Trong nháy mắt thần sắc Trình Thu có chút kỳ lạ nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.
“Chỉ có chuyện này thôi, xác thực nhị biểu muội có thể nói chuyện thì ta đã an tâm rồi, ta còn có chút việc, xong việc sẽ quay lại đưa nhị biểu muội đi ăn mừng.”
Nghe được lời đồn đại đó của nhị biểu muội, hắn ta vạn phần tức giận nhưng lại không nói nên lời, hắn lại không giỏi nói dối, tìm cớ đi trước vẫn tốt hơn,
Trình Thụ ba chân bốn cẳng chạy mất, suýt nữa còn va phải tỳ nữ của Lạc Anh Cư.
“Biểu công tử”
Trình Thụ đảo mắt nhìn qua những hạ nhân phía sau đang khiêng đủ loại rương hòm lớn nhỏ, buồn bực hỏi.
“Các ngươi đây là…”
“Là lễ vật phu nhân bảo mang đến viện cho nhị tiểu thư.”
Cô mẫu yêu thương biểu muội này bao nhiêu, Trình Thụ là người hiểu rõ nhất, hắn ta cũng không hề tò mò, nhanh chóng rời đi.
Tiểu a hoàn ở trong viện nhìn thấy tỳ nữ bên ngoài thì vội vàng bẩm báo.
“Tiểu thư, Phương Phỉ tỷ tỷ trong viện của phu nhân đến.”
Phương Phỉ bước đến chổ của Ôn Hảo, cong gối hành lễ.
“Nhị tiểu thư, phu nhân lệnh cho đám nô tỳ mang những lễ vật này đến cho tiểu thư.”
“Cho ta?”
Tầm mắt Ôn Hảo khẽ lướt qua những chiếc rương lớn nhỏ, có chút hoài nghi.
Của hồi môn của mẫu thân rất nhiều, thỉnh thoảng vừa mắt món gì đó thì sẽ cho người mang đến viện của hai nhi nữ. Nhưng trong ấn tưởng của nàng, mẫu thân cũng chưa bao giờ gửi đến nhiều như vậy.
Thứ Ôn Hảo hoài nghi không phải là những rương lễ vật này, mà là hoài nghi kiếp trước và kiếp này sao lại không giống nhau.
Phương Phỉ cười giải thích.
“Là lễ vật mà Tĩnh Vương phủ tạ lễ với nhị tiểu thư, phu nhân lệnh cho nô tỳ phải trực tiếp mang đến đây.”
“Mẫu thân ta đâu?”
“Đang trò chuyện cùng quản sự của Vương phủ.”
Ôn Hảo gật đầu, chờ cho Phương Phỉ đi rồi, nàng mới nghiền ngẫm nhìn những rương lễ vật đó.
Nếu nói không giống, thì không giống ở đây chính là vị Tĩnh Vương thế tử đó.
Tĩnh Vương thế tử ôm đồm giải quyết hết mọi việc đã giải vây cho nàng, bây giờ Tĩnh Vương phi lại cho người mang lễ vật tới tạ lễ.
Ôn Hảo cẩn thận nhớ lại việc hôm qua, thì nhớ ra một điểm.
Đúng rồi, lúc nàng không cẩn thận từ trên tường ngã xuống đã hét lên một tiếng, mà ở kiếp trước khi nàng ngã xuống trước mặt Tĩnh Vương thế tử, cũng chỉ nghe một tiếng ‘bịch’.
Nói như vậy, bởi vì Tĩnh Vương thế tử nghe được tiếng hét của nàng cho nên mới có phản ứng kỳ lạ như vậy sao?
Mà khi nàng là người câm, lại làm như không nhìn thấy, trong đầu Ôn Hảo chợt lóe lên một suy nghĩ, nàng mỉm cười sờ đầu Lâm Tiểu Hoa.
Mặc kệ nói thế nào thì Tĩnh Vương thế tử cũng đã giúp nàng, đối với người ta cũng không thể quá hà khắc.
Ôn Hảo đã nghĩ thông suốt nguyên nhân Tĩnh Vương thế tử có phản ứng khác thường, không hề để tâm chuyện này.
