Ngọc Vô Hương

Chương 34: Bà con xa không bằng láng giềng gần

Khóe môi của Kỳ Thước không thể không cong lên. Lâm nhị tiểu thư thật là điềm đạm.

“Ta nghe nói quý phủ xảy ra không ít chuyện, có cần ta giúp gì không?”

Thiếu niên ôn hòa hỏi.

“Đã ổn cả rồi, đa tạ Thế tử có lòng.”

Nét mặt của Lâm Hảo vẫn như cũ không thay đổi nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc. Trước giờ chưa từng phát hiện ra Tĩnh Vương thế tử thế mà lại có người nhiệt tình.

“Nếu vậy thì tốt, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì Lâm nhị tiểu thư cứ nói.”

Giống như sợ nàng hiểu lầm nên thiếu niên tự nhiên giải thích.

“Bà con xa không bằng láng giềng gần, Phụ vương và mẫu phi của ta luôn dạy ta phải luôn hòa thuận với huynh đệ tỷ muội và giúp đỡ hàng xóm láng giềng.”

Trường Thuận lại rơi vào suy nghĩ sâu xa: Vương gia với Vương phi có nói những lời này sao?

Lâm Hảo nghe được những lời này cảm thấy vô cùng hợp ý. Hàng xóm nên hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau, sau này nếu có thể giúp phủ Tĩnh Vương thoát khỏi kết cục của kiếp trước thì Tĩnh Vương thế tử cũng sẽ không nghĩ nhiều.

“Thế tử nói phải, bà con xa không bằng láng giềng gần. À đúng rồi, sức khỏe của Thế tử vẫn ổn chứ?”

Vì tán đồng với suy nghĩ của Kỳ Thước nên Lâm Hảo cũng cười tươi hơn.

“Tốt hơn nhiều rồi…”

“Tiều thư, bên ngoài nóng lắm.”

Giọng nói lạnh lùng của Bảo Châu vang lên. Lâm Hảo nhìn Kỳ Thước mỉm cười.

“Ta vào nhà trước đây.”

“Lâm nhị tiểu thư đi thong thả.”

Kỳ Thước nhìn theo bóng dáng Lâm Hảo bước vào trong phủ rồi mới nhấc chân bước về hướng phủ Tĩnh Vương, chỉ chớp mắt đã bước vào bên trong phù.

Cũng không có cách nào vì hai nhà thật sự rất gần nhau.

“A hoàn của Lâm nhị tiểu thư cũng buồn cười thật, cứ nhìn chằm chằm Thế tử làm như sợ Thế tử sẽ làm gì Lâm nhị tiểu thư vậy.”

Mãi cho đến khi vào tận trong sân phủ mà Trường Thuận vẫn còn đấu tranh giành lại công bằng cho chủ nhân.

Kỳ Thước nhận lấy khăn lụa mà Trường Ninh đưa sang sau đó nhàn nhạt nói.

“Trường Ninh, để Trường Thuận giao việc của hắn cho ngươi đi.”

Trường Ninh sửng sốt, tiện đà lớn tiếng đồng ý.

“Dạ!”

Có thể tùy ý ra ngoài dạo chơi cùng Thế tử vẫn hơn là ở lại trông coi phủ đến mốc meo. Trường Thuận nghe như sét đánh ngang tai, mắt nhìn thấy Kỳ Thước đã đi vào trong phòng rồi mới bắt lấy tay cánh tay của Trường Ninh.

“Nói, ngươi đã cho Thế tử uống bùa mê gì rồi?”

Trường Ninh đánh bốp vào tay của Trường Thuận.

“Không bằng ngươi nghĩ lại xem ngươi làm gì chọc giận Thế tử rồi…”

Chọc giận Thế tử sao? Hắn không có mà…

Nhìn thấy Trường Thuận rơi vào mờ mịt thì Trường Ninh cười trộm. Nghĩ không ra càng tốt, đỡ phải tranh giành với mình.

Trường Ninh vui vẻ bước theo Thế tử vào trong phòng, hầu Kỳ Thước bưng trà rót nước. Kỳ Thước bưng tách trà lên nhấp một ngụm sau đó phân phó Trường Ninh.

