Bắt Đầu Cuộc Sống Mới Cùng Nam Chính Tiểu Thuyết

Chương 6

11.

Trần Duyên nhìn về phía trước, không thèm nhìn tôi, anh khởi động xe.

Dọc đường đi, tôi định mở miệng nói mấy lần nhưng đều bị vẻ mặt lạnh lùng của anh dọa sợ.

Phong cảnh ngoài cửa sổ ngày càng quen thuộc, cuối cùng dừng ở dãy trọ.

Tôi đi theo Trần Duyên băng qua con đường tắt dài, đi tới một cửa nhà dân nhỏ bé.

Trần Duyên thuần thục lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi đi vào cùng anh.

Mọi thứ ở đây đều giữ nguyên như trước kia, ngay cả drap giường cũng là màu xanh da trời mà chúng tôi chọn hồi trước, chỉ là màu hơi bạc đi vì giặt tẩy nhiều lần.

Trần Duyên lấy chai bia trong tủ lạnh ra, ngồi trên sofa uống mấy ngụm.

Tôi đi tới bên giường ngồi xuống, im lặng nhìn anh uống bia.

Mặt anh vẫn chẳng thay đổi tí nào, có lẽ do không thích cười nên môi mím chặt thành một đường thẳng, cả người toàn là khí thế lạnh lẽo không muốn ai tới gần.

Nhưng không hiểu sao, tôi có chút lo lắng khi thấy anh như vậy trong căn nhà này.

Cảm thấy ngay cả drap giường cũng ấm áp một chút.

Tôi sửng sốt, đợi đã, sao cứ thấy sai sai gì đó.

Tôi bật dậy nhìn, quả nhiên, một mảnh đỏ tươi dính trên drap giường màu xanh.

Trần Duyên thấy động tác của tôi thì nhìn sang, sau đó nhìn chằm chằm vết máu kia, bàn tay đang khui bia của anh dừng lại, mặt đỏ ửng.

Tôi nhìn anh, cố lấy dũng khí nói: “Em không chuẩn bị cái đó.”

Trần Duyên cau mày: “Cái gì?”

Tôi: “….”

Trần Duyên nghĩ tới cái gì, gương mặt cứng đờ, sau đó gằn mấy chữ.

“Em đừng nằm mơ nữa, tự mình đi mua đi.”

Tôi không nói cái gì, ôm bụng ngồi xổm dưới đất nhìn anh.

Trần Duyên nhìn tôi mấy giây, sau đó chịu thua, tức hổn hển mang giày ra ngoài.

Chỗ này cách cửa hàng tiện lợi hơi xa, tôi nhìn từ cửa sổ xuống, Trần Duyên đi chạy dưới đường, gió đêm thổi tóc anh bay phấp phới, trông anh lúc này dịu dàng vô cùng.

Mười lăm phút sau, tôi đổi quần áo xong đi ra ngồi trên sofa nhìn anh nghiêm mặt bận rộn làm này làm kia.

Đổi drap giường, giặt quần áo, sau đó bưng một ly trà gừng ra cho tôi.

Mùi gừng xộc vào mũi làm tôi thấy hơi cay cay, tôi cau mày nói: “Em không thích gừng.”

Trần Duyên cau mày, hừ một tiếng.

“Anh khuyên em đừng đòi hỏi.”

Tôi: “….”

Cuối cùng tôi đành uống ly trà gừng dưới sự giám sát của anh.

Uống xong, miệng tôi toàn vị cay, da dày khó chịu tới mức muốn nôn.

“Há miệng.”

Tôi há miệng theo bản năng.

Giây sau trong miệng có một viên kẹo, tôi mυ'ŧ nhẹ, vị ô mai tràn ra khoang miệng của tôi, át đi vị cay của gừng.

Giọng Trần Duyên vẫn lạnh lùng như trước, còn mang theo chút không thoải mái.

“Em vẫn lắm chuyện như xưa.”

Tôi túm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh nghiêm túc: “Xin lỗi.”

Anh cúi đầu nhìn vào mắt tôi chằm chằm, gằn từng chữ: “Xin lỗi cái gì?”

“Tất cả.”

“Ôn Ngôn, anh đã làm gì khiến em thấy không an toàn như thế? Em tin rằng anh sẽ thích người khác sao?”

Ánh mắt của anh tràn ngập sự đau khổ và bất đắc dĩ.

Anh không làm gì sai cả, người làm sai là tôi, tôi thậm chí vì mấy chuyện mình tự biên tự diễn mà nghi ngờ tình cảm của anh, cho rằng anh đổi lòng đổi ý.

“Không phải lỗi của anh.” Hốc mắt của tôi ươn ướt, giọng khàn khàn, “Là em không tin vào bản thân mình, em không xứng để anh thích.”

Trần Duyên tức giận cười: “Em cảm thấy mình không xứng để anh thích ư? Vậy sao còn làm bẩn sự trong sạch của anh?”

