Lâm Hàn Phong là đại ca có tiếng trong giới, phía sau anh chính là hai trợ thủ đắc lực Mặc Triết và Uông Thừa.
Cả ba như hình với bóng, bọn họ chính là sống có nhau, chết cũng có nhau. Trước kia cả ba đều là cô nhi, quen biết nhau khi ở khu ở chuột, đồng cam cộng khổ cuối cùng mới có được như ngày hôm nay.
Mặc Triết tính tình nóng nảy, lại không hề thích mấy công việc ngồi văn phòng đánh máy chút nào, nên Lâm Hàn Phong đã giao toàn bộ việc ở các quán bar và sòng bài cho anh quản lý.
Còn Uông Thừa thì điềm đạm, tính tình hòa đồng nhưng tâm tư lại khó đoán, ngoài mặc tươi cười nhưng bên trong nghĩ gì chẳng ai biết trước được, cũng vì thế mà luôn đi theo sau Lâm Hàn Phong phụ giúp anh trong công việc kinh doanh ở Lâm thị.
Mỗi người mỗi việc, nhưng đều là nghe theo sự sắp xếp của Lâm Hàn Phong.
Hôm nay nhìn thấy Lý Tiết Ngọc, không cần nói cũng biết Lâm Hàn Phong giận dữ đến cỡ nào.
Bởi vì cô gái đó có gương mặt giống với người phụ nữ đấy, cái người mà đã ruồng bỏ Lâm Hàn Phong vào năm năm trước.
Bây giờ gặp người có gương mặt giống cô ta, Lâm Hàn Phong chắc hận không bóp chết Lý Tiết Ngọc càng sớm càng tốt.
Uông Thừa ngồi đó nghĩ rồi bật cười, xem ra Mặc Triết đem Lý Tiết Ngọc về đây đều có mục đích cả, từ trước đến nay anh ta vốn không để mắt đến phụ nữ, hôm nay bất thình lình lại đứng ra bảo vệ Lý Tiết Ngọc kia như vậy.
Chậc, đúng là chọc đại ca phát điên rồi.
"Đại ca, sơ yếu lí lịch anh cần đây." Đàn em đi đến đưa anh sấp tài liệu.
Uông Thừa nhận lấy, anh mở ra xem.
"Đáng thương nhỉ?"
Làm anh nhớ đến những ngày tháng trước kia làm sao.
Nhưng cũng không liên quan gì đến anh, Mặc Triết suốt ngày đi đòi nợ, gặp biết bao hoàn cảnh đáng thương hơn thế này rồi chứ. Vậy mà...vậy mà cậu ta chỉ nhìn trúng mình Lý Tiết Ngọc.
"Dù gì cũng bị câm, cũng không làm được gì."
...
Ngày hôm sau.
Mặc Triết mở cửa phòng ra, anh nhìn thấy Lý Tiết Ngọc đang co mình nằm trên đất.
Rõ ràng giường ở kia sao cô không nằm?
"Này."
Mặc Triết ngồi xuống gọi cô dậy, Lý Tiết Ngọc ngồi lên nhìn anh.
"Sao không ngủ trên giường?" Anh hỏi.
Lý Tiết Ngọc nghiêng đầu, cô đưa tay lên biểu thị muốn nói gì đó.
Nhưng mà Mặc Triết làm gì hiểu được chứ?
Anh đứng lên đi tìm giấy bút cho cô viết.
"Ghi đi." Mặc Triết đưa cho cô.
Lý Tiết Ngọc nhận lấy, nhưng cô không biết phải viết gì.
Cô không biết chữ.
Nhìn cách cô cầm bút Mặc Triết cũng đoán được rồi.
"Cô không biết chữ?"
Lý Tiết Ngọc gật đầu.
Anh đưa tay lên trán, mẹ kiếp, anh rước cái gì về nhà thế này?
"Một chữ cũng không biết luôn sao?"
Lý Tiết Ngọc dùng sức lắc đầu.
Mặc Triết thấy bây giờ hay rồi, cô không nói được, lại không biết chữ, còn anh thì chẳng hiểu hành động cô muốn nói gì với mình.
Bây giờ là một người dám hỏi một người dám lắc đầu gật đầu để trả lời sao?
Nếu để tên Uông Thừa kia biết chắc sẽ cười vào mặt anh nhiều lắm.
Mặc Triết ngồi bệch xuống sàn, anh bất lực rồi, bây giờ có nên trả cô về cho tên họ Lý kia không?
Mặc Triết nhìn vết bầm tím trên mặt cô, anh liền lắc đầu, là do anh một mực muốn đưa cô đi khỏi đó, lúc này lại muốn đưa cô về đó...chẳng khác gì đẩy Lý Tiết Ngọc vào chỗ chết cả.
"Rửa mặt đi rồi ra ngoài." Anh đứng dậy bảo.
Lý Tiết Ngọc cũng chống tay ngồi lên, cô nhìn cánh cửa đóng lại, anh ta...có ý muốn trả cô về nhà sao?
Về đó sao? Về đó...cô sẽ bị đánh chết mất.
