Từ trong bóng tối Ôn Hảo từ từ tỉnh lại, ánh mắt trong veo dần khôi phục lại.
Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt hơi nhếch lên của thiếu niên.
Khuôn mặt đó vừa quen vừa lạ, trong đôi mắt sáng như ngọc có chút ngơ ngác.
Trong phút chốc, Ôn Hảo có chút thất thần.
Người phía dưới là ai?
Đợi đã, phía dưới?
Trong vô thức, Ôn Hảo liếc nhìn xuống phía dưới.
Váy xanh thêu những bông hoa xuân dịu dàng thanh nhã, mũi giày màu vàng nhạt lơ lửng giữa không trung.
Nàng ấy là--
Ôn Hảo nhìn thiếu niên thêm lần nữa, một tiếng sét đánh tan sự hỗn loạn trong tâm trí nàng, đột nhiên khiến nàng nhận ra thân phận của đối phương.
Tĩnh Vương Thế tử, Kỳ Thước!
Theo bản năng Ôn Hảo muốn xoay người lại, đột nhiên cơn choáng váng ập đến, nàng nhắm mắt ngã xuống đất
Kỳ Thước nhanh chân bước đến, dang tay đón lấy nữ nhân ngã từ trên giường xuống.
Khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt cùng với sự tiếp xúc thân thể khiến suy nghĩ của Ôn Hảo gần như tê liệt, nàng buộc miệng nói.
“Không đúng!”
Trong mắt Kỳ Thước tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi…có thể nói chuyện?"
Đột nhiên Ôn Hảo mở to hai mắt, vội dùng hai tay che miệng.
"Ta…"
Chỉ nói một từ thôi mà nước mắt cũng ứa ra.
Bỗng có một tiếng hô lên kinh hãi.
“Thế tử.”
Sắc mặt Kỳ Thước hơi thay đổi, hắn nhanh tay đẩy nữ nhân đang che miệng khóc sang một bên, đứng thẳng người dậy.
Tiểu nô tỳ Trường Thuận nhanh chóng lao tới, vẻ mặt hoảng sợ.
“Thế tử, người không sao chứ?”
“Không cần hô to gọi nhỏ như vậy.”
Kỳ Thước nhẹ giọng trách mắng, vươn tay chỉ về hướng Ôn Hảo đang ngồi dưới đất.
“Ôn nhị tiểu thư, ngươi đỡ nàng ấy dậy đi.”
Cảnh xuân đúng lúc, bàn tay thiếu niên thon dài trắng ngần, trong suốt như ngọc.
Ôn Hảo chăm chú nhìn bàn tay kia còn chưa kịp hoàn hồn lại, trong miệng chỉ lẩm bẩm hai chữ.
“Không đúng…”
Ánh mắt Kỳ Thước lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn đưa tay ra.
"Đó không phải là Ôn Hảo sao?"
Giọng một nữ tử vang lên khiến tất cả những người đứng sát vách tường đều quay lại nhìn.
Cách đó không xa, một thiếu nữ ăn mặc trang phục lộng lẫy, thần sắc quỷ dị đang đi về hướng này.
“Đại ca, đây là chuyện gì thế?”
Thiếu nữ mặc y phục vàng đi đầu đảo mắt qua lại giữa Kỳ Thước và Ôn Hảo, trên gương mặt xinh đẹp không giấu được vẻ kinh ngạc.
Người vừa nói là Kỳ Quỳnh, tiểu quận chúa của Tĩnh vương phủ, muội muội của Kỳ Thước.
“Không cần hỏi, nhất định là Ôn Hảo đã nhìn trộm thế tử!”
Thiếu nữ đứng bên cạnh Kỳ Quỳnh lên tiếng, cúi đầu nhìn Ôn Hảo đang ngồi dưới đất.
Ôn Hảo ngơ ngác nhìn nàng ta.
Ánh mắt khinh thường, vẻ mặt khinh bỉ, y phục màu lựu đỏ chói mắt
Đây là một giấc mơ có phải không? Nàng đã mơ đến cảnh tượng của hơn ba năm trước.
Vừa báo hiếu mẫu thân chưa được bao lâu thì đã đến ngày sinh thần của Tĩnh Vương Phi, lẽ ra nàng và tỷ tỷ đều sẽ được đến Tĩnh Vương phủ để tham dự tiệc sinh thần, nhưng cuối cùng chỉ có tỷ tỷ được đi mà thôi.
