“Cái gì?”
Sắc mặt của Ôn Bình lập tức thay đổi, ông ta trừng to hai mắt, trong ánh mắt sắp phun ra lửa rồi.
Nét mặt người kia vẫn ôn hòa.
“Ôn lão gia, ông bớt giận đi, cho dù tức giận cũng không giải quyết được chuyện gì.”
Không biết là ai nhỏ giọng lên tiếng.
“Làm gì có ai kiếm được tiền nhanh hơn ăn cướp được.”
Ôn Bình nghe được l*иg ngực cũng khó chịu, hô hấp cũng không thông.
“Ta…không có nhiều tiên như vậy.”
“Không có?”
Tên kia thu lại nét cười, đằng đằng sát khí.
“Còn chờ gì nữa? Đem ngón tay của con trai ông ta chặt xuống cho ta.”
Tên thủ hạ hô một tiếng, dao phay vung lên bổ đến.
“A…”
“Khoan đã!”
Tiếng hét thảm thiết của thiếu niên kia cùng tiếng hô của Ôn Bình đồng thời vang lên.
Thiếu niên nghiêng người ngã vào tường, sau đó dần dần trượt ngồi xuống mặt đất. Mặt mũi Ôn Bình trắng bệch nhào đến bên cạnh thiếu niên.
“Vân nhi, Vân nhi…con không sao chứ?”
Ôn Vân nhắm nghiền hai mắt không chút phản ứng.
“Lũ súc sinh các ngươi hãy chờ đấy, cho dù có phải cá chết lưới rách cùng lũ súc sinh các ngươi ta cũng nhất định không để các ngươi sống yên đâu.”
Ôn Bình hung hăng mắng.
Tên kia bật cười.
“Ôn lão gia đừng nóng vội, nhi tử của ông chỉ bị dọa ngất thôi.”
Ôn Bình bàng hoàng, lúc này mới nhớ đến việc kiểm tra bàn tay của Ôn Vân, ông ta lật qua lật lại hai bàn tay của con trai mình, phát hiện cả hai đều đầy đủ không mất mát gì cả thì ngay lập tức nhìn lên vách tường.
Trên vách tường rành rạch một vết dao chặt vào, giống như đang cười nhạo mỉa mai bộ dạng chật vật của ông ta vậy.
Tên cầm dao cười đến chảy nước mắt.
“Nhi tử của ông như vậy mà ông còn đau lòng sao Ôn lão gia? Nếu vậy thì sao còn luyến tiếc chi chút bạc lẻ đó?”
“Bạc lẻ sao? Là một ngàn lượng!”
Nhắc tới tiền bạc, nữa cái hồn phách mới thu lại được của Ôn Bình lại rơi mất rồi.
Tên cầm đầu bước đến gần hơn một bước, khuôn mặt hắn không một chút biểu cảm nào.
“Ôn lão gia, lúc nãy là ta cho ông cơ hội, nhưng lần này thì nhát dao kia không dừng lại trên tường đâu, ông suy nghĩ cho kỹ đi, một là bỏ ra một ngàn lượng, hai là ta lấy ngón tay nhi tử của ông.”
“Trả…ta trả mà, nhưng mà không thể cho ta vài ngày sao?”
Bây giờ Ôn Bình đã ý thức được mấy tên này rất khó chơi nên ngữ khí cũng mềm xuống.
Mất đi một ngón tay đối với sinh hoạt thường này cũng không ảnh hưởng lắm, nhưng nếu lão gia dò hỏi thì ông ta biết ăn nói thế nào?
Đến lúc đó, những việc ông ta làm để trả nợ cho con trai nhất định sẽ bị phanh phui.
Chuyện này rất nghiêm trọng không thể mạo hiểm được.
Ôn Bình cắn răng nói.
“Ta thực sự không có nhiều tiền như thế, các ngươi cho ta chút thời gian đi.”
“Mấy ngày?”
Tên cầm đầu hỏi.
“Nửa tháng…”
Lời vừa thốt ra đã nhìn thấy sắc mặt của tên kia u ám lại, Ôn Bình ngay tức khắc sửa lời.
“Mười ngày, cho ta thời gian mười ngày đi.”
Tên cầm đầu giơ lên ba ngón tay.
