6.
Tôi bị Cố Duy bế ra ngoài.
Không sai, chính là tư thế bế công chúa như các người tưởng tượng.
“Ôm chặt cổ tôi, đừng nhìn.”
Vì thế tôi thực sự nhắm hai mắt lại đem đầu dựa vào vai anh ấy.
Bình thường nhìn cơ thể của anh ấy rất mảnh khảnh nhưng không ngờ bờ vai lại dày rộng mạnh mẽ như vậy.
Khoảnh khắc đó anh ấy như thay tôi ngăn cản hết tất cả nguy hiểm đang rình rập.
Giống như… Ba tháng trước kia vậy.
Cố Duy ơi Cố Duy, em thích anh như vậy mà.
Anh cũng thích em có được không?
Sau khi nhắm hai mắt lại nằm trong ngực Cố Duy, tôi không hề cảm nhận được những cái đầu trâu mặt ngựa đó nữa.
Chỉ có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi, chưa kịp làm gì đã nghe thấy giọng nói của Cố Duy vang lên:
“Anh tự lấy ra hay để tôi đẩy anh một cái?”
Cảm nhận được sát khí nồng đậm qua giọng nói lạnh tanh của anh ấy, người kia xấu hổ rút tay về, tôi quên đi mọi sợ hãi suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Ra khỏi nhà ma, mặt trời vẫn còn treo trên đầu cành như cũ.
Vừa mới ở trong bóng tối khá lâu nên tôi cần thời gian để thích ứng với ánh sáng mãnh liệt đó.
Cố Duy cũng không bỏ tôi xuống ngay lập tức, chỉ bế tôi đi tiếp mãi cho đến khi đến được chỗ ghế dài dưới mái râm thì mới thả tôi xuống.
“Đã ổn chưa?” Cố Duy hỏi.
Ánh sáng màu vàng kim chiếu lên sợi lông mi dài của Cố Duy, làn gió nhẹ khẽ đưa làm nó chẳng khác nào cánh bướm đang vỗ dập dờn.
“Đỡ rồi.”
Qua lâu như vậy đúng là đỡ hơn rất nhiều.
Tôi thấy có chút xấu hổ nhưng vẫn không kiềm chế được sự nghi ngờ.
“Anh… Không phải anh sợ quỷ sao?”
Vì sao cuối cùng người khóc lại là tôi?
Lòng quá mệt mỏi.
“Những người trong đó… Đều là người giả.”
Vô nghĩa, tất nhiên là tôi biết nhưng nó vẫn khiến tôi sợ hãi.
Bỗng nhiên Cố Duy cười rộ lên.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười, khóe môi cong cong, cặp mắt sâu không thấy đáy, mang theo vài phần lóa mắt không kiềm chế được.
Giọng nói của anh ấy tràn ngập sự vui sướиɠ.
“Tôi sợ quỷ nhưng tôi không sợ người.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, đột nhiên cũng nở nụ cười.
Thiếu niên tôi thích phát ra ánh sáng khắp nơi.
7.
Ba người Lâm Giai Giai lúc đi ra cũng mặt mũi xám ngoét.
“Con quỷ đó túm tóc tớ!”
“Cái người vừa nãy còn sờ mặt tớ nữa! Không phải là thấy tớ đẹp nên nhân cơ hội ăn đậu hủ đấy chứ?”
…
Bầu không khí ngưng trệ.
Một lúc sau, Trần Trần nói câu kết:
“Quá dọa người rồi!”
Lâm Giai búi cái tóc tán loạn của mình nhìn tôi:
“Sở Sở, cậu vẫn ổn chứ?”
Tôi chuẩn bị nói với cô ấy rