Nghe vậy Thái hậu khẽ nhếch môi.
Khi Lâm lão tướng quân qua đời thì đã ngoài sáu mươi tuổi, ngoại tôn nữ của lão phu nhân đều đã đến tuổi xuất giá, nói là cô nhi góa phụ thì có phải quá khoa trương không?
Trong lòng của Thái hậu hiện lên ý niệm này nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm lo lắng.
“Tại sao lão phu nhân lại nói thế?”
Lão phu nhân không khóc nữa, bà ấy chống trượng nói tiếp.
“Năm đó Uyển Tình khóc lóc làm loạn đòi gả cho Ôn Như Quy, ta và phụ thân nó đều không muốn nhưng Uyển Tình lại tình sâu nghĩa nặng, mà phụ mầu nào nhìn con cái đau lòng mà có thể chịu nổi chứ…”
Thái hậu gật đầu đồng tình.
Không phải bà ấy cũng như vậy sao, năm đó thứ tử của bà dấn binh vào kinh đoạt ngôi. Tuy bà ấy biết con mình làm vậy là trái với đạo nghĩa nhưng khi nhìn thấy thứ tử vì bị quan viên trong triều phản đối mà mỗi bước đi đều gian nan mà bà ấy đau lòng vô cùng. Vì thế bà ấy đã đứng ra ủng hộ thứ tử giúp cho con mình vượt qua giai đoạn khó khăn khi mới kế vị.
Đương nhiên bà cũng rất đau lòng cho trưởng tử, nhưng trưởng tử của bà mất tích chưa rõ sống chết mà trước mắt bà ấy chỉ còn thứ tử, nếu không giúp cho hắn thì bà biết phải giúp cho ai?
Nghĩ đến đây thì Thái hậu lại dùng khăn tay lâu đi giọt nước đọng nơi khóe mắt.
“Vốn dĩ ta nghĩ rằng một hàn môn tiến sĩ như hắn thì tương lai không thể thiếu sự hỗ trợ từ nhạc gia, đối với Uyển Tình cũng có lợi chứ không có hại. Nhưng mà ai ngờ hôm nay hắn lại muốn đưa thϊếp thất cùng với đôi nhi nữ của ả ta vào sống trong Ôn phủ.”
“Có chuyện như thế sao?”
Thái hậu vô cùng kinh ngạc, quả thật chuyện này ngoài sức tưởng tượng của bà ấy.
Nghe lão phu nhân nói nhiều như vậy nhưng bà ấy cũng không nghĩ đến việc Ôn Như Quy kia lại kim ốc tàng kiều*, đúng là quá ngu xuẩn.
*Kim ốc tàng kiều: thành ngữ cổ, ý chỉ người chồng có vợ lẽ, nạp thϊếp
Mà đối với sự phẫn nộ của lão phu nhân thì Thái hậu cũng không có quá nhiều đồng cảm. Bởi vì khi bà ấy lên được vị trí này cũng đã nhìn thấy bậc đế vương có biết bao nhiêu là oanh oanh yến yến vây quanh, một ả thϊếp không đáng để lão phu nhân phải đến đây khóc lóc kể lể.
Quả nhiên Lâm Uyển Tình được lão phu nhân cưng chiều sinh hư, cưng chiều một cách thái quá.
Thái hậu quá quen thuộc với Lâm thị này rồi.
Ngày xưa khi Lâm lão tướng quân theo Tiên đế đi bình định thiên hạ thì lão phu nhân cũng theo phu quân ra chiến trường để có thể chăm sóc phu quân, Lâm thị bị để lại nhà nên thường được Thái hậu triệu kiến.
Lúc đó Lâm Uyển Tình mới mười mấy tuổi, tính tình cũng không được lòng Thái hậu nhưng lý do để Thái hậu quan tâm đến Lâm thị thì chắc ai cũng biết.
“Suýt nữa thì Thái hậu không gặp được bà lão này nữa rồi!”
Thái hậu khẽ ho một tiếng.
“Lão phu nhân yên tâm, nam nhân này…”
Lão phu nhân ngắt lời Thái hậu.
