Vận Rủi: Một Mất Một Còn

Chương 17: Không Ai Cần Tôi

Vài ngày sau.

Tình trạng của Lý Tiết Ngọc đã ổn hơn, cô cũng muốn xuất viện sớm, ở chỗ này cô thấy ngột ngạt làm sao. Thẩm Miên Miên cũng không khuyên được cô, đành đi nói chuyện này với Lâm Hàn Phong và Mặc Triết biết.

Mặc Triết muốn cô ở lại bệnh viện theo dõi lâu hơn, Lâm Hàn Phong thì tùy ý sao cũng được, dù gì đi nữa Lý Tiết Ngọc có rời khỏi bệnh viện cũng về lại chỗ anh mà thôi.

Nửa đêm.

Lâm Hàn Phong đi đến phòng bệnh của cô, anh bất ngờ vì cô chưa ngủ. Lý Tiết Ngọc thấy anh cũng giật mình, đêm hôm rồi anh còn đến đây làm gì.

Lâm Hàn Phong kéo ghế ra ngồi xuống, cô nhìn anh, anh nhìn cô, chẳng ai nói với ai tiếng nào.

Lý Tiết Ngọc lấy quyển sổ và bút dưới gối lên, cô cầm bút ghi.

"Tay của cô..." Nhìn cô quyết tâm như thế anh cũng không ngăn cản nữa.

[Anh đến đây làm gì?]

Cô đưa quyển sổ lên.

"Muốn đến hỏi cô vài chuyện.'

Cô nhìn anh.

"Sao lại muốn xuất viện sớm như vậy?" Anh hỏi.

[Tiền viện phí...đắt lắm.]

"Tôi trả."

[Tôi vẫn còn nợ tiền anh, nợ thêm nợ tôi gánh không nổi.]

"Chuyện này không tính, tôi..."

Anh muốn nói xin lỗi về chuyện quà sinh nhật nhưng lại không dám nói ra, Lâm Hàn Phong thở dài.

"Cái này cô đừng để tâm, chút tiền ít ỏi này tôi không tính toán với cô đâu."

[Tiền vẫn là tiền, có nợ phải trả chứ.]

Lâm Hàn Phong đọc xong thì bật cười.

"Cô nghĩ vậy à?"

Cô gật đầu.

"Tình hình này về nhà liệu có ổn không?"

[Tôi đã khỏe rồi, tôi cũng không thích ở đây.]

Lâm Hàn Phong nhìn cô, anh đành đồng ý cho cô xuất viện vậy.

"Được rồi, tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô."

"Nếu đau hãy nói nhé." Anh đứng dậy rồi bảo.

Lý Tiết Ngọc nhìn anh, Lâm Hàn Phong chỉ cười rồi quay lưng rời đi.

...

Ngày hôm sau.

Buổi sáng Lý Tiết Ngọc nhận thông báo từ y tá cô sẽ được xuất viện trong chiều nay, bác sĩ sẽ kiểm tra lại cho cô một lần nữa để người nhà yên tâm hơn.

Cô rất háo hức việc về nhà, không còn ở lại đây ngửi thấy mùi thuốc khó chịu nữa.

Đến buổi chiều Lý Tiết Ngọc thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì mấy, chỉ có quyển sổ và cây bút Thẩm Miên Miên mang đến cho cô như vật bất li thân mà thôi.

Lý Tiết Ngọc xuống giường, Thẩm Miên Miên có để lại địa chỉ biệt thự, nếu như cô xuất viện có thể tự bắt xe về đó, vì công việc nên Thẩm Miên Miên không thể đến đón cô về nhà được.

Cô thở dài, không biết phải đi về làm sao. Đúng lúc này thì cửa phòng được đẩy ra, Lâm Hàn Phong đứng đấy.

"Thủ tục xong hết rồi, về nhà thôi." Anh lên tiếng.

Cô quay đầu lại nhìn anh.

Anh đến đây đón cô sao? Bất ngờ thật đấy, cô cứ nghĩ anh trả tiền viện phí cho mình là may mắn lắm rồi.

Lý Tiết Ngọc đi theo anh, Lâm Hàn Phong đi trước cô ở phía sau. Anh đi quá nhanh khiến cô theo không kịp, vết thương ở bụng khiến cô không thể chạy theo anh được, Lý Tiết Ngọc vừa bước ra thang máy liền cảm thấy đau, cô dựa lưng vào tường mà ngồi gục xuống.

Lâm Hàn Phong lúc này mới chú ý đến cô bị bỏ lại phía sau, quay đầu lại anh đã thấy cô ngồi ở đấy.

"Lý Tiết Ngọc."

Lý Tiết Ngọc giật mình, cô còn sợ anh sẽ mắng mình là đồ phiền phức, không ngờ anh lại chạy đến đỡ cô đứng dậy.

