Ngọc Vô Hương

Chương 3: Người nhà

Mạch suy nghĩ của Ôn Hảo rối loạn, cứ thế được Ôn Thuyền đưa về Tướng quân phủ.

Tĩnh Vương Phủ và Tướng quân phủ ở sát gần nhau, trở về nơi này so với trở về Ôn phủ thuận tiện hơn nhiều.

Lão phu nhân nghe bẩm báo lại, vội vàng chạy ra.

“A Hảo, ta nghe báo lại chân con bị thương rồi sao?”

Ánh mắt Ôn Hảo khẩn thiết nhìn lão phu nhân, trên mặt nước mắt liên tục rơi xuống.

“Ngoại tổ mẫu…”

Tiếng gọi này khiến cho tất cả mọi người có mặt thất kinh.

Sửng sốt một hồi lâu, lão phu nhân ngay lập tức ôm chầm lấy nàng, đôi tay run rẩy vuốt tóc nàng, sờ lên khuôn mặt nàng, bà ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.

“A Hảo, A Hảo…”

Ôn Hảo có miệng nhưng không nói được, chuyện này đối với các trưởng bối yêu thương nàng luôn là hòn đá nặng đè lên trái tim họ.

“Ngoại tổ mẫu, con nói được rồi.”

Ôn Hảo cười trong nước mắt, cả một lúc lâu cũng luyến tiếc không muốn rời mắt khỏi lão phu nhân.

Gặp lại ngoại tổ mẫu thực sự rất vui mừng, nhưng theo như những diễn biến lúc ban đầu thì không lâu sau đó ngoại tổ mẫu cũng sẽ qua đời.

Bị phụ thân làm cho tức chết.

“Thuyền nhi, phụ mẫu con đã biết chuyện A Hảo có thể nói được chưa? Đúng rồi, hôm nay không phải con theo mẫu thân đến Tĩnh Vương phủ sao? “

Lão phu nhân không thể kìm chế được niềm vui mừng của mình, sau đó suy ngẫm lại một chút.

“A Hảo không đến Tĩnh Vương phủ cùng mọi người, như thế nào bây giờ lại cùng nhau trở về?”

Ôn Thuyền đưa mắt liếc nhìn muội muội của mình một cái, sau đó đưa mắt sang ngoại tổ mẫu, bất đắc dĩ thở dài.

“Nhị muội trèo tường sang đó.”

Lão phu nhân giật mình nhưng chỉ một lúc lại mỉm cười, bà ấy nhìn Ôn Hảo với ánh mắt đầy cưng chiều.

“A Hảo tính khí nghịch ngợm, đi theo ta.”

Khóe môi Ôn Thuyền khẽ giật giật.

Nàng ấy biết ngoại tổ mẫu nhất định sẽ có phản ứng như vầy nên mới nói ra sự thật.

Ôn Hảo vươn tay, nhẹ kéo kéo ống tay áo của lão phu nhân.

“A Hảo, sao thế?”

Lão phu nhân nhìn cháu gái nhỏ, đầu mày khóe mắt đều không giấu được sự vui mừng.

Đối với bà ấy, cho dù A Hảo có nói được hay không thì nàng vẫn là cháu gái nhỏ mà bà ấy cưng chiều nhất, nhưng đối với A Hảo mà nói, điều này sẽ mang đến cho con bé một cuộc sống mới hoàn toàn khác.

A Hảo của bà ấy, rõ ràng là một quốc sắc thiên hương, ngoan ngoãn đáng yêu. Nhưng vì không thể nói được nên đã phải chịu quá nhiều bất công.

“Ngoại tổ mẫu, hình như con gây phiền phức rồi.”

“Phiền phức cái gì?”

Lão phu nhân nghĩ đến câu Ôn Hảo nói, nở một nụ cười không đồng tình.

“À, là chuyện trèo tường sao? Vậy thì không có gì đâu, khi còn nhỏ ai mà chẳng trèo qua.”

Tướng quân phủ vốn là Quốc Công phủ, tuy rằng Lâm lão tướng quân đã đi theo Thái tổ chinh phạt khắp thiên hạ, tuy rằng thân phận so với Vương gia không cao quý bằng, nhưng xét về thực lực và địa vị trong lòng Thái tổ thì ít có vị Vương gia nào có thể sánh bằng.

Sau này khi Thái tổ băng hà, Bình Lạc đế kế vị ngai vàng nhưng tính tình nhu nhược, đối mặt với sự tấn công của kẻ thù lại nhiều lần rút lui, liên tục cắt đất bồi thường nên chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã mất đi mười thành.