“Ba ngày, ba ngày sau ông đem bạc tới, chúng ta trả nhi tử lại cho ông.”
“Ba ngày thật sự rất khó.”
“Đó là chuyện của ông”
Tên kia vung tay lên.
“Đưa Vân thiếu về, nhớ hầu hạ cho tốt đó.”
Sắc mặt Ôn Bình biến đổi.
“Các ngươi định mang nhi tử của ta đi đâu?”
Tên kia cười.
“Ôn lão gia yên tâm đi, trong ba ngày này, lệnh lang còn giá trị lắm.”
Mắt nhìn nhi tử bị bọn người đó lôi đi, thần sắc Ôn Bình tái xanh, chỉ chớp mắt một cái mà nhìn như đã già đi mấy tuổi.
“Ôn lão gia phải nhanh lên đấy nhé.”
Tên kia nói rồi chấp tay sau lưng bỏ đi.
Một lúc lâu mà Ôn Bình vẫn đứng yên không động đậy, sau đó hai chân mềm nhũn lê từng bước hướng về phía đường về.
Một ngàn lượng, ông ta biết kiếm đâu ra một ngàn lượng!
Trong lúc tâm can rối rắm, thần trí mơ hồ thì ông ta bị một người cản đường. Ôn Bình ngước mắt lên nhìn, khi nhìn thấy rõ người cản đường mình là ai thì bất ngờ.
“Bảo Châu?”
“Tiểu thư của ta đang chờ ông ở quán trà phía trước.”
Bảo Châu chỉ để lại một câu nói, sau đó quay người bỏ đi, Ôn Bình đứng tại chổ sửng sốt một lúc lâu, sau đó lập tức đuổi theo.
“Bảo Châu, nhị tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
Bảo Châu nhìn thoáng qua hướng phố Thiên Kim, biểu cảm lạnh nhạt nói.
“Ta không biết, tiểu thư tìm ông, ông cứ đi là được.”
Ôn Bình theo dõi nét mặt của Bảo Châu, trong lòng phập phồng lo sợ, không lẽ nhị tiểu thư biết chuyện con trai ông ta đánh bạc sao?
Nhận ra được điều này, trái tim của Ôn Bình chìm xuống tận đáy vực, những bước chân liêu xiêu theo sau Bảo Châu tìm đến một quán trà.
Trong phòng trà, một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu xanh lục đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, điệu bộ nhàn nhã thư thái.
“Tiểu thư, Ôn quản gia đến rồi!”
Ôn Bình bước đến hành lễ.
“Không biết nhị tiểu thư tìm lão nô đến có chuyện gì?”
Ánh mắt nhàn nhạt của Ôn Hảo dừng trên khuôn mặt của Ôn Bình, nhìn chằm chằm đến mức ông ta cảm thấy bất an, sau đó nàng cong môi cười.
“Ta nói sao hôm nay Ôn quản gia lại vội vội vàng vàng như thế, thì ra là bận chạy đến sòng bạc để chuộc người.”
Ngay lập tức sắc mặt Ôn Bình biến đổi, biểu tình hốt hoảng nhìn Ôn Hảo.
Ông ta đoán được việc nhị tiểu thư gọi ông ta đến có liên quan đến chuyện sòng bạc, nhưng lại không ngờ đến sẽ bị nàng trực tiếp vạch mặt.
Lúc ông ta còn trẻ là thư đồng của lão gia, là hạ nhân duy nhất hầu hạ lão gia từ lúc còn ở cố hương đến khi làm quan ở Ôn phủ, đến cả phu nhân cũng cho ông ta thể diện, vậy nhị tiểu thư đây là có ý gì?
Ôn Hảo bưng tách trà lên, nhàn nhạt uống một ngụm, cũng không hề có ý bảo Ôn Bình ngồi xuống.
Ôn Bình càng lúc càng bối rối, không thể nắm bắt được ý tứ gì.
“Nhị tiểu thư, lão nô còn phải về phủ có việc…”
Ôn Hảo đem tách trà đặt lên mặt bàn, khẽ cười nói.
“Về phủ kiếm bạc sao?”
Vẻ mặt Ôn Bình càng tái xanh.
