Cô dừng lại động tác muốn chạy trốn, hướng Trì Hành chỗ hắn xem qua.
Không biết từ khi nào, có lẽ là kia nói phong, Phục Minh vọt tiến vào, nắm cổ Trì Hành, đột nhiên đánh hắn vài chưởng.
Ngay từ đầu, Trì Hành không kịp phản ứng, bị hắn đánh vài chưởng cũng chưa đánh trả, đến về sau lại liền biến thành hai người vặn đánh nhau.
Mạnh Duy Ninh đứng ở tại chỗ xem choáng váng, nhưng cũng không đi lên tách hai người họ ra.
Ngược lại là cô gái được Trì Hành dùng chăn bao bọc lấy không nổi cảnh tượng này nữa, từ trên giường chạy xuống tới chỗ hai người đang đánh nhau, trong miệng kêu: “Buông ra! Buông ra! Không được đánh A Hành!”
“Cút!” Phục Minh nghiêng mặt đi, hạ giọng rống lên một câu
Một tiếng này không chỉ có đem cô gái kia dọa sợ, mà cũng dọa sợ đến Mạnh Duy Ninh.
Ở trước mặt cô, Phục Minh luôn là người mang theo tiếng cười, khách khách khí khí, còn chưa bao giờ giống như vậy, cả người tức giận, phảng phất cả người đều mang một cỗ phẫn nộ.
Bất cứ như nào cho dù là biểu tình, cả người vẫn là tản ra khí thế, đều làm cho người khác cảm giác, nếu chọc tới hắn, sẽ bị hắn xé nát,
Cô gái kia thanh âm run run rẩy rẩy mà hô một câu: “A Hành……”
Nghe như là muốn khóc.
“Anh không ——”
Anh không có việc gì.
Còn chưa nói xong, Phục Minh một quyền đánh tới sườn mặt hắn, làm hắn bất luận cái gì cũng không nói lên lời nói.
“Mẹ ngươi……” Trì Hành dừng lại động tác, mới vừa mắng hai chữ, Phục Minh lại tặng thêm cho hắn một quyền mà nện xuống.
“Tổ tông nhà mày,tao mẹ mày, mẹ kiếp.”
Phục Minh hung hăng mà đánh Trì Hành một trận, thẳng đến khi hắn nằm trên mặt đất không còn sức động đậy dậy, động tác trong tay Phục Minh mới dừng lại.
Nữ nhân kia lập tức nhào qua chỗ hắn quan tâm hỏi đến: “A Hành, anh có sao không A Hành!”
“Anh không có việc gì, khụ……”
“A Hành, anh chảy thật nhiều máu.”
……
Mạnh Duy Ninh lười đến xem bọn họ, tầm mắt rơi xuống trên mặt đất nhìn đến trên người Phục Minh.
Hắn cũng bị Trì Hành đánh đến không nhẹ, nằm liệt ngồi ở dưới đất, lưng tựa ở trên tường, khóe miệng chảy máu.
Nhưng mà cặp mắt kia, là cô chưa bao giờ gặp qua,ánh mắt thấu triệt sáng ngời.
Hắn liền như vậy nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Chị dâu,” hắn ngón tay cái lau hạ khóe miệng máu, vô cớ sinh ra vài phần dã tính, “Không bằng chị theo em đi.”
“Em yêu chị.”
Mạnh Duy Ninh trong phút chốc so với việc vừa mới đem Trì Hành bắt gian trên giường còn muốn ngây dại ra.
“Con mẹ nó mày nói vớ vẩn cái gì đấy!” Có phản ứng trước hết thế nhưng lại là Trì Hành.
Hắn giãy giụa muốn từ trên mặt đất bò dậy, nhưng bị Phục Minh đánh đến mới vừa vừa động thân lại lập tức đau đến ngồi xuống.
“Cô ấy là vợ của tao!” Chính là một câu nói này, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh Mạnh Duy Ninh.
Liền ở trong nháy mắt, cô trong lòng điên cuồng mà nhảy lên, cả hàm răng như đang đều run rẩy theo.
“Cậu mang sổ hộ khẩu sao?” Mạnh Duy Ninh nhìn về phía trên mặt đất Phục Minh hỏi đến.
Phục Minh không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút dại ra: “A?”
“Em mang theo.” Mạnh Duy Ninh cúi đầu từ túi xách tìm kiếm ra một quyển sổ màu đỏ giơ lên cho cậu xem, “Chúng ta đi lãnh chứng.”
Phục Minh hoàn toàn ngây dại: “Lãnh chứng?”
Trì Hành hai mắt bỗng dưng trừng lớn, nghẹn ngào giọng nói rống lên: “Em đang nói cái gì!”
Mạnh Duy Ninh lại đem hắn trở thành không khí, chỉ nhìn Phục Minh ôn nhu hỏi đến: “Cậu không muốn sao?”
“Em điên rồi! Ninh Ninh!”