Vận Rủi: Một Mất Một Còn

Chương 36: Sự Nuông Chiều

Hai tuần sau.

Cô đã ở chung với hai người đàn ông này được hai tuần rồi, họ đối xử với cô rất tốt, cái gì cũng muốn cho cô.

Lần đầu Lý Tiết Ngọc cảm thấy được nuông chiều như thế, gần đây cô cũng không còn nhớ về Lâm Hàn Phong nhữa rồi.

Hôm nay A Trực về nhà sớm, Thường Tôn Bắc vẫn chưa về, nghe đâu anh phải về nhà gặp lão gia, đoán già đoán non thì đó có lẽ là ba anh.

Lý Tiết Ngọc cũng không rõ về thân thế của họ như thế nào, nhưng để Lâm Hàn Phong nhượng bộ như thế rõ ràng Thường Tôn Bắc có vị trí quan trọng lắm, vì từ trước đến nay cô chưa thấy Lâm Hàn Phong cúi đầu trước ai ngoài Thường Tôn Bắc như thế này.

A Trực hôm nay đứng bếp, anh muốn nấu nhiều món ngon cho cô. Đang nấu một nửa thì trong nhà hết nguyên liệu, A Trực lấy áo khoác rồi bảo: "Tôi ra ngoài mua đồ."

Lý Tiết Ngọc đưa tay kéo áo anh.

"Sao vậy?"

A Trực nhớ ra mấy ngày qua cô không bước chân ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở trong nhà dọn dẹp nấu cơm rồi đợi anh và Thường Tôn Bắc trở về.

"Em muốn ra ngoài sao?" Anh hỏi.

Lý Tiết Ngọc gật đầu.

Cô muốn đi dạo, nhưng chỗ này quá xa lạ với cô nên cô cũng không biết đi đâu và cũng không dám ra ngoài.

Lý Tiết Ngọc sợ hai anh nghĩ mình sẽ bỏ trốn, dù sao vẫn chưa thể tin tưởng nhau tuyệt đối nên cô có chút dè chừng.

"Đợi tôi chút."

A Trực nhớ ra cô không có nhiều quần áo, tuyết đã rơi nên ang cũng không để cô ra ngoài với bộ dạng đó được, sẽ lạnh lắm đấy.

A Trực đi lấy áo khoác của mình cho cô.

"Hơi rộng với em nhưng rất ấm đó." Anh bảo rồi đưa tay kéo khóa giúp cô.

Lý Tiết Ngọc nhìn anh, mặt đỏ như trái cà chua vậy, thật sự rất ấm đó.

"Mình đi thôi."

Chắc phải dẫn cô ra ngoài mua sắm thêm quần áo mới rồi.

A Trực cùng cô đến siêu thị gần đó, anh mua những thứ cần thiết sẵn tiện hỏi cô có muốn mua gì không.

"Có muốn mua gì cho mình không?" Anh hỏi cô.

Lý Tiết Ngọc lắc đầu.

"Đừng ngại, em cứ lấy đi."

Cô nhìn anh.

"Mau đi lấy đồ em muốn đi, tôi tò mò em thích gì lắm đấy." A Trực bảo.

Nhìn cô cứ như mèo con ấy, đáng yêu quá đi.

Lý Tiết Ngọc cúi đầu rồi chạy đi lấy gì đó, A Trực cũng đứng yên chờ cô. Một lát sau Lý Tiết Ngọc quay lại, trên tay cô cầm một hũ kem dâu lớn đưa lên cho anh xem.

"Em muốn ăn kem sao?" A Trực có chút bất ngờ.

Cô gật đầu.

"Nhưng mà..."

Cô cúi đầu xuống, có lẽ là không được rồi.

A Trực làm sao có thể thắng cô chứ, anh thở dài rồi bỏ hũ kem vào xe đẩy.

"Đi thanh toán thôi."

...

Trên đường đưa cô về Lý Tiết Ngọc vừa đi vừa ăn, nhìn cô rất hạnh phúc, đang hưởng thụ cái lạnh đó sao?

Tuyết còn rơi, A Trực chỉ muốn nhanh chóng đưa cô về nhà.

"Tiết Ngọc, A Trực."

Đúng lúc về đến cửa thì thấy Thường Tôn Bắc trở về, anh tiến lại chỗ cô.

"Trời lạnh thế này mà em ăn kem sao?" Anh hỏi.

Lý Tiết Ngọc vội giấu kem của mình ra sau lưng.

"Là em mua..."

"Em muốn ăn cứ nhắn tin cho tôi là được mà, sao lại ra ngoài vào ban đêm thế này, em xem tuyết dính trên tóc em hết rồi kìa." Thường Tôn Bắc đưa tay xoa xoa đầu cô rồi bảo.

"Là em mua cho Tiết Ngọc." A Trực bảo.

"Trong nhà hết đồ, em ra ngoài mua thì em ấy đòi đi theo." A Trực giải thích.