“Trong ba ngày, không dễ kiếm được một ngàn lượng nhỉ?”
“Nhị tiểu thư đừng nghe mấy tin đồn nhảm…”
Ôn Hảo lười nói lý với ông ta, nhàn nhạt nói.
“Bảo Châu…”
Bảo Châu cho tay vào ống tay áo, lấy ra một xắp ngân phiếu sau đó đưa cho Ôn Bình.
Ôn Bình hai tay cầm lấy ngân phiếu, giọng điệu có chút kinh ngạc.
“Nhị tiểu thư, đây là ý gì?”
“Bảo Châu, ra ngoài canh chừng đi.”
Chờ cho Bảo Châu lui ra ngoài rồi, Ôn Hảo mới vào vấn đề chính.
“Ôn quản gia, chúng ta thảo luận một chút về chuyện mà phụ thân ta nói với ông đi.”
Trong một lúc Ôn Bình không phản ứng kịp.
“Nhị tiểu thư là chỉ…”
Ôn Hảo mỉm cười xinh đẹp.
“Chính là chuyện ông đáp ứng ông ấy nói dối về việc ông ấy đã thành thân với biểu muội trước khi vào kinh.”
Lời này nói ra như sét đánh giữa trời quang, Ôn Bình trừng to hai mắt, ông ta nhìn Ôn Hảo như thể nhìn thấy quỷ.
Ôn Hảo cũng không gấp, nàng chỉ ngồi đó rũ mắt nhàn nhãn uống trà.
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Bình mới tìm lại được giọng nói.
“Nhị…nhị tiểu thư, người nghe được chuyện hoang đường này từ đâu…”
Sắc mặt của Ôn Hảo trầm xuống.
“Ta khuyên Ôn quản gia trước khi mở miệng nên ngẫm nghĩ cho kỹ một ngàn lượng trước đã.”
Cổ họng Ôn Bình như có thứ gì đó kẹt lại, nhất thời không thốt ra được lời nào, đầu óc cũng hỗn loạn.
Nhị tiểu thư tại sao lại biết chuyện về Thường phu nhân? Thậm chí còn biết chuyện lão gia muốn ông ta nói dối? Chẳng lẽ thật sự gặp quỷ rồi?
Âm thanh sâu kín của thiếu nữ vang lên.
“Nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, Ôn quản gia, ông cảm thấy lời này đúng không?”
Mặt mũi Ôn Bình xanh lét, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhưng bây giờ trong mắt ông ta chỉ có chút lạnh lùng.
Ông ta…Có thể ông ta thật sự gặp quỷ rồi!
“Nhị tiểu thư…tiểu thư muốn thế nào?”
Đầu tiên là ở sòng bạc kinh hãi một phen, sau đó gặp phải hành vi khách thường của Ôn Hảo khiến một người bình thường tâm lý rất vững như Ôn Bình cũng trở lên cuống tay cuống chân.
“Không phải ta muốn thế nào, mà là Ôn quản gia muốn thế nào?”
Ôn Hảo không chút biểu càm nào nhìn ông ta.
“Ôn quản gia muốn nhận ngân phiếu rồi đối đãi thành thật với lương tâm mình, nói ra sự thật hay là…nhắm mắt cho qua nối giáo cho giặc mà làm việc trái lương tâm, chờ ba ngày sau nhặt xác Ôn Vân?”
“Nhặt xác?”
Đồng tử Ôn Bình co rút, hốt hoảng kêu lên.
Ôn Hảo vươn tay vuốt ve chiếc trâm đào cài trên tóc, uyển chuyển mỉm cười.
“Không phải người ta thường nói chỉ cần có tiền là có thể sai khiến được ma quỷ đó sao? Vì một ngàn lượng mà bọn họ có thể chặt xuống một ngón tay của Ôn Vân, nếu ta ra giá một vạn lượng thì…hẳn là có thể mua được mạng của hắn nhỉ?”
“Nhị tiểu thư, người…”
Ôn Hảo lạnh lùng rút cây trâm hoa đào xuống, nắm ở trong lòng bàn tay.
“Ôn quản gia, ông biết mà, ta hoàn toàn có thể trả nổi một vạn lượng…À! Đúng rồi, ông còn biết một chuyện nữa.”