Ngọc Vô Hương

Chương 30: Hồi sinh

“Lâm lão phu nhân ra rồi!”

Đám người canh phía ngoài nha môn kích động reo lên.

“Thế nào rồi lão phu nhân, quan phủ phán quyết thế nào?”

Có không ít người tò mò phán quyết của quan phủ.

“Nhìn lão phu nhân vui vẻ như thế, nhất định thắng kiện rồi.”

“Tốt quá!”

Lời trầm trồ khen khợi hết lượt này đến lượt khác kéo đến, còn có rất nhiều người hân hoan vỗ tay.

Ôn Hảo đi giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, cuối cùng nàng cũng cảm thấy tảng đá lớn đè ở trong lòng đã được dọn đi.

Thắng rồi, ngoại tổ mẫu và mẫu thân đều khỏe mạnh, mà nàng và tỷ tỷ cũng không xảy ra chuyện gì.

Về sau các nàng đều là người của Lâm gia, các nàng với người phụ thân đó sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

“Ngoại tổ mẫu, hay là chúng ta thuê xe ngựa về đi cho đỡ mệt.”

Ôn Thuyền nhẹ nhàng lên tiếng.

Nhưng lão phu nhân cảm thấy thân thể mình không mệt chút nào.

“Không cần, chúng ta về thôi. Ta muốn cho người trong kinh thành đều nhìn thấy, cho dù phủ Tướng quân chỉ còn lại cô nhi góa phụ thì cũng không có ai có thể khinh thường chúng ta!”

Đoàn người bước qua vô số ánh nhìn của người khác, đi thẳng về hướng phủ Tướng quân.

Trong đám người, Ôn Như Sinh nhìn theo bóng dáng của Ôn Hảo biến mất ở cửa sau đó tiến lên một bước, rồi lai lùi về sau một bước, ông ta nôn nóng đảo mắt nhìn quanh.

Ông ta đã đáp ứng yêu cầu của Ôn Hảo rồi, vậy tại sao Ôn Hảo còn chưa thả Ôn Phong ra?

Chẳng… chẳng lẽ Phong Nhi đã bị Ôn Hảo ăn thịt rồi sao?

Nghĩ tới âm thanh răng rác lúc ở trước mặt mọi người, cả người Ôn Như Sinh chấn động.

Đó, đó, đó… Chẳng lẽ là ngón tay của Phong nhi?

Ôn Như Sinh nhìn chằm chằm vào của lớn của phủ Tướng quân.

Hôm nay cửa lớn của phủ Tướng quân rộng mở, nhưng lọt vào trong mắt của Ôn Như Sinh thì lại phảng phất giống một cái miệng của quái thú khổng lồ.

Bước vào cũng không dám mà không bước vào cũng không được.

Ôn Như Sinh nghiêng ngã lảo đảo chen qua đám người, khi đến chân tường thì đột nhiên ngồi phịch xuống rồi bắt đầu khóc lóc.

Bỗng nhiên một đôi chân xuất hiện trước mặt ông ta.

Ôn Như Sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông ta lọt vào trong ánh mắt phức tạp của Ôn Bình.

“Ăn bánh bao không?”

Ôn Bình ngồi xổm xuống, đưa một cái bánh bao mập mạp cho ông ta.

Ôn Như Sinh nhận lấy bánh bao cắn một cái. Nhân thịt trong bánh bao rất mềm rất thơm, cái miệng ông ta dính mỡ bóng nhẫy.

Ôn Như Sinh ăn xong ba ngụm bánh bao nhân thịt rồi thở dài.

“Tại sao lại đưa bánh bao cho ta ăn?”

Ôn Bình cũng căn một miếng bánh bao rồi thở dài.

“Đều là người lưu lạc chân trời góc biển a”

Tất nhiên bát lão gia cũng giống như ông ta, cùng đều bị Ôn nhị tiểu thư nắm được tử huyệt.

Vì cứu nhi tử mà ông ta tận lực phản bội lão gia, bây giờ trần ai lạc định*, nhưng con đường phía trước của ông ta chỉ còn một màu đen tối.