“Gọi Huyền Nhất đến đây.”

Không lâu sau có một thanh niên có khí chất lạnh lùng bước vào.

“Bái kiến Thế tử.”

“Thiếu niên bán nghệ trên phố ngày hôm nay, ngươi có để ý thấy không?”

Ngày thường khi Kỳ Thước đi ra ngoài thì dường như chỉ mang theo một người hầu nhưng thật ra luôn có thị vệ đi theo sau bảo vệ, Huyền Nhất chính là một trong số đó.

“Ti chức có nhìn thấy.”

“Ngươi phái người đi thăm dò một chút, nếu có chuyện bất thường phải báo ngay cho ta.”

“Ti chức nhận lệnh!”

Sau khi Huyền Nhất rời đi thì Trường Ninh cũng bị Kỳ Thước đuổi ra ngoài. Trường Thuận nhịn không được mới tò mò hỏi.

“Thế tử gọi Huyền Nhất đến làm gì?”

“Muốn hắn đi thăm dò tên thiếu niên bán nghệ ở đâu đường.”

Trường Thuận càng nghi hoặc hơn.

“Một tên tiểu tử bán nghệ kiếm sống thì có gì phải thăm dò?”

Trường Ninh buồn bực liếc hắn một cái.

“Hôm nay không phải ngươi đi với Thế tử ra ngoài sao, ngươi không biết tiểu tử bán nghệ kia chọc giận Thế tử chuyện gì à?”

“Không có mà, chỉ là tên bán nghệ trên phố lớn lên có tuấn tú hơn cho nên Lâm nhị tiểu thư…”

Đột nhiên Trường Thuận im bặc rồi sau đó nhảy dựng lên làm ra bộ dạng đã bừng tỉnh.

“Ta biết rồi, là Thế tử đang ghen!”

A! Sao hắn có thể ngu ngốc đến thế chứ, như thế nào mà bây giờ mới nghĩ đến chuyện này. Là Thế tử để tâm đến Lâm nhị tiểu thư!

Khoan đã, Thế tử để tâm đến Lâm nhị tiểu thư sao?

Trường Thuận hoàn toàn không chịu nổi đả kích này nên ngã phịch ngồi xuống ghế. Trường Ninh nghe nhưng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

“Thế tử ghen với tên tiểu tử bán nghệ sao?”

Cái gì mà rối tung rối mù thế này.

“Thế tử để tâm đến Lâm nhị tiểu thư, mà Lâm nhị tiểu thư lại thưởng bạc cho tên tiểu tử bán nghệ kia…”

Nghe Trường Thuận giải thích xong thì Trường Ninh lắc đầu.

“Người không tin?”

Trường Ninh ghét bỏ nhìn Trường Thuận.

“Thế tử vì ghen tuông mà phái người đi điều tra tình địch sao? Suy đoán của ngươi không đáng tin gì cả, Thế tử cho Huyền Nhất theo dõi tên đó chắc chắn có nguyên nhân của ngài ấy.”

Người đứng đắn ai lại theo dõi tình địch chứ, nếu có thời gian rảnh chi bằng đi lấy lòng người trong lòng chẳng phải tốt hơn sao.

“Đúng không…”

Lời Trường Ninh nói khiến Trường Thuận dao động. Có lẽ hắn đã đoán sai rồi.

Hắn nghĩ rằng Thế tử sẽ không động lòng vì Lâm nhị tiểu thư đâu!

Ngày hôm sau, buổi thi đầu tiên của kỳ thi xuân bắt đầu rồi nên không có ai chú ý đến chuyện của phủ Tướng quân nữa. Theo như lời lão phu nhân thì bà sẽ không để nữ nhân trong nhà mình tìm hàn môn tiến sĩ gì nữa.

“Uyển Tình, nếu con đã nghĩ thông rồi thì cũng nên để tâm đến chuyện chung thân đại sự của Thuyền nhi đi.”

Lâm Thuyền đã mười tám tuổi rồi nên đối với việc chung thân đại sự có hơi chậm hơn nữ nhân đồng trang lứa.

