Bắt Đầu Cuộc Sống Mới Cùng Nam Chính Tiểu Thuyết

Chương 5

9.

Thời gian quay quảng cáo rất thuận lợi, đều là người trong giới, không ai trực tiếp nói chuyện của tôi ở trước mặt cả, nhưng cũng không ngăn được ánh mắt nhìn lén.

Nhất là lúc ăn trưa, có người còn đặt đồ ăn ở khách sạn năm sao cho tôi.

Lúc hộp cơm của khách sạn kia mang đến, mọi người đều nhìn sang.

Chị Trần ngẩn ngơ: “Em đặt à?”

Tôi vô tội: “Em tưởng là chị đặt chứ?”

Mắt chị trừng to như chuông đòng: “Em nằm mơ đấy à?”

Staff không ngừng nói nhỏ sau lưng tôi, hẳn là sau này tin tôi bị bao nuôi đã được chứng thực rồi.

Chị Trần cũng nghĩ đến chuyện này, mặt mũi khó coi vô cùng.

“Nếu không thì khỏi ăn ha?”

Người ta ở bên kia thấy chúng tôi có cơm trưa xa hoa nên không chuẩn bị cơm trưa cho chúng tôi, không ăn thì sẽ đói bụng, ra ngoài ăn sẽ làm chậm tiến độ quay chụp.

Huống chi đã đưa tới, không ăn thì lãng phí, thế là tôi và chị Trần ăn sạch đồ ăn dưới cái nhìn nóng bỏng của mọi người.

Cứ tưởng mọi chuyện đến đó là xong, ai ngờ chưa tới nửa tiếng đã có người đưa trà chiều đến.

Đối phương còn bảo là bạn trai của cô Ôn mời mọi người.

Mọi người ngẩn ngơ một hồi, sau đó không ngừng nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn cô Ôn, làm bạn trai cô tiêu tiền rồi.”

Chị Trần kéo tôi vào góc tối: “Em nói thật với chị, em quen bạn trai khi nào? Người kia là ai?”

“Bây giờ em bảo là em không biết người gọi là bạn trai này là ai, chị có tin không?”

“Chị tin em cái quần….” Chị nhìn tôi, mắt trừng to, “Em không biết thật à?”

Tôi gật đầu.

Chị Trần lo lắng không thôi, “Có phải là fan cuồng của em không? Xong rồi, hôm nay chỉ có hai chị em mình, lỡ tên đó chặn đường thì sao giờ?”

Chiều đó chị Trần ở trong trạng thái khẩn cấp, chỉ cần thấy có người mặc đồ khác thì vội nhìn người ta chằm chằm.

Đợi sau khi đạo diễn bảo xong, chị vội dọn dẹp đồ đạc rồi dắt tôi rời đi.

Không muốn ở lâu thêm giây phút nào.

Nhưng lúc đến bãi đỗ xe, chúng tôi thấy một bóng người cao lớn đi về phía chúng tôi.

Tâm lý phòng bị của chị Trần bị đánh tan, chị đứng chắn trước mặt tôi, vội nói: “Em đi nhanh đi, chị chặn lại cho.”

Tôi vẫn đứng đấy, nhìn bóng người đang tới gần chúng tôi.

Chị Trần lo tới mức sắp khóc, “Em mau đi đi chứ!”

10.

Trần Duyên đi tới trước mặt chị Trần, nhìn tư thế bảo vệ của chị, nở nụ cười rồi dịu dàng đưa tay ra.

“Xin chào, tôi là giám đốc của tập đoàn Song Ngôn, Trần Duyên.”

Chị Trần lo sợ bắt tay anh, kích động như thấy thần tài.

“Xin chào, xin chào. Cảm ơn quý công ty đã mời Ôn Ngôn làm người đại diện.”

“Tôi cũng là bạn trai của Ôn Ngôn.”

Những lời này của Trần Duyên dọa chị Trần sợ tới mức ngẩn người.

Chị quay đầu nhìn tôi một cách máy móc.

“Không phải em nói em không có bạn trai à?”

Tôi muốn trả lời không có, nhưng không hiểu sao lại thấy sự bi thương trong nụ cười của Trần Duyên, lời nói phủ nhận của tôi không nói thành lời.

“Gần đây cô ấy giận tôi, ngại quá, làm chị lo lắng rồi.”

Chị Trần cứ như bị đồ từ trên trời đập xuống đầu, lúc rời đi vẫn còn ngẩn ngơ như trên mây.

Bãi đỗ xe rộng lớn chỉ còn hai chúng tôi, Trần Duyên đi về phía xe ở phía trước, đi mấy bước rồi quay đầu nhìn tôi.

“Đi với anh.”

Cho đến lúc vào xe tôi mới thấy Tiết Hiểu Qùy ngồi đằng sau, chỉ hai năm không gặp mà cô ấy đã già hơn mười tuổi.

Vừa thấy tôi, oán khí trong mắt cô ấy hiện rõ.

Trần Duyên ngồi ở ghế lái, lạnh lùng nói hai chữ: “Nói đi.”

Bả vai Tiết Hiểu Qùy run rẩy rồi nói.

“Xin lỗi, là tôi để chế độ yên tĩnh điện thoại của giám đốc Trần, còn xóa cuộc gọi nhỡ. Ảnh là do tôi chụp, thật ra giám đốc Trần chỉ tiện đường đưa tôi tới trạm tàu thôi.”

Tôi không nói cái gì.

Tiết Hiểu Qùy nhịn không được mà òa khóc: “Từ lúc cô rời đi, tôi không có ngày nào sống yên cả, giám đốc Trần ngày nào cũng bắt tôi đi công tác, không phải đến Cam Túc thì đi Tây Tạng. Anh ấy còn nói, nếu cô không tha thứ cho anh ấy thì tôi phải đến châu Phi làm việc.”

Tiết Hiểu Qùy cầm tay tôi lắc lắc gào khóc thảm thiết.

“Tôi đáng thương lắm luôn á, mới 26 tuổi đã bị hành thành 36 tuổi rồi, đến giờ còn chưa quen ông bạn trai nào….”

Tôi nhìn đôi mắt to đen láy của cô ấy, hơi mềm lòng an ủi:

“Cô đừng khóc, tôi tha thứ cho cô.”

Tiết Hiểu Qùy ngừng khóc, lắp bắp nói với người ngồi ở chỗ lái xe, “Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy việc đi châu Phi….”

“Cô không cần đi.”

Nghe vậy, Tiết Hiểu Qùy không chút do dự mà mở cửa xe, vội chạy khỏi đấy như có ma đuổi theo sau cô ấy vậy.