Vừa vặn đầu xuân, trong một góc tưởng của Lạc Anh Cư có một cây hồng mai đang lặng lẽ nở rộ, theo gió mang đến hương thơm thoang thoảng.
Ôn Hảo chậm rãi đảo mắt qua lại khoảng sân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng dâng lên chua chát.
Tỷ tỷ là một khuê nữ ôn nhu, ở Giao Nguyệt Cư, lấy “ Đãn nguyện nhân trường cữu, thiên lý cộng thuyền quyên”* làm hàm ý, khuê danh của nàng chỉ môt chữ tốt, lấy ý nghĩa của “trăng tròn hoa thắm”.
* Dù xa nhau muôn dặm, cùng chung vẻ đẹp của ánh trăng duyên dáng, ta mong tình dài lâu.
Mẫu thân luôn nghĩ đây chính là cuộc sống của người và phụ thân, nhưng lại không biết đây chỉ là giấc mộng kéo dài suốt hai mươi năm.
Tỉnh mộng, là vực sâu vạn trượng.
“Nhị muội, muội muốn nói gì với tỷ?”
Vào trong phòng, Ôn Thuyền tùy ý ngồi xuống, nhận lấy tách trà từ tay tỳ nữ đưa sang cho Ôn Hảo, sau đó lai bưng lấy một tách khác trên tay.
Nhiều năm qua, muội muội bẩm sinh khiếm khuyết, người làm tỷ tỷ không nhịn được càng thêm yêu thương chiều chuộng nàng, đây cũng là nguyên nhân mà Ôn Hảo mười phần tin tưởng Ôn Thuyền.
“Bảo Châu, ngươi ra ngoài canh cửa đi.”
A hoàn dâng trà đã sớm lui xuống, trong phòng chỉ còn một tỳ nữ có gương mặt tròn trĩnh, a hoàn Bảo Châu nghe vậy liền yên lặng lui ra ngoài.
Ai ở Ôn phủ đều biết, nhị tiểu thư chỉ cho phép tỳ nữ Bảo Châu hầu hạ trước mặt, những a hoàn khác không được phép đến gần nhị tiểu thư.
Hạ nhân bên dưới Ôn phủ ngầm bàn tán, nhị tiểu thư từ lúc sinh ra đã là người câm nên tính tình cổ quái, chỉ là không biết a hoàn Bảo Châu này đã dùng cách gì mà lại được nhị tiểu thư xem trọng.
Ôn Thuyền thấy muội muội đến Bảo Châu cũng kêu ra ngoài nên càng thêm tò mò.
“Đại tỷ…”
Bàn tay cầm tách trà của Ôn Hảo càng siết chặt hơn, cân nhắc tìm từ để nói cho hợp lý.
Bỗng có một bàn tay trắng trẻo vươn đến, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng.
“Có chuyện gì nhị muội cứ nói đi, tỷ muội ta còn là người ngoài sao?”
Ôn Hảo đặt tách trà xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ôn Thuyền, sau đó hai hàng lệ mỏng rơi xuống.
Ôn Thuyền nhìn thấy muội muội rơi lệ thì sợ hết hồn.
“Nhị muội…muội sao vậy?”
“Đại tỷ, phụ thân đang nuôi dưỡng thϊếp thất ở bên ngoài.”
Chung trà trên tay Ôn Thuyền rơi xuống đất, âm thanh chói tai vang lên, nét mặt của Ôn Thuyền bàng hoàng không thể tin nổi.
“Nhị muội, có phải muội phát sốt nên nói năng lung tung không?”
Ôn Thuyền vươn tay định sờ trán Ôn Hảo nhưng bị nàng tránh đi, nước mắt như chuối châu ngọc không ngừng rơi xuống.
“Nếu như thật sự phát sốt đến mê sảng thì tốt rồi, phụ thân không chỉ có thϊếp thất ở bên ngoài mà còn có một đôi hài tử, là một nam một nữ, nhi tử gọi là Thường Huy, nữ tử là Thường Tình, bọn họ đều theo họ của mẹ ruột mình…”
Đã từng trải qua muôn vàn khó khăn, nàng đã sớm lười rơi nước mắt, chỉ là có nhiều thời điểm cần khóc thì nên khóc.