"Tôi không chú ý đến, tôi đi nhanh quá." Lâm Hàn Phong nhẹ nhàng nói.

Cô bất ngờ nhìn anh.

"Vết thương ở bụng làm cô đau sao?" Anh lại hỏi.

Lý Tiết Ngọc gật đầu.

Lâm Hàn Phong nhìn cô, không biết anh nghĩ gì liền cúi người xuống bế cô lên.

Lý Tiết Ngọc hoảng sợ ôm lấy anh.

"Như vậy cho nhanh." Anh bảo.

Cô chớp chớp hai mắt nhìn anh đầy hoài nghi. Lâm Hàn Phong đưa cô ra xe, cô cứ nghĩ anh sẽ để cô ngồi ở ghế sau, không ngờ Lâm Hàn Phong lại để cô ngồi ở ghế phụ.

Lý Tiết Ngọc từng xem một bộ phim, lúc đấy nữ chính có nói rằng ghế phụ thường để bạn gái của mình ngồi, cô lại nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Lâm Hàn Phong vào trong xe, thấy cô ngồi im bất động anh liền lên tiếng: "Cô không thắt dây an toàn sao?"

Cô ngớ ra, loay hoay tìm cách thắt dây.

Thấy vậy anh liền đưa tay ra giúp cô. Lý Tiết Ngọc có chút ngại ngùng, hôm nay không biết Lâm Hàn Phong bị gì nữa, sao lại đối xử tốt với cô như thế chứ?

Có âm mưu gì ở đây phải không?

Lâm Hàn Phong khởi động xe, cả hai rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi anh cứ đảo mắt sang nhìn cô vài lần, cuối cùng không chịu được mà lên tiếng: "Cô không cần phải về biệt thự."

Lý Tiết Ngọc bất ngờ nhìn anh.

Cô lấy bút và sổ ra ghi.

[Tại sao chứ?]

"Số tiền ít ỏi đó coi như tôi cho không cô đấy, cô có thể về nhà rồi, tôi không cần tiền cũng không cần trả nợ nữa." Lâm Hàn Phong nói.

[Anh đuổi tôi sao?]

"Chắc vậy." Anh nhìn cô rồi cười, nụ cười lần đầu tiên cô nhìn thấy từ anh.

Lý Tiết Ngọc lắc đầu.

[Có nợ phải trả chứ?]

"Nếu tính cả tiền nợ lẫn lãi, cô làm cả đời cũng không trả nổi đâu."

[Cả đời làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ trả hết tiền cho anh.]

"Cô thật sự vẫn muốn về đó sao? Không sợ cực à?"

Lý Tiết Ngọc nhìn anh, cô bỏ bút và sổ xuống, cô nhìn băng gạc trên tay rồi gỡ ra, Lâm Hàn Phong bất ngờ vội dừng xe lại.

"Này cô làm gì vậy?"

Cô đưa hai bàn tay của mình lên, Lâm Hàn Phong bỗng chốc im lặng, ngoài những vết thương do tên khốn kia gây ra, còn có những vết chai và sẹo cũ trên đó.

[Ở đâu mà không cực chứ. Nhưng mà...về đó tôi sẽ bị đánh chết.]

[Tôi luôn bị xem là sao chổi trong mắt ông ấy.]

[Có về đó cũng bị đánh chết mà thôi.]

Lâm Hàn Phong nhìn cô: "Vậy ở bên tôi cô thấy hạnh phúc sao?"

[Tuy anh có chút nóng tính.]

[Còn hay cọc cằn.]

[Nhưng mà...anh cũng không xấu như ông ấy.]

Lâm Hàn Phong bất ngờ.

"Ở chỗ tôi sẽ gặp nhiều chuyện lắm đấy, có khi mất mạng lúc nào không hay."

[Tôi cũng không còn ai, sống được ngày nào hay ngày nấy.]

[Có chết cũng không ai đau lòng đâu.]

Anh nhìn cô, bất chợt đưa tay ra đặt lên đầu cô.

"Đừng nói vậy chứ, Mặc Triết rất thích cô."

Bây giờ anh hiểu tại sao lúc đấy Mặc Triết đưa cô rời khỏi nhà họ Lý rồi.

[Anh ấy thích tôi sao?]

"Chắc vậy đó, cái này cô nên hỏi cậu ấy chứ."

[Thích và yêu là gì? Tôi không biết.]

"Sau này cô sẽ biết."

[Thật sao?]

"Thật."

"Rồi cô sẽ gặp được người yêu cô, xem cô là quan trọng nhất."

[Tôi không biết, từ trước đến nay chưa ai xem tôi là quan trọng cả.]

[Tôi từ nhỏ đã bị bỏ rơi rồi.]

Lâm Hàn Phong im lặng, lúc này anh thấy cô thật đáng thương làm sao.

Anh tiến đến, vòng tay ra ôm lấy cô.

"Sẽ có người cần cô, tôi tin chắc là như vậy."