Lúc chạng vạng tối, Tĩnh Vương cùng Tĩnh Vương phi nhàn nhã đi dạo cùng nhau, Tĩnh Vương phi liền đem sự tình nói ra.
“Nàng là nói, muốn thay Thước Nhi đến Ôn phủ cầu thân Ôn nhị tiểu thư sao?”
Đương nhiên sau khi nghe Tĩnh Vương phi nói chuyện này ông ấy cũng bị dọa không ít, hai mắt đều trợn tròn.
“Vương gia, người nhỏ tiếng một chút.”
Tĩnh Vương phi nổi giần trừng mắt liếc ông ấy.
“Không phải thϊếp đang thương lượng với Vương gia sao, lại còn phải xem ý tứ Ôn gia thế nào nữa.”
Tĩnh Vương gãi gãi đầu, nhất thời hơi lưỡng lự.
“Thước nhi là thế tử, chuyện chúng thân đại sự của thế tử không thể qua loa được.”
“Vậy chúng ta nên chọn lựa kỹ càng nhé?”
“Ngàn chọn vạn chọn mới chọn được một người vừa ý, mà chỉ sợ vị kia cũng cảm thấy không vừa ý.”
Tĩnh Vương bình tĩnh lại, cười khổ một tiếng.
Khi những Vương gia này còn ở đất phong* đã trên vạn người, khi Hoàng thượng triệu hồi họ về kinh, nói cho dễ nghe là Hoàng thượng luyến tiếc những người huynh đệ này, kỳ thực chính là muốn bọn họ thành thật sống dưới mí mắt Hoàng thượng mà thôi.
*Đất hoàng thượng cấp cho
Năm đó Hoàng thượng chính là dùng thân phận phiên vương mà đánh vào kinh thành, đoạt ngôi Hoàng đế, tất nhiên cũng sẽ tự nhiên muốn tiêu trừ những mối họa ngầm này.
Ngay cả hiện tại, sự hoài nghi của Hoàng thượng đối với các Vương gia này cũng chưa hề giảm bớt.
“Là nàng cảm thấy Ôn nhị tiểu thư không tồi, hay đây là ý tứ của Thước nhi?”
Tĩnh Vương phi không hề do dự đem nhi tử bán đứng.
“Thước nhi cảm thấy Ôn nhị tiểu thư sắc nước hương trời.”
“Nông cạn!”
Tĩnh Vương chuẩn bị mang nhi tử của mình ra khinh thường một phen, nhưng lại thu được ánh mắt cười như không cười của Tĩnh Vương phi, ông ấy ngượng ngùng cười.
“Ta cũng nghĩ vậy”
Năm đó ông ấy cũng là vì Vương phi xinh đẹp như hoa mà nhất kiến chung tình, khăng khăng muốn cưới bà, mặc kệ việc bị phụ hoàng khiến trách.
“Dòng dõi Ôn gia không cao không thấp, cũng rất thích hợp. Khó khăn lắm Thước nhi mới vừa lòng, thôi thì qua mấy ngày nữa nàng cho người đến Ôn gia dạm hỏi ý tứ đi.”
Mấy ngày kế tiếp, Ôn Hảo ở Lạc Anh Cư dưỡng thương, chuẩn bị tốt cho mối nguy sắp xảy ra.
Có một ngày, Lâm thị dường như là chạy thục mạng đến Lạc Anh Cư.
“Tiểu thư của các ngươi đâu?”
“Tiểu thư ở trong thư phòng…”
Còn chưa nghe a hoàn nói xong, Lâm thị liền lao vào thư phòng như một cơn gió.
Ôn Hảo kéo tấm vải gấm phủ lên chiếc hộp vuông, nhìn Lâm thị thở hồng hộc mà có chút bất đắc dĩ.
“Mẫu thân có việc gì gấp sao?”
Lâm thị bước đến trước mặt Ôn Hảo, chằm chằm nhìn nữ nhi không chớp mắt.
Ôn Hảo đưa hai tay lên sờ sờ mặt mình.
“Mặt con có dính gì sao?”
Chẳng lẽ vật trong hộp vuông bị mẫu thân nhìn thấy rồi?
Lâm thị lập tức ngồi xuống ghế, biểu tình giống như đang nằm mơ.