Những lời này của Ôn Hảo khiến đầu óc Ôn Thuyền choáng váng, chỉ là nghe muội muội đến cả tên hai hài tử của thϊếp thất đó cũng đã nói ra, nàng ấy không dám tưởng tượng nổi phụ thân lại có thể làm ra cái chuyện này, cũng không thể không tin mấy phần.
“Nhị muội…muội…như thế nào biết được chuyện này?”
Trong lòng Ôn Thuyền bây giờ rất loạn, nhất thời cũng không biết nên tin hay là không.
“Lúc muội ra phố vô tình gặp được, lúc ấy chính muội còn không dám tin nên đã âm thầm theo dõi một thời gian, cuối cùng lại không thể tự lừa mình dối người nữa.”
Ôn Hảo khẽ lau đi nước mắt, khóe môi cong lên châm chọc.
“Đại tỷ không biết đâu, Thường Huy so với tỷ còn lớn hơn.”
Vẻ mặt Ôn Thuyền thất kinh, khí sắc càng trở nên khó coi hơn.
So với nàng ấy…còn lớn hơn sao? Vậy…điều này có nghĩa là gì, máu huyết trong người càng thêm sôi sục.
“Nhị muội, có thể là muội…”
Ôn Hảo cụp mắt xuống, cắt ngang lời của Ôn Thuyền.
“Đại tỷ đừng hỏi có phải muội hiểu lầm hay là không, trước kia tuy muội không thể nói chuyện, nhưng mắt nhìn vẫn rất tốt, đầu óc cũng sáng suốt.”
Ôn Thuyền lấy tay chống đỡ mặt bàn, khó có thể khôi phục lại bình tĩnh, sau một hồi lâu mới có thể run run hỏi lại.
“Bọn họ…đang ở đâu?”
“Ngõ Ma Hoa ở Như Ý phường”
Không cần nghĩ ngợi, Ôn Hảo ngay lập tức nói ra địa chỉ.
Có cả tên người lẫn địa chỉ, Ôn Thuyền lại tin thêm mấy phần, nàng ấy lầm bẩm nói.
“Nơi đó nằm trên con đường đi xuống nha môn của phụ thân.”
Ôn Hảo năm lấy tay nàng ấy.
“Đại tỷ đi xem đi, nhưng đừng bứt dây động rừng, xác thực mọi chuyện rồi chúng ta mới có thể nghĩ cách giải mối nguy cơ giữa phụ thân và mẫu thân.”
Ôn Thuyền khẽ gật đầu.
Vào lúc này, khiến nàng ấy tin tưởng là những lời nói suông của muội muội, nàng ấy không thể nói gì được nữa.
Ôn Thuyền không có ý định nán lại, vội vàng rời đi.
Chén trà đặt trên bàn đã nguội lạnh, chén trà rơi dưới đất vỡ thành sáu, bảy mảnh vỡ, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.
Ôn Hảo tựa lưng vào đầu giường, trầm mặc một lúc lâu, sau đó kêu.
“Bảo Châu”
A hoàn có gương mặt tròn trịa từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, nhìn thoáng qua căn phòng sau đó quét dọn những mảnh sứ vỡ trên sàn mà không cần đợi ai ra lệnh, trong đôi mắt đen láy chứa đựng sự hoan hỉ.
“Tiểu thư có chuyện gì cần dặn dò ạ?”
Ôn Hảo cong môi cười.
“Trông Bảo Châu càng lúc càng vui vẻ.”
Bảo Châu nhoẻn miệng cười.
“Giọng nói của tiểu thư nghe thật dễ chịu.”
“Thật sao?”
Ôn Hảo vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo vào khuôn mặt tròn trịa của nàng ấy.
“Hình như ta cũng cảm thấy vậy.”
Trên đời này, người duy nhất không xem nhẹ lời nàng nói cũng chỉ có Bảo Châu.
Bảo Châu vốn là a hoàn chuyên giúp việc bép núc ở Tướng quân phủ, khi nàng còn bé, tỳ nữ hầu hạ nàng cứ liên tục thay đổi hết người này đến người khác, nhưng được nàng tự mình giữ lại bên cạnh chỉ có mình Bảo Châu.