“Ta vừa mới nhìn thấy đôi nhi nữ của ả thϊếp kia thì suýt nữa không thở nổi, nhi tử của ả ta trông còn lớn hơn Thuyền nhi nữa.”
Lần này quả thật khiến Thái hậu giật mình.
“Còn lớn hơn Thuyền nhi?”
Chẳng phải chính là nói sau khi Lâm Uyển Tình và Ôn Như Quy thành thân chưa lâu thì Ôn Như Quy đã có thϊếp thất bên ngoài sao?
Chẳng trách Lâm lão phu nhân giận dữ như thế.
Đây không chỉ là vấn đề thể diện của phủ Tướng quân, mà ngay cả chuyện Ôn Như Quy biểu lộ ân ái với Lâm Uyên Tình cũng trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.
Lão phu nhân yêu thương Lâm Uyển Tình biết bao nhiêu, gặp chuyện này làm sao không tức giận cho được.
“Nếu là như thế thì bỏ đi, có trách là trách Uyển Tình để mắt đến hắn trước, một tình lang như thế thử hỏi nữ nhân nào không mong muốn.”
Lão phu nhân chuyển từ phẫn nộ sang lạnh băng.
“Nhưng hắn lại dám ở trước mặt người ngoài nói rằng năm đó đã bị lão nhân nhà ta ép buộc…”
Thái hậu nghe lão phu nhân kể đến chuyện của Ôn Bình.
“Cũng may người bên cạnh hắn đều là người thật thà, không nối giáo cho giặc mà nói giúp hắn, bằng không lần này phủ Tướng quân có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.”
Nói đến đây thì vành mắt của lão phu nhân đỏ lên.
“Tên súc sinh đó đã tàn nhẫn lừa gạt chúng ta suốt hai mươi năm qua, chẳng qua là e ngại lão nhân nhà ta. Hắn chờ đến ngày lão nhân nhà ta qua đời để Uyển Tình mất đi chổ dựa lớn nhất thì mới lộ ra răng nanh. Thái hậu à, lão thân không còn cách nào khác mới phải tìm đến người để xin người làm chủ…”
Nghe lão phu nhân khóc kể cũng khiến Thái hậu nghĩ đến bản thân mình.
Thái hậu không giống với những nữ nhân khác, bà ấy không phải tranh giành đấu đá với các phi tần khác để lên được vị trí Hoàng hậu. Bởi vì trước khi Tiên đế nam chinh bắc chiến thì bà đã là đích thê rồi, sau này bà lên ngôi Hoàng hậu cũng là chuyện đương nhiên, không có gì phải bàn cải cả.
Nói thì nói vậy nhưng đến khi Tiên đế băng hà thì bà cũng cảm nhận được cảm giác mất đi trượng phu, bà cũng phải một mình chống đỡ rất lâu.
Nhưng cảnh ngộ của Thái hậu và của lão phu nhân không giống nhau nên khó có thể cảm thông.
Nhìn vành mắt đỏ âu của lão phu nhân, Thái hậu trầm ngâm hồi lâu thì chút tình xưa nghĩa cũ cũng trổi dậy.
Nói là một chút không có nghĩa là tình nghĩa giữa hai người nông cạn hay chỉ là chút tình nghĩa vì Lâm lão tướng quân đã từng vào sinh ra tử cùng Tiên đế. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn, cho nên Thái hậu và Lâm lão phu nhân rất thân thiết với nhau.
Đương nhiên mối quan hệ của Thái hậu và các phu nhân của tướng sĩ khác đi theo Tiên đế cũng thân thiết, nhưng chuyện này không cần phải đào sâu.
Chỉ là đã hơn hai mươi năm trôi qua, thời gian đã khiến cho trái tim của nữ nhân cao quý nhất Đại Chu nguội lạnh như tro tàn, cũng đã khiến mối quan hệ thân thiết tan biến đi.
Mà giờ khắc này Thái hậu lại cảm thấy cảm thông cho lão phu nhân, chuyện này khiến bà ấy mềm lòng.
“Thật không dám nghĩ đến…”
Thái hậu thở dài, bà vỗ vào tay lão phu nhân an ủi.
“Lão phu nhân có dự định gì chưa?”
Vẻ mặt của lão phu nhân kiên quyết.