Phụ thân nói vì nàng không nói được, đưa nàng ra ngoài sẽ khiến người ta khinh bỉ nàng.
Mẫu thân nghe được như thế thì không vui nên cãi nhau với phụ thân, lúc đó nàng đã níu lấy mẫu thân, ra hiệu rằng mình không muốn đi.
Tuy nhiên, không được đi và không muốn đi thì có gì khác nhau sao?
Lúc ngoại tổ phụ còn tại thế, người đã tìm trăm phương ngàn kế dỗ dành nàng ra ngoài chơi, thương nàng có tâm bệnh không chịu mở miệng, sợ rằng nàng không dám gặp người ngoài.
Nàng nghĩ đến ngoại tổ phụ đã mất, một mình quay trở lại Tướng Quân phủ.
Giữa Tướng Quân phủ và Tĩnh Vương phủ chỉ có một bức tường ngăn cách, không biết thế nào nàng lại đi được đến đây, ma xui quỷ khiến thế nào lại trèo lên tường. Ai biết được Tĩnh Vương thế tử lại đang đứng dưới bức tường phía bên kia, nàng bị hắn bắt gặp.
Có lẽ lúc đó nàng quá hoảng loạn, cũng có lẽ do vận xui ập xuống đầu mà tự nhiên đầu óc lại choáng váng, từ trên tường cao ngã xuống.
Sau đó thì…
Ôn Hảo nhìn Kỳ Thước với ánh mắt hoảng loạn.
Rồi sau đó có sự khác biệt.
Lúc ấy Tĩnh Vương thế tử giả vờ như không nhìn thấy nàng rơi xuống đất, thản nhiên bỏ đi.
Nàng biết một chút võ công nên việc lặng lẽ trèo tường trở lại cũng không thành vấn đề gì, nhưng ai ngờ được mắt cá chân lại bị trẹo rồi. Dây dưa một hồi thì bị mấy người tiểu quận chúa đang đi dạo quanh đây bắt gặp.
Đường Vy, nhị tiểu thư của Hầu Phủ Vũ Ninh lên tiếng chăm chọc, rất nhanh chuyện nhị tiểu thư của Ôn gia trèo tường bị ngã đã lan ra khắp nơi.
Nhưng bây giờ Tĩnh Vương thế tử lại vươn tay ra bắt lấy nàng, định giúp nàng trèo lên tường.
Chẳng lẽ đây là nàng đang nằm mơ thấy Tĩnh Vương thế tử nhiệt tình giúp mình hay sao?
Ôn Hảo nhìn lướt qua khuôn mặt của bọn họ, sau đó nở nụ cười gượng gạo.
Giấc mơ này so với ba năm trước hình như còn tệ hơn.
Khi đó bởi vì Tĩnh Vương thế tử đi trước, tất cả các tin đồn về nàng chỉ là thanh danh phóng tú không có phép tắc, vô pháp vô thiên, bây giờ lại còn trèo tường ngã thẳng lên người Tĩnh Vương thế tử…
“Là như thế này…”
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai Ôn Hảo.
“Đột nhiên vừa rồi trong lòng ta có chút không thoải mái, Thường Thuận lại không ở bên cạnh, nên khi nghe tiếng ta kêu cứu, Ôn nhị tiểu thư tốt bụng nghe thấy nên đã đến cứu ta..."
Lời giải thích của Kỳ Thước khiến sắc mặt của tiểu quận chúa Kỳ Quỳnh tốt lên một chút, nàng ấy nhìn chằm chằm Ôn Hảo.
"Ôn tiểu thư, là như vậy sao?"
Ôn Hảo nhìn thật sâu vào mắt Kỳ Thước, lặng lẽ gật đầu.
Sắc mặt Kỳ Quỳnh thả lỏng hơn, vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy một tiếng “Đúng”
Tiếng “Đúng” này giống như sét đánh ngang tai.
“Ngươi, ngươi thế mà lại có thể nói chuyện!”
Đường Vy chỉ tay vào Ôn Hảo, kinh ngạc đến mức âm thanh nói ra cũng trở nên bén nhọn.
Tiểu quận chúa Kỳ Quỳnh nhịn không được tiến gần thêm một bước.