Cảm xúc tệ hại của tôi bị câu này của anh đánh mất, cuối cùng không khóc được, nước mắt chảy không xuống khỏi khóe mắt, tôi đành trừng mắt nhìn anh.

“Một người đàn ông như anh mà hỏi trong sạch là sao?”

Trần Duyên hừ lạnh, “Em không thấy giang cư mận nói à, trong sạch là đồ cưới tốt nhất của một người đàn ông, em cướp đồ cưới của anh là muốn anh độc thân cả đời à?”

Tôi giận dỗi trừng mắt nhìn anh một lát, sau đó ôm lấy eo anh, cọ nước mắt nước mũi lên người anh.

Trần Duyên ghét bỏ nhấc vạt áo lau nước mắt cho tôi, “Không được khóc, khóc xấu lắm đấy.”

Dáng người của anh rất gầy, trên bụng còn có múi có cơ, trông rất đẹp, tôi nhịn không được mà đưa tay vuốt ve.

Trần Duyên nhịn không được mà túm lấy tay tôi, dùng chăn bọc tôi lại rồi ôm lấy tôi.

“Lúc này em nên ngoan ngoãn một tí, ngủ đi!”

12.

Không biết có phải do trà gừng của anh có tác dụng không, mà hôm sau tôi thấy bụng ấm áp vô cùng.

Gần đây không có công việc, sáng đó tôi đi làm với anh.

Anh làm việc, tôi ở cạnh xem phim ăn vặt.

Giữa trưa thư ký vào hỏi anh ăn gì, anh không ngẩng đầu mà hếch cằm về phía tôi, “Để cô ấy chọn.”

Lúc này thư ký mới phát hiện trên sofa còn có một người đang nằm, tôi ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn: “Tôi muốn ăn bún ốc.”

Thư ký thấy mặt của tôi thì bị dọa tới miệng há to, ngẩn ngơ nửa buổi không nói gì.

Trần Duyên cau mày nhìn tôi, “Em đừng có mơ,” Nói xong quay qua ho với thư ký một cái, lạnh giọng nói, “Ngẩn người gì đấy? Mua cho cô ấy một phần súp sườn heo củ cải.”

Thư ký lúc này mới phản ứng lại, vội gật đầu rồi ra ngoài đặt mua.

Tôi đứng dậy đi tới ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh làm nũng.

“Nhưng em muốn ăn bún ốc á.”

Lúc này cửa bị mở ra, thư ký quay lại, “Giám đốc, anh còn chưa nói anh muốn ăn gì, nếu không tôi mua cho anh….”

Trần Duyên đem mặt tôi áp lên vai anh.

“Tôi vẫn ăn như cũ, còn có, mua thêm một phần bún ốc.”

“Vâng.”

Ăn xong, tôi nằm trên sofa với anh, hai chúng tôi xem bộ phim tôi mới đóng gần đây, nam chính vừa xuất hiện thì anh bắt đầu bắt bẻ.

“Kiểu diễn xuất này mà còn làm diễn viên được á? Ánh mắt nhìn em của tên này chẳng khác gì như thấy cục thịt ba chỉ cả! Nhà hắn hết cơm rồi à?”

“Cái cơ bụng vậy mà cũng đòi cởϊ qυầи áo ra khoe à?”

Lúc tôi xuất hiện thì anh lại chuyển sang một hình dạng khác.

“Ánh mắt ghét bỏ này xuất hiện đúng lắm, vừa thấy đã biết là người thuộc phái thực lực rồi.”

Hai chúng tôi đã xem phim thì cửa bị người đẩy vào, thư ký ôm máy tính vọt vào, không để ý gương mặt lạnh của Trần Duyên.

Hắn đặt máy tính trước mặt chúng tôi: “Giám đốc, anh lên tin giải trí.”

Trên mạng xuất hiện một tiêu đề màu đen bắt mắt:

Tin hot độc quyền: Kim chủ thần bí sau lưng Ôn Ngôn lộ ra ánh sáng!

Lúc bấm vào, hình ảnh tôi và Trần Duyên cầm tay đi vào công ty xuất hiện.

Đàng hoàng chính chính, thấy rõ vô cùng.

Trong bài phân tích quá trình làm giàu của anh, thậm chí còn lộ luôn cả lịch sử tình yêu của anh nữa

Bên dưới đính kèm một bức ảnh hơi mờ, bên trong là Trần Duyên hồi trẻ, mà tôi vì nghiêng đầu nhìn anh nên chỉ lộ nửa mặt.

Cư dân mạng không ngừng bình luận.

Con thỏ biết bay: Nhà trai giàu có rồi bỏ mối tình đầu, nhà gái vừa nổi tiếng đã bỏ bạn trai, hai người này đúng là tra nam tiện nữ, xứng đôi lắm.

Tôi không có mèo: Hèn gì sau khi debut có tài nguyên ngon thế, thì ra có đùi vàng.

Bé cưng của Ôn Ngôn: Tài nguyên tốt là vì cô ấy có năng lực, đừng há mồm đã định tội.

