phải bệnh này?”

Ôn Hảo vẫn không cam lòng, muốn hỏi đến cùng.

“Tĩnh Vương thế tử là…”

Chu đại phu vuốt chòm râu bạc của mình, từ tốn nói.

“Ngài ấy là do đột nhiên bị kinh sợ mà phát bệnh…”

Ôn Hảo biến sắc, trong lòng nặng trĩu.

Bệnh tim của Tĩnh Vương thế tử thế mà lại là do nàng dọa mà thành.

Ở kiếp trước khi nàng từ trên tường rơi xuống đất, Tĩnh Vương thế tử đã làm như không nhìn thấy mà quay lưng bỏ đi. Mà ở kiếp này ngài ấy lại vươn tay ra đón nàng, rồi nàng lại đè lên người Tĩnh Vương thế tử.

Ôn Hảo luôn là người ân oán phân minh, sau khi biết rõ mọi chuyện từ chổ thần y, nàng không thể bình tâm xem như mình không có trách nhiệm gì được.

Bệnh tim không phải chuyện nhỏ, Tĩnh Vương thế tử vạn nhất đừng vì chuyện này mà…

Ôn Hảo buồn rầu xoa xoa gương mặt mình.

Vậy chẳng phải là nàng đang nợ người ta một mạng hay sao?

Nhìn thấy tiểu cô nương tràn đầy lo lắng, Chu đại phu không thể yên lòng được nên vội nói.

“Bệnh trạng của Tĩnh Vương thế tử vẫn còn nhẹ, trong việc sinh hoạt hằng ngày tuyệt đối không vấn đề gì.”

“Vậy xin hỏi thần y, bệnh tình của ngài ấy có thể khỏi hẳn không?”

Bệnh tim không thể so với bệnh thông thường, cho dù là chuyện rất nhỏ cũng có nguy cơ trở thành chuyện lớn.

“Vấn đề này thì…”

Thần sắc của Chu đại phu rất khó coi.

“Vẫn là phải xem bản thân Thế tử thôi.”

Ôn Hảo thở dài thườn thượt.

“Đa tạ thần y.”

Cho đến khi đã ngồi lên xe ngựa để về Ôn phủ, biểu tình của Ôn Hảo vẫn rất nghiêm trọng.

Ôn Thuyền nhìn ra muội muội có tâm sự nên quan tâm hỏi han.

“Nhị muội có chuyện gì thế?”

Lâm thị đang cắn hạt dưa nghe vậy cũng nhìn sang.

Ôn Hảo ngẵm nghĩ rồi quyết định xin ý kiến từ mẫu thân và trưởng tỷ.

“Nếu như đặc biệt mang nợ người khác, thì phải bù đấp như thế nào?”

Ôn Thuyền nghe vậy thì ngạc nhiên. Muội muội là đang trông mong phụ thân tỉnh ngộ, bù đấp cho mẫu thân sao?

Lâm thị phun vỏ hạt dưa ra, không nghĩ ngợi gì liền nói.

“Bù đấp nhiều tiền bạc, bù đấp đến khi nào đối phương hài lòng thì thôi. A Hảo, con đừng nghĩ vàng bạc là quá thế tục, đối với bên bị tổn thương thì đây là lợi ích thực tế nhất.”

“Nhưng nếu đối phương không thiếu tiền thì sao?”

Ôn Thuyền cắn chặt môi. Vậy là đúng rồi, đây là đang nói về mẫu thân.