“Ôn nhị tiểu thư, ngươi…“
Phủ tướng quân là nhà ngoại tổ mẫu của Ôn Hảo, Ôn Hảo từng dành phần lớn thời gian sống ở đây nên từ nhỏ đã quen biết Kỳ Quỳnh.
"Tiểu muội, trước tiên hãy đưa Ôn nhị tiểu thư về đi đã."
Kỳ Quỳnh nhận ra nếu cứ vây quanh nàng thế này cũng không thích hợp, liền ra hiệu cho tỳ nữ.
Tỳ nữ liền bước đến giúp dìu Ôn Hảo dậy.
Cơn đau dữ dội ở cổ chân khiến hai chân Ôn Hảo mềm nhũn, mồ hôi lạnh túa ra.
Nàng cau mày, dán mắt nhìn xuống đôi giày thêu màu vàng nhạt.
Nếu trong mơ mà bị trật chân, liệu có cảm thấy đau đến mức này không?
Nhưng nếu đây không phải là mơ thì tại sao nàng lại có thể nói được?
“Ôn nhị tiểu thư, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Kỳ Quỳnh hỏi.
Ôn Hảo nhìn nàng ấy rồi lại nhìn sang Kỳ Thước, đưa một ngón tay vào trong miệng cắn mạnh một cái.
Máu từ ngón tay rỉ ra, nhuộm đỏ cả đôi môi hồng hào của nàng.
Những tiếng kinh hô nối tiếp nhau vang lên.
Đường Vy giống như gặp phải ma.
"Ôn Hảo, ngươi, ngươi điên rồi sao?"
Dưới ánh mắt của mọi người, Ôn Hảo giơ tay áo lên che mặt òa khóc.
Nàng điên rồi.
Vốn dĩ đây không phải là mơ.
“Nhị muội, muội không sao chứ?”
Sau khi nhận được tin mà tiểu quận chúa Kỳ Quỳnh báo về, Ôn Thuyền vội vàng chạy đến đây.
Ôn Hảo nước mắt lưng tròng, cố gắng nhìn cho rõ người trước mặt, sau đó nhào vào lòng Ôn Thuyền.
“Đại tỷ, muội có thể nói được rồi…”
Ôn Hảo đưa ra một lý do thuyết phục nhất, sau đó òa khóc.
Nàng vẫn còn sống, mà tỷ tỷ của nàng cũng vậy.
Nàng vẫn còn kịp ngăn chặn những thảm kịch đó xảy ra.
"Nhị muội, muội có thể nói được rồi sao? Tốt quá, tốt quá rồi..."
Ôn Thuyền kinh ngạc quá đỗi, đến mức nói năng loạn xạ hết cả lên.
Kỳ Quỳnh ho nhẹ một tiếng, cắt đứt bầu không khí ấm áp giữa hai tỷ muội.
“Ôn đại tiểu thư, Ôn nhị tiểu thư bị trật chân rồi, ngươi mau đưa nàng ấy về đi.”
Ôn Thuyền lau nước mắt, gật đầu lia lịa.
“Được, bây giờ ta sẽ đưa nhị muội trở về, cảm tạ quận chúa.”
Nàng ấy dừng một chút, khôi phục lại lý trí.
“Nhị muội, sao muội và quận chúa lại ở cùng nhau?”
Kỳ Quỳnh dùng ánh mắt quái gở nhìn ca ca mình, nói ra lý do trước đó Kỳ Thước đã nói.
Kỳ Thước nắm chặt nắm tay nhìn tỷ muội Ôn gia.
“Là ta khiến nhị tiểu thư bị thương.”
“Thế tử đừng khách khí, cho dù là bất kỳ ai, nghe kêu cứu như thế cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.”
Ôn Thuyền đè nén cảm giác nghi hoặc trong lòng, xem như đã chấp nhận lý do đó của Kỳ Thước, sau đó cùng với tỳ nữ dìu Ôn Hảo rời đi.
"Hừ, ta không tin"
Ánh mắt của Đường Vy hời hững nhìn theo bóng lưng của Kỳ Thước, khẽ nuốt nước bọt.
Lúc đi Ôn Hảo còn quay đầu lại, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt Kỳ Thước, sau đó mới quay đầu bước đi.
Nếu không phải là nằm mơ mà là đã quay lại ba năm trước, vậy tại sao Tĩnh Vương thế tử lại có phản ứng khác lạ như thế?