“Ôn Như Quy dám bôi nhọ thanh danh của lão nhân nhà ta cũng chính là ép ta vào chổ chết, ân đoạn nghĩa tuyệt, nhất định phải ân đoạn nghĩa tuyệt. Lâm gia không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với loại người bại hoại đức hạnh như hắn!”
Ân đoạn nghĩa tuyệt!
Đối với quyết định của lão phu nhân thì Thái hậu cũng không thấy bất ngờ.
“Làm loạn thành như vậy, quả thật không thể làm người một nhà được nữa.”
“Hai ngoại tôn nữ phải quay về Lâm gia, ta không thể để hai cháu ta đi theo người cha lòng lang dạ sói đó!”
Lão phu nhân lại nói.
Đây chinh là mục đích lớn nhất mà bà tiến cung tìm Thái hậu cáo trạng.
Bà không có kiên nhẫn cùng tên súc sinh kia tranh giành hai ngoại tôn nữ nên đi tìm Thái hậu chính là con đường nhanh nhất.
Còn về việc có cách chức quan của Ôn Như Quy hay không thì đó là chuyện của quan Ngự Sử.
Ôn Như Quy có nhược điểm lớn như vậy, cho dù là xuất phát từ động cơ gì thì nhất định cũng sẽ có bá quan văn võ đứng ra làm chủ.
Lúc này Thái hậu mới chú ý đến thiếu nữ đứng sau lưng của lão phu nhân. Thiếu nữ này mặc váy màu lục nhạt, khoác thêm áo khoác lụa trắng nửa mới nửa cũ, trên đầu búi hai búi tóc đơn giản, cách ăn mặc trang điểm cũng bình thường nhưng lại toát lên nét xinh đẹp rực rỡ chói mắt.
“Đây là A Hảo sao?”
Thái hậu dựa vào trí nhớ của mình hỏi.
Ôn Hảo uốn gối hành lễ.
Thái hậu không khỏi nhìn kỹ Ôn Hảo thêm mấy lần rồi cười nói.
“Ban đầu ai gia nghe nói A Hảo đã có thể nói chuyện còn cảm thấy không tin, không ngờ đây là sự thật.”
Bà ấy vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay lão phu nhân.
“Lão phu nhân, ngoại tôn nữ này của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không nói được là điều tiếc nuối nhất. Bây giờ đã không có gì tiếc nuối nữa rồi, ngày sau nhất định sẽ là những ngày lành tháng tốt.”
“Đều là phúc của Thái hậu.”
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra.
Thái hậu nói như thế, xem ra bà ấy đã đồng ý nhúng tay vào chuyện này rồi.
Khi lão phu nhân và Ôn Hảo rời đi không lâu thì Thái An đế đã đến Từ Ninh Cung.
Thái An đế vô cùng hiếu thuận với Thái hậu, chỉ cần không quá bận rộn thì mỗi ngày đều đến Từ Ninh Cung trò chuyện cũng Thái hậu.
“Nhi thần cảm thấy hôm nay tâm trạng của mẫu hậu không tốt lắm?”
Sau khi nói mấy câu thì Thái An đế đã nhận ra.
Sắc mặt của Thái Hậu nhàn nhạt.
“Lâm lão phu nhân của Lâm gia vừa mới đến đây.”
Vừa nghe hai chữ “Lâm gia” thì Thái An đế đã nhận ra đây là gia tộc nào rồi, suy cho cùng thì người duy nhất cự tuyệt chức vị Quốc công, trên khắp thiên hạ chỉ có Lâm lão tướng quân mà thôi.
“Lâm lão phu nhân khiến mẫu hậu không vui sao?”
“Lâm lão phu nhân không khiến ta không vui mà là sau khi nghe bà ấy tâm sự về nữ tế, ai gia lại thấy trong lòng nặng trĩu.”
Thái hậu đem chuyện Ôn Như Quy kể cho Thái An đế nghe, sau đó bà thở dài.
“Đừng nói đến việc Lâm lão phu nhân đã ở cái tuổi này rồi mà nữ nhân nào cũng thế thôi, nữ nhân mất đi trượng phu, chẳng phải đều trở thành trò cười để người đời khi dễ sao?”