“Mẫu thân cảm thấy Thụ nhi như thế nào?”

“Thụ nhi sao?”

Lão phu nhân hơi ngạc nhiên.

Phụ thân của Trình Thụ là nghĩa tử của Lâm lão tướng quân, mà nghĩa tử thì không giống với dưỡng tử. Nghĩa tử không cần sửa lại họ nhưng vẫn được xem như người nhà. Nên thêm tên vào gia phả cùng với Lâm Thuyền cũng không có ảnh hưởng gì.

“Tại sao con lại nghĩ đến Thụ nhi?”

Giọng nói của lão phu nhân có hơi phức tạp. Lâm thị cười nói.

“Tuy Thụ nhi là nghĩa huynh của Thuyền nhi nhưng lại hào phóng nhiệt tình, sau này chắc chắn sẽ không bạc đãi Thuyền nhi.”

Lão phu nhân liếc mắt nhìn nhi nữ một cái rồi nhỏ giọng nói thầm.

“Nếu năm đó con cũng nghĩ vậy thì tốt rồi.”

“Mẫu thân nói gì vậy?”

“Ta nói quả thật Thụ nhi không tồi nhưng dưa xanh hái không ngọt, trước hết phải hỏi xem ý tứ của hai đứa trẻ đã.”

“Tất nhiên phải thế rồi, để con đến dò hỏi thử ý tứ của Thuyền nhi.”

Lão phu nhân lắc đầu.

“Không, nên hỏi ý Thụ nhi trước.”

Lâm thị cảm thấy khó hiểu. Lão phu nhân giải thích.

“Nếu hỏi Thuyền nhi trước mà Thuyền Nhi lại có ý, trong khi đó Thụ nhi không nguyện ý thì làm sao? Rõ ràng là đang đả kích Thuyền nhi, nói không chừng còn gieo khúc mắc giữa hai đứa trẻ.”

Đôi khi có thể là không thích lại khó lòng mà buông bỏ được.

“Mẫu thân nói có lý, nhưng nếu hỏi Thụ nhi trước mà đến lúc đó Thụ nhi có ý Thuyền nhi lại vô tình thì sao?”

Lão phu nhân cười đến hợp tình hợp lý.

“Thuyền nhi vô tình thì cứ vô tình vậy, nam nhân tâm tình thô kệch. Chỉ chút chuyện nhỏ cũng không gây đả kích được đâu.”

Nếu thực sự hắn thích thì có thể nổ lực làm cho thiếu nữ động lòng, lúc đó thì trưởng bối cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng nếu ngược lại không thành thì cũng không dẫm lên vết xe đổ của Uyển Tình.

Lão phu nhân nhìn nhận rõ ràng điểm mấu chốt: Thiếu niên muốn cưới được hai tôn nữ của bà thì phải thật lòng thật dạ thích tôn nữ.

Cũng coi như là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

“Vậy để ta hỏi ý Thụ nhi.”

Lão phu nhân không yên tâm giao cho Lâm thị, nên chờ Trình Thụ quay về sẽ hỏi trực tiếp hắn.

Lúc Trình Thụ quay về thì được lão phu nhân gọi đến thư phòng, sau khi nhìn thấy bà ấy đuổi hết hạ nhân ra ngoài chỉ để một ma ma ở lại thì Trình Thụ không khỏi thắc mắc.

Chẳng lẽ Ôn Như Quy lại gây sự, hoặc là cô mẫu lại xảy ra chuyện gì sao?

“Thụ nhi ngồi đi.”

Trình Thụ kéo cái ghế nhỏ qua rồi ngồi xuống.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn mà lão phu nhân không nhịn được cười.

“Đứa nhỏ này, ở trước mặt tổ mẫu mà con căng thẳng cái gì chứ?”

Nghe lão phu nhân nói vậy thì Trình Thụ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Con còn tưởng rằng lại xảy ra chuyện gì rồi chứ.”

“Trong nhà không xảy ra chuyện gì, nhưng thật ra ta có chuyện muốn xem qua ý tứ của con.”