Hạ nhân của Ôn phủ cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao nhị tiểu thư lại chọn một a hoàn chuyên phụ việc bếp núc từ nhà ngoại sang hầu hạ, lại còn ban tên là Bảo Châu.
Đối với Ôn Hảo mà nói, cái tên Bảo Châu mà nàng chọn cho a hoàn này là danh xứng với thực.
Không có người nào biết, Ôn nhị tiểu thư không biết nói này có điều khác biệt, thỉnh thoảng nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng những người không cùng huyết thống.
Hầu hạ một chủ nhân bị câm, cho dù tỳ nữ không có ác niệm, cũng không khỏi thầm mắng ở trong lòng.
Khi đó Ôn Hảo tuổi còn nhỏ nhưng đã nhận thức được chuyện này, nên không muốn để các a hoàn khác đến gần mình, mãi cho đến khi phát hiện ra Bảo Châu.
Nàng nghe được trong lòng Bảo Châu nói một câu: Tiểu thư xinh đẹp thật.
Ai lại không thích một Bảo Châu như vậy.
Đợi một chút…Ôn Hảo hậu tri hậu giác* nghĩ đến một vấn đề.
*nghĩ đến sau người khác
Kể từ khi ngã từ trên tường xuống đến bây giờ, nàng hình như không còn nghe thấy những giọng nói lộn xộn đó nữa.
Từ Tĩnh Vương phủ đến Tướng quân phủ, rồi lại về Ôn phủ, gặp qua nhiều người đến như vậy, đạo lý nào lại không nghe được bất cứ thứ gì.
Vì sao thế?
Là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là…những ngón tay mảnh khảnh chạm vào làn môi mát lạnh, trong lòng Ôn Hảo khẽ giật thót.
Là bởi vì nàng đã có thể nói chuyện sao?
Hoặc là nói ở kiếp trước do nàng có điểm kỳ lạ nên miệng mới không thể nói được.
Ôn Hảo cắn cắn môi, nhịn không được bật cười.
Đó là cái giá mà nàng phải trả để có thể mở miệng nói chuyện, vậy thì quá tốt rồi!
Đối với nàng mà nói, đây không phải là trả giá đắt mà chính là sự giải thoát.
“Bảo Châu, mau mang bút mực đến đây, ta viết một danh sách, ngày mai ngươi đi mua giúp ta.”
Sắc trời đã tối dần, Ôn Hảo đã thay đổi xiêm y ngồi tựa vào đầu giường, tính toán những chuyện phải làm.
Kỳ thực cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều, chẳng qua thì có thù báo thù, có ân báo ân.
Những gì làm tổn thương nàng và người thân của nàng, nàng nhất định sẽ đòi lại công đạo, còn những ai đã giúp đỡ nàng, nàng sẽ tận lực báo đáp.
Trong đầu Ôn Hảo chợt nhớ đến một đôi mắt đẹp.
Gió rất lớn, tuyết rất lạnh, nàng được hắn che chắn dưới thân, lại cảm thấy cái ôm đó quả thực rất ấm áp.
Đó là máu nóng của bọn họ hòa quyện vào nhau, trao cho nhau chút hơi ấm cuối cùng trước khi ôm hận mà chết.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, người đó đã giúp nàng đỡ lấy một phi đao từ trước, rất có khả năng cũng đang ở trong một mối nguy hiểm giống như nàng.
Người đó lấy tấm thân máu thịt chắn đao kiếm cho nàng, tuy rằng cuối cùng nàng vẫn chết nhưng tình cảm này vẫn tồn tại.
Đáng tiếc không nhìn rõ được mặt người đó, muốn biết rõ được thân phận của người đó chỉ có thể từ từ tìm ra thôi.
Chết đi sống lại khiến cho nàng kiệt sức, Ôn Hảo bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Thuyền lặng lẽ ra khỏi phủ, Bảo Châu cũng ra khỏi cửa.
Phía bên Tĩnh Vương phủ, Tĩnh Vương phi vừa mới dùng xong bữa sáng thì đã nghe tỳ nữ bẩm báo có thế tử đến.