“A Hảo, phát sinh một chuyện rất hiếm lạ.”
“Chuyện gì ạ? Mẫu thân đừng úp mở nữa, đừng khiến con lo lắng.”
“Tĩnh Vương phủ vừa cho người đến, muốn bàn chuyện hôn sự với con.”
Ôn Hảo sửng sốt.
“Hôn sự? Tĩnh Vương phủ?”
“Tĩnh Vương phủ cố ý thay Tĩnh Vương thế tử đến cầu thân với con”
Lâm thị không phải là người giỏi che dấu lời nói, một hơi nói ra hết.
“Không có khả năng”
Ôn Hảo buộc miệng nói ra.
“Đúng vậy, mẫu thân cũng cảm thấy không có khả năng!”
Bắt gặp ánh mắt của nữ nhi, Lâm thị không kịp phản ứng.
“Nhưng mẫu thân không phải nói A Hảo không xứng với Tĩnh Vương thế tử, A Hảo chúng ta dù là cùng với vị Vương gia nào cũng đều xứng cả, chỉ là chuyện quá đột ngột, mẫu thân và Tĩnh Vương phi lui tới cũng không tính là ít, nhưng một chút cũng không nhìn ra bà ấy có ý tứ này…”
Ôn Hảo cũng không nghĩ ra, nhưng có một vấn đề rất cấp bách.
“Mẫu thân, không phải người đã đồng ý rồi chứ?”
Lâm thị lắc đầu.
“Sao có thể vừa nghe bên đó đề nghị thì đã đồng ý chứ, vốn là muốn hỏi ý tứ của con thế nào.”
Trong lòng Ôn Hảo đau xót, nắm lấy tay Lâm thị.
Có mẹ khác thật, cho dù là Vương phủ đến cầu thân cũng chẳng sợ, điều đầu tiên bà ấy nghĩ đến chính là tâm tình của nàng.
Chỉ là nàng nhất định phải khiến mẫu thân thất vọng rồi.
“Nữ nhi cảm thấy không tốt.”
Nàng muốn những người thân yêu của nàng có thể tránh khỏi bi kịch, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của phụ thân là tốt rồi, nói làm gì đến chuyện đại sự.
Tĩnh Vương phủ thì khác.
Lúc nàng trở về kinh thành thì biết được, Tĩnh Vương phủ bị khép tôi mưu phản, bị tịch thu toàn bộ gia sản, tru di cửu tộc.
Nếu nàng gả vào Tĩnh Vương phủ, chính là tự đẩy mình vào vũng bùn đó.
“A Hảo cảm thấy chổ nào không tốt?”
Lâm thị tuy không miến cưỡng ý tứ của nữ nhi, nhưng lại nhịn không được phải hỏi.
Mặc dù Tĩnh Vương thế tử ít khi ra khỏi cổng phủ, bởi vì nhà mẹ đẻ ở gần Tĩnh Vương phủ nên bà ấy cũng gặp qua nhiều lần, sinh ra đã anh tuấn không nói, cử chỉ cũng ôn nhu thận trọng, một chút tính khí kiêu ngạo của hoàng thất cũng không có.
“Tĩnh Vương thế tử…cơ thể giống như không quá tốt đi.”
Ôn Hảo nhíu mày nói.
Lâm thị cả kinh, nắm lấy tay Ôn Hảo thật chặt.
“A Hảo, vẫn là con suy nghĩ chu toàn, suýt chút nữa thì mẫu thân quên mất chuyện này.”
Khi Tĩnh Vương thế tử vào kinh đã bệnh nặng một trận, thân thể đúng là không được đâu, vạn nhất không thể sống cùng thê tử đến bạc đầu…
A Hảo không thể gả cho một người đau ốm như vậy được!
Lâm thị thầm kêu nguy hiểm ở trong lòng, quay về liền khéo léo từ chối ý tốt của Tĩnh Vương phủ.
Tĩnh Vương phi ngàn vạn lần không nghĩ đến Ôn phủ sẽ cự tuyệt, tức giận đến mức bữa sáng cũng bỏ dỡ.
“Gọi thế tử đến đây.”
Nhi tử bất hiếu khiến mẫu thân mất hết thể diện!