Lâm lão tướng quân là một người tính tình nóng nảy, đã thẳng thừng mắng Hoàng thượng nên bị giáng chức làm nhất phẩm, mắng đến độ Quốc Công phủ biến thành Tướng quân phủ, là lo ngại cho dư uy của tiên hoàng đế nên hoàng thượng hiện tại không bắt nhà họ Lâm dọn ra khỏi Quốc Công phủ, mà chỉ bắt thay đổi tấm biển hiệu trước cửa.

Mãi sau này khi An Vương, đệ đệ của Bình Lạc đế đem quân xâm chiếm kinh thành, trong lúc hỗn loạn không hiểu tại sao lại không tìm thấy tung tính của Bình Lạc đế, An Vương lên ngôi và đổi tên hiệu thành Thái An.

Thái An đế muốn phong Lâm lão tướng quân làm Quốc công một lần nữa, nhưng Lâm lão tướng quân phiền muộn việc Bình Lạc đế nhu nhược trước kẻ thù, cũng không thích thủ đoạn tranh vương vị đáng hổ thẹn của Thái An đế nên đã kiên quyết từ chối.

“Con ngã xuống trước mặt Tĩnh Vương thế tử, còn bị mấy người của tiểu quận chúa nhìn thấy.”

Lão phu nhân nghe thấy thế thì nhướng mày, ôm lấy Ôn Hảo vào lòng an ủi.

“Vậy cũng không sao cả, A Hảo nhớ thật kỹ, những lời đồn đại nhảm nhí ở bên ngoài chẳng qua là gió thoảng qua tai, chỉ cần con không chú ý đến nó, tự nhiên nó cũng sẽ qua đi.”

“Con nhớ rồi ạ”

Ôn Hảo tựa vào người ngoại tổ mẫu, trong lòng khẽ thở dài.

Nàng thực sự không quan tâm đến những người làm tổn thương nàng, chỉ là rất nhanh thôi thì những người yêu thương nàng cũng sẽ qua đời, càng điên hơn là những người còn lại đều không yêu thương nàng, đều là những kẻ nhẫn tâm đẩy nàng vào chổ chết.

Đúng lúc này một nữ danh y mang theo hòm thuốc đẩy cửa bước vào.

Lão phu nhân chỉ tay vào Ôn Hảo nói.

“Nhanh xem xem, chân của nhị tiểu thư có làm sao không”

Mắt cá chân của Ôn Hảo bầm tím, may là không tổn thương đến gân cốt. Nữ danh y dùng một chiếc khăn mềm bọc lấy viên đá rồi bắt đầu chườm lên chân nàng.

Ôn Thuyền đau lòng không thôi, nhịn không được trách một câu.

“Chuyện trật chân thì không nói nhưng sao muội lại đi cắn vào tay mình, lỡ như để lại sẹo thì phải làm sao?”

Ôn Hảo nhìn tỷ tỷ đang cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên tay mình, cười nói.

“Lúc phát hiện ra muội có thể nói chuyện, nên muội nghĩa muội đang nằm mơ.”

Ôn Thuyền thoáng ngừng tay, hai mắt rũ xuống cố che giấu đi nước mắt sắp tuôn ra.

Thực sự điều này đối với muội muội chính là khổ tận cam lai.

Đợi đến khi nữ danh y làm xong mọi việc và chuẩn bị rời đi, ngoài cửa có một mỹ nữ búi tóc cao xuyên qua rèm cửa bước vào.

“Con đoán là Thuyền nhi đã mang A Hảo về chổ của mẫu thân.”

Lâm Chi Phong đi đến bên cạnh lão phu nhân, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Ôn Hảo.

“A Hảo, con không sao chứ?”

Bà đang cùng Tĩnh Vương phi và mấy bị phu nhân khác trò chuyện vui vẻ thì một tỳ nữ âm thầm đến nói với bà rằng tiểu nữ của bà xảy ra chuyện.

Chỉ là tỳ nữ không nói cụ thể chuyện gì, khiến bà sợ chết khϊếp.

Ôn Hảo lẳng lặng nhìn Lâm phu nhân, nhất thời không nói gì.

Lâm phu nhân mỉm cười nhìn trưởng nữ của mình, rồi lại dùng nét mặt vui vẻ nhìn sang mẫu thân, vẻ mặt rất khó hiểu.

“Sao vậy?”

“Mẹ…”

Ôn Hảo gọi một tiếng giòn tan.

Lâm thị giật mình, mắt dán chặt vào Ôn Hảo.

“A Hảo?”