Thường Tôn Bắc cũng hiểu.

"Chúng ta lên nhà đã, bên ngoài lạnh lắm." Anh nói rồi kéo cô đi.

Thường Tôn Bắc cũng sẵn để mắt đến hũ kem trên tay cô cầm, kem dâu sao? Em ấy thích đến vậy à.

Xem ra còn phải để ý nhiều cái rồi.

Cả ba nhanh chóng lên nhà rồi dùng bữa tối với nhau.

Thường Tôn Bắc thấy cô ngồi ăn kem ngon lành thì chỉ cười, nhưng trời đang lạnh anh thấy lo cho bụng cô đó.

"Đừng ăn nữa." Anh đi tới giành lấy.

"Ngày mai rồi ăn tiếp."

Lý Tiết Ngọc nhìn anh.

"Mai là chủ nhật, tôi và A Trực sẽ đưa em ra ngoài chơi."

Cô nghiêng đầu.

"Để em ở nhà hoài cũng đâu được."

...

Mãi đến khi cô đi ngủ rồi Thường Tôn Bắc mới ra sofa nằm xuống, anh để ý đến A Trực bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào máy tính bảng làm gì đó.

"Giờ này cậu còn làm gì vậy?"

"Chúng ta nên lên danh sách những đồ cần mua cho Tiết Ngọc." A Trực bảo.

"Mua sắm sao? Để em ấy chọn là được mà, em ấy thích gì thì mua đó thôi." Thường Tôn Bắc đáp.

"Anh biết tính của cô ấy mà."

"A, cậu nói phải." Thường Tôn Bắc thở dài.

Cô vẫn là sợ làm phiền đến anh và A Trực.

"Nếu như cô ấy muốn về bên cạnh anh Phong thì sao?" A Trực bỗng nhiên hỏi.

Thường Tôn Bắc ngồi lên.

"Em ấy muốn đi cứ để em ấy đi, em ấy có quyền quyết định cho bản thân mình."

"Nhưng nếu..."

"Không có nếu, em ấy muốn đi tôi sẽ đồng ý để em ấy đi. Dù sao tôi bằng lòng làm chỗ dựa cho em ấy cả đời, Tiết Ngọc muốn quay về khi nào cũng được." Thường Tôn Bắc mỉm cười.

Lúc này Lý Tiết Ngọc ở gần đó đã nghe hết, cô vẫn chưa ngủ, định ra ngoài lấy nước uống thì nghe được cuộc trò chuyện này.

"Tôi thật sự rất thích Tiết Ngọc."

Lý Tiết Ngọc nghe xong liền quay về phòng, cô ngồi bên cửa cảm thấy khó xử làm sao.

Vì cái gì mà Thường Tôn Bắc lại đối tốt với cô như thế? Anh ấy quả thật không giống như Lâm Hàn Phong, cái nhìn của Tôn Bắc dành cho cô là từ tận đáy lòng, sự dịu dàng ấy cũng không phải là giả.

Nhưng mà...tâm trí của cô vẫn nhớ đến Lâm Hàn Phong thì phải làm sao đây?

Mặc dù anh rất tồi.

...

Ngày hôm sau.

Như lời anh đã nói hôm qua, Thường Tôn Bắc và A Trực dẫn cô ra ngoài.

Trước tiên là dẫn đến trung tâm mua sắm để mua thêm quần áo cho cô.

"Em chọn đi." Tôn Bắc nói.

[Chỗ này có phải đắt lắm không?]

"Không đắt, em cứ lấy thứ em thích."

"A Trực thanh toán cho." Anh quay sang nhìn A Trực.

Cô nghiêng đầu.

"Cứ lấy thứ em thích đi." A Trực mỉm cười.

Cô vẫn là không làm lại hai người đàn ông này, cứ thế cả ba dạo vài vòng trung tâm này mà mua sắm.

Cuối cùng là mua xong rồi.

A Trực và Thường Tôn Bắc hai tay xách túi to túi nhỏ giúp cô.

[Để tôi cầm cho.]

"Không được, tôi và A Trực sao lại để em cầm nhiều đồ như thế chứ."

"Em xem em còn muốn mua gì không..."

Lý Tiết Ngọc đứng lại, cô nghĩ ra gì đó.

[Tôi muốn đan len.]

"Đan lên sao?" Thường Tôn Bắc thấy lạ.

Cô gật đầu.

"Dưói tầng có bán." A Trực lên tiếng.

"Vậy đi thôi." Thường Tôn Bắc bảo.

Lý Tiết Ngọc vội chạy theo họ như một con mèo nhỏ.

A, sự nuông chiều này khiến cô thấy hạnh phúc làm sao.

Lâm Hàn Phong ở phía sau bước ra, bên cạnh còn có Uông Thừa đi cùng.

"Xem ra Tôn Bắc rất thích cô ấy." Uông Thừa bảo.

"Ừ."

"Cô ấy đang rất hạnh phúc."