Yêu Ôn Ôn nhất: Thực lực của nữ thần nhà tôi thế nào ai chẳng biết? Bớt nói bậy bã đi!

Bé cưng hóng drama: Chỉ là người qua đường thôi, thật sự thấy hai người này rất xứng, hơn nữa, các bạn chưa từng có người yêu cũ à?

Trần Duyên gửi cho thư ký mấy bức hình rồi nhỏ giọng dặn dò.

Thư ký kích động nhìn anh, vẻ mặt như được cho uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Vâng, tôi lập tức bảo bộ phận PR làm ngay!”

Chị Trần gọi điện tới, vừa mở miệng đã nói không ngừng: “Em đừng vội, chị sẽ liên hệ bên weibo để áp hotsearch.”

Tôi: “…. Chị nên xem weibo trước một tí.”

Chị Trần im lặng mấy giây, sau đó gào lên giận dữ:

“Ôn Ngôn, em đang làm cái trò gì đấy? Chuyện người yêu cũ còn chưa xong, em muốn để cư dân mạng mắng em à?”

Trần Duyên cầm điện thoại, dịu dàng lễ phép nói:

“Cô Trần, tôi là bạn trai cũ được nhắc tới trên bài đăng kia.”

13.

Weibo điên rồi, bởi vì bài đăng thanh minh của weibo chính thức của Tập đoàn Song Ngôn.

Đầu tiên là thừa nhận giám đốc nhà mình đang yêu đương với nghệ sĩ nữ nổi tiếng, cũng kể lại quá trình gây dựng sự nghiệp của anh, cảm ơn bạn gái Ôn Ngôn vẫn luôn ở cạnh cùng anh phấn đấu. Hơn nữa còn sử dụng ngôn từ sắc bén để lên án người xấu chụp lén, cũng tỏ vẻ sẽ kiện người bịa đặt ra tòa.

Bên dưới là chín bức ảnh của tôi và Trần Duyên.

Bức đầu tiên là bức ảnh chụp bị mờ mà truyền thông đăng lên, chẳng qua bức này là ảnh HD, có thể thấy rõ người lộ nửa mặt nhìn về phía Trần Duyên là tôi.

Hai bức tiếp theo là hình của chúng tôi lúc 10 tuổi và 20 tuổi, ở giữa là bức tôi mặc váy lễ hội ôm Trần Duyên, bức ảnh này có chụp chính mặt của anh.

Hai bức ảnh cuối có bối cảnh ở cửa công ty Trần Duyên.

Trong hình là lúc vừa mới gây dựng sự nghiệp, sau khi tan làm, tôi ngồi trên xe đạp điện còn anh đội mũ bảo hiểm cho tôi, một bức còn lại là hình hai chúng tôi cầm tay đi vào công ty hôm nay.

Cư dân mạng khùng luôn rồi.

“Mọe ơi! Đây là tình yêu ngọt ngào gì thế này? Đu được rồi!”

“Trần Duyên? Ôn Ngôn? Tập đoàn Song Ngôn? Ngay cả tên công ty cũng ngọt vậy! (*)”

(*) Trần Duyên phiên âm pinyin là Chen Yan, Ôn Ngôn phiên âm pinyin là Wen Yen, Song Ngôn phiên âm là Shuang Yan, tức là hai âm “Yan” trong tên Duyên - Ngôn của nam nữ chính, tạo thành hai chữ ‘Yan’ – gọi là Song Ngôn.

“Cứ tưởng là tra nam tiện nữ, không ngờ là tình yêu chân thành.”

“Lúc trước công ty tôi ở building đó, lúc đầu đều thuê chung một căn, giờ người ta đã mua luôn một tòa building cho công ty, mà công ty bọn tôi thì đã đóng cửa từ lâu rồi.”

“Mới mấy phút đã đăng bài công khai rồi, có chống lưng nên không cần báo cho công ty à?”

Chị Trần dùng weibo công ty trả lời bạn này: “Người nhà mẹ đẻ đồng ý rồi, bạn còn định gây cái gì?”

Những lời này khiến internet khùng luôn.

Cư dân mạng bắt đầu gọi công ty là nhà mẹ, trong nhất thời, mấy chữ người nhà mẹ đẻ trở thành từ viral trên mạng.

Sau này, khi tham gia một show nọ, MC có nhắc lại khoảng thời gian này.

“Lúc đó rất nhiều người đều thấy xúc động với tình yêu của hai người, mọi người bảo vì hai người mà tin lại tình yêu đó.”

Tôi mỉm cười nhìn người nào đó dưới sân khấu, nhỏ giọng nói:

“Tôi cũng vì anh ấy mà tin vào tình yêu.”

Người xem nhìn theo ánh mắt của tôi thì phát hiện, người ngồi ở đó là Trần Duyên, bọn họ lập tức hét chói tai.

Hình ảnh tôi và Trần Duyên nhìn nhau bị người chụp lại đăng lên mạng.

Cư dân mạng viết: Mong chúng ta đều có thể gặp được người mà chúng ta vừa thấy đã mỉm cười.

[HẾT]