Còn chưa đợi được A Hảo mở miệng, bà đã giơ tay nhéo một cái thật mạnh vào má mình.

Lão phu nhận không kịp ngăn cản, mắng.

“Các người đúng là mẹ con ruột mà.”

Lâm phu nhân kích động đến mức môi cũng run run, tuy rằng trên má rất đau nhưng vẫn không thể tin nổi.

“A Hảo, con vừa…vừa gọi mẹ.”

“Mẹ”

Ôn Hảo nghẹn ngào gọi lại.

Lâm Thị không kềm được bật khóc, ôm chầm lấy Ôn Hảo.

Lão phu nhân bên cạnh cũng lẳng lặng lau nước mắt, cười nói.

“Mau nói cho nữ tế* biết chuyện vui này đi.”

*Con rể

Sau khi nghe được lời này, ánh mắt Ôn Hảo trở nên lạnh đi.

Đúng rồi, ngay thời điểm này, phụ thân vẫn là một nữ tế rất tốt ở trong lòng ngoại tổ mẫu, còn ở trong mắt mẫu thân ông ấy vẫn là một phu quân tốt.

Ôn Hảo thoát khỏi vòng tay của Lâm Thị.

“Mẹ, chúng ta hồi phủ trước đi.”

“A Hảo, chân con đang bị thương, cứ ở đây dưỡng thương đi, đợi khi nào bình phục rồi hãy đi.”

Lão phu nhân lên tiếng ngăn lại.

“Cũng không xa, ngồi xe ngựa cũng chỉ có mấy bước thôi, đợi chân con lành lại sẽ lại đến thăm người.”

Lâm thị cũng nói.

“Mẫu thân, để con đưa tỷ muội chúng về trước, không quấy rầy sự thanh tịnh của mẫu thân.”

Lâm lão tướng quân qua đời, thân là nữ nhi đã xuất giá nên Lâm thị chỉ phải chịu tang phụ thân có một năm, nhưng Lão phu nhân thì phải chịu tang phu quân ba năm, cho đến hiện tại vẫn còn đang trong thời gian chịu tang.

Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút, không ngăn cản nữa.

Ôn phủ cách Tướng quân phủ cũng khá gần, ba mẹ con ngồi xe ngựa, chỉ một khắc* là đã về đến Ôn phủ.

*15 phút

Ôn Hảo vén rèm xe ngựa lên, nhìn chằm chằm vào tấm bảng có khắc hai chữ “Ôn phủ” treo trước cửa, âm thầm cười lạnh một tiếng.

Ngôi nhà này là lúc phụ mẫu hứa hôn, ngoại tổ phụ đã lựa chọn rất cẩn thận mới mua được nó, mẫu thân là nhi nữ độc nhất của họ, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu hi vọng mẫu thân có thể sống gần một chút, sau này có thể thuận tiện qua lại nhà mẹ đẻ.

Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất vào thời điểm đó chính là phụ thân chỉ là một hàn sĩ* vừa thi đỗ thứ các sĩ*, vì lòng tự tôn cao mà không muốn sống cùng với nhạc gia, mà cũng không có tiền để mua một trạch viện.

*Hàn sĩ: Học trò nghèo

*Thứ các sĩ: danh hiệu được trao cho một nhóm học sĩ ý chỉ những người tốt có đức hạnh

“A Hảo, con đang nhìn gì thế?”

Tâm tình Lâm phu nhân rất tốt, thấy tiểu nữ cứ luôn nhìn ra ngoài nên tươi cười hỏi một câu.

Ôn Hảo buông rèm xe xuống, quay đầu lại cười với mẫu thân.

“Con cứ luôn cảm thấy mình đang nằm mơ, ngày cả nhà mình mà cũng cảm thấy xa lạ, mẫu thân, hay là người đừng báo tin cho phụ thân, chờ phụ thân quay về chúng ta sẽ cho người một bất ngờ, thế không phải rất tốt sao?”

Từ nhớ Lâm thị đã nhận được muôn vàn sủng ái, tuy đã xuất giá nhiều năm, còn sinh được hai nữ tử tính tình thiện lương, lập tức nhận ra ý kiến này cũng không tồi.

Chờ đến lúc hoàng hôn sắp buông xuống, tỳ nữ mới đến bẩm báo một tiếng.

“Lão gia đã quay về”

Ôn Như Quy cũng cùng lúc bước vào cửa.

“Lão gia...”

Nhìn thấy sắc mặt tái mét của Ôn Như Quy, Lâm thị lập tức thu lại ý cười nơi khóe môi, không khỏi sửng sốt.