Nghĩ đến những đòn roi được giáng xuống người mình Lý Tiết Ngọc liền hoảng sợ, cô lắc lắc đầu, anh ta sẽ không độc ác đến vậy đâu đúng không?
Một lúc sau.
Lý Tiết Ngọc bước ra, cô cúi đầu trước mặt Mặc Triết.
Mặc Triết đã thay quần áo, anh ngồi đó nhìn cô.
"Trước mắt cô hãy ở đây đi."
"Hôm nay tôi sẽ ra ngoài, cô ở nhà dọn dẹp đi nhé." Mặc Triết nói.
"Còn vấn đề giao tiếp thì..."
"Thôi khỏi luôn đi, mất công lại nhức đầu." Mặc Triết nhìn cô rồi bảo.
Lý Tiết Ngọc chỉ dám gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý.
"Vậy tôi đi, cô ở nhà toàn quyền quyết định." Mặc Triết nói xong liền cầm áo rời đi, anh cũng không có tâm trạng đứng đây độc thoại với Lý Tiết Ngọc như thế.
Cứ anh nói rồi cô lại gật đầu, anh cũng chẳng biết cô nhóc này có hiểu lời anh nói thật không.
Hi vọng không gây ra phiền phức cho anh mà thôi.
...
Phòng làm việc.
Mặc Triết vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Lâm Hàn Phong ngồi đó đợi mình.
Đại ca đến đây chắc là vì chuyện...
Nhắc mới nhớ, gương mặt của Lý Tiết Ngọc quả là giống với cô ta.
Nhìn sắc mặt của Lâm Hàn Phong anh cũng đoán được đang khó chịu lắm rồi.
"Cô ta đâu?" Lâm Hàn Phong hỏi.
"Em đã đưa đi rồi." Mặc Triết đáp.
"Đưa đi đâu?"
"Đại ca..."
"Tôi hỏi cậu đã đưa đi đâu rồi?"
"Cô ta ở nhà em." Mặc Triết vội đáp.
Lâm Hàn Phong nghe xong bật cười: "Cậu thật sự để người lạ ở nhà mình sao?"
Mặc Triết lại sofa ngồi xuống: "Người là em đưa về em sẽ chịu trách nhiệm."
"Cô ta chỉ mới 19 tuổi, lại bị câm cộng thêm không biết chữ. Cô ta vô hại."
"Cậu tin người quá rồi đó."
"Đại ca..."
"Gương mặt đó làm tôi phát điên lên." Lâm Hàn Phong lẩm bẩm một mình.
Đại ca của tôi à, anh nói lí lẽ một chút có được không?
Lý Tiết Ngọc chỉ mới 19 tuổi, người phụ nữ kia sớm đã sắp ba mươi rồi, anh còn tưởng là cô ta mất trí nhớ trở về bên cạnh anh sao?
Vô lý, vô lý lắm luôn đó.
Mặc Triết đưa tay xoa xoa trán, đúng là phiền phức.
...
Buổi tối.
Mặc Triết trở về nhà.
Anh đẩy cửa đi vào, Lý Tiết Ngọc liền từ trong bếp chạy ra.
Mùi thơm của thức ăn khiến anh chú ý đến.
"Cô đang nấu bữa tối sao?" Anh hỏi.
Lý Tiết Ngọc liền gật đầu.
Anh đưa áo cho cô, Lý Tiết Ngọc ngoan ngoãn cầm lấy. Mặc Triết tò mò cô sẽ nấu gì cho mình ăn, anh bước vào trong bếp, tuy chỉ là vài món chiên xào đơn giản, nhưng đã lâu lắm rồi anh không về nhà ăn cơm thế này.
Thật ra là không có ai ăn cơm cùng.
Lý Tiết Ngọc vội lấy bát đũa cho anh, cô đứng một bên chờ anh ăn cơm.
Mặc Triết ngồi xuống, thấy cô vẫn đứng yên bên cạnh liền lên tiếng: "Cô không đói à?"
Cô liền chỉ tay về phía mình.
"Ở nhà cô không được ăn cơm sao?" Anh hỏi.
Lý Tiết Ngọc lắc đầu.
"Ông ta không cho cô ăn cơm à?"
Cô gật đầu.
"Vậy bình thường cô sống như thế nào?"
Lý Tiết Ngọc chỉ tay về phía anh rồi chỉ lên bàn ăn.
Ý của cô muốn nói phải đợi người khác ăn xong mới đến lượt cô. Nếu hôm đó may mắn thì vẫn còn cơm thừa canh cặn cho cô ăn, còn xui xẻo thì tối đó chỉ có thể ôm bụng đói đi ngủ.
Mặc Triết đại khái hiểu ý của cô, anh nhớ đến mình của trước kia khi ở khu ổ chuột làm sao.
"Ngồi xuống đi."
"Ăn cơm." Anh đưa tay kéo ghế ra.
Lý Tiết Ngọc có chút sợ nhưng vẫn đi đến ngồi bên cạnh anh.
"Ở đây không bỏ đói cô đâu."