*Trần ai lạc định: Mọi chuyện đã giải quyết xong

Ông ta là tâm phúc của lão gia, bây giờ lão gia sụp đổ rồi thì ông ta cũng cùng đường.

Đây cũng là lý do vì sao Ôn Bình nhìn thấy Ôn Như Sinh thì mắt phượng mày ngài. Ôn Như Sinh vừa nghe mấy lời này thì nước mắt đã chảy ra.

“Quản gia Ôn, nhi tử của ông cũng bị A Hảo ăn thịt rồi sao?”

Biểu cảm của Ôn Bình cứng đờ, lập tức phun bánh bao trong miệng ra.

“Bát lão gia, ông đang nói gì thế?”

Ôn Như Sinh ghé sát vào tai Ôn Bình, cả người căng thẳng khẩn trương.

“Ta nói cho ngươi biết A Hảo không phải người đâu, hôm nay ở Ôn Phủ nó đã ăn ngón tay người…”

“Thần kinh!”

Ôn Bình còn không chờ Ôn Như Sinh nói xong liền đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Còn tưởng là đồng bệnh tương liên, ai ngờ lại là kẻ thiểu năng, còn hại ông ta tốn ba văn tiền mua cái bánh bao.

Ôn Như Sinh dựa vào góc tường tràn đầy tuyệt vọng.

“Đều không tin, không ai tin ta cả, quả nhiên A Hảo nói không sai mà…”

“Phụ thân, sao người lại ở đây?”

Ôn Như Sinh đang ôm mặt khóc bỗng dưng in bặt, vừa nhìn thấy thanh niên mới xuất hiện thì ông ta đã nhảy dựng lên.

“Phong nhi! Con không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ông ta vừa nói vừa sờ khắp người nhi tử, hết sờ mặt lại sờ tay.

Ấm, vẫn còn ấm!

Đột nhiên Ôn Như Sinh khóc như mưa. Ôn Phong có chút bối rối nói.

“Phụ thân, người đừng khóc, con nghe nói chuyện của thập thúc…”

“Nhi tử của ta, thế mà còn vẫn còn sống!”

Ôn Như Sinh dùng hết sức ôm lấy Ôn Phong. Vẻ mặt của Ôn Phong ngây ngốc không hiểu chuyện gì.

“Phụ thân, sao người lại nói như vậy?”

“Không phải con bị A Hảo bắt đi làm món ăn vặt rồi sao?”

Bắt đi, món ăn vặt… Ôn Phong cảm thấy phụ thân đang nói gì mà hắn ta không hiểu, giống hệt như đang nghe thiên thư vậy.

“Bằng hữu của con đưa con đến Bình Thành thăm một vị đại nho sĩ, không ngờ lúc quay về gặp phải một đoạn cầu gãy nên phải đi đường vòng…”

Ôn Phong giải thích lý do vì sao hai ngày nay hắn không về.

“Phụ thân, người nói con bị A Hảo bắt đi làm món ăn vặt là thế nào?”

Ôn Như Sinh nghe xong thì sửng sốt, sau đó ngơ ngác hỏi.

“Con và bằng hữu ra ngoài dạo chơi?”

“Là đi bái kiến bị đại nho sĩ, vị đó có trình độ rất cao về tám phái nho học cổ nên con mới đến xin chỉ giáo, chắc chắn có thể giúp ích cho kỳ thi xuân sắp tới…”

Biết phụ nhân không vui nên Ôn Phong vội vàng giải thích.

Ôn Như Sinh sửng sốt hồi lâu rồi lại bật khóc.

Yêu quái còn lừa gạt người khác sao?

Thấy phụ thân khóc đến thương tâm nên Ôn Phong mới đỡ lấy ông ta.

“Phụ thân, con biết phụ thân cảm thấy có lỗi với thập thúc vì đã vì đại nghĩa diệt thân nhưng nhi tử rất tự hào vì người. Phụ thân nói đúng, chúng ta nên sống ngay thẳng, đường đường chính chính mà làm người…”

Ôn Như Sinh ngơ ngác nhìn nhi tử, thấy được trong mắt nhi tử là ánh sáng lấp lánh. Ông ta giật mình sau đó dùng ống tay áo lau nước mắt.

Có thể đường đường chính chính làm người hay không thì ông ta không biết, nhưng có thể khiến nhi tử nói rất kính trọng ông ta thì quả thật là điều vui mừng ngoài ý muốn.

Người đời đều nói phụ thân chính là bầu trời của con, nhưng nhi tử của ông ta quá tốt, tốt đến mức đã rất nhiều năm rồi ông ta chưa từng có cảm giác làm một người cha nghiêm khắc.

“Phụ thân không sợ khổ. Phong nhi, con nhất định phải chuẩn bị cho kỳ thi xuân thật tốt, đừng để chuyện của thập thúc ảnh hưởng đến con.”

“Phụ thân yên tâm đi, con nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Phụ tử hai người càng lúc càng đi xa khỏi phủ Tướng quân.

Tin tức Ôn thị lang và thê tử hòa ly như một cơn gió thổi, thổi đến tận phố lớn ngõ nhỏ.

Cái này cũng không tính là gì.

Qua ngày hôm sau, số tấu chương buộc tội Ôn Như Quy giống như bông tuyết bay, bay lên trên bàn của Thái An đế.

Thái An đế cầm một chồng tấu chương, lật qua lật lại xem.

Ôn thị lang này, đúng là không được lòng người mà.

Sự tình phát triển đến mức này, quả thật không còn là không được lòng người đơn giản như vậy nữa.

Lâm lão tướng quân có mấy người thuộc hạ cũ, mà Ôn Như Quy lại dám vu khống Lâm lão tướng quân muốn biến thê thành thϊếp. Bị Lâm gia đánh cho không kịp trở tay, đến cuối cùng phải ngậm ngùi hòa ly, chính vì chuyện này mà những thuộc hạ cũ đó chưa kịp ra tay giúp đỡ. Đành phải chờ hôm sau mới dâng tấu chương buộc tội, chính vì lẽ nó mà tấu chương mới nhiều và đầy đủ như vậy.

Một số quan ngự sử đã lên tiếng, việc còn lại chính là chức trách.

Quan ngự sử có quyền báo cáo sự việc lên trên nếu nghe được tin đồn, huống hồ sự việc này còn có nhân chứng.

Có một số người hoặc một số ít người không thể đối phó với Ôn Như Quy, hoặc là họ nghĩ đến vị trí thị lang bị bỏ trống thì không chừng mình còn có cơ hội. Hoặc cũng có người từ việc Thuận Thiên phủ doãn dứt khoát phán quyết cho Lâm thị đưa hai vị Ôn tiểu thư về Lâm gia mà phỏng đoán ra Thánh ý nên chỉ tham gia cho vui thôi.

Dậu đổ bìm leo, chính là như vậy.

Tuy Ôn Như Quy đang giữ chức vụ thị lang là do có chút tài năng nhưng cũng không đạt đến cái trình độ an bang định quốc*, Đại Chu thiếu đi ông ta cũng không có mất mát gì, hơn nữa còn là để làm cho Thái hậu vui lòng. Thái An đế không chút do dự ban chiếu chỉ phế bỏ chức vị.

*An bang định quốc: bình định thiện hạ, thống nhất giang sơn

Ôn thị lang bị phế bỏ chức vị!

Tin này tuy không chấn động bằng hôm qua nhưng lại khiến hai nhà Ôn Lâm nổ ra trận chiến. Tiếp tục gây ra náo nhiệt, tất nhiên trở thành đề tài cho dân chúng khắp kinh thành bàn tán mỗi khi trà dư tửu hậu.

Kết quả này không hề nằm ngoài mong muốn của lão phu nhân, bà ấy gọi Ôn Thuyền và Ôn Hảo vào, tâm tình rất thoải mái nói.

“Thuyền nhi, A Hảo, sau này phải sửa lại gia phả, từ nay về sau các con sẽ mang họ Lâm.”

Lâm Hảo…

Ôn Hảo, haha, Lâm Hảo lẩm bẩm cái tên mới trong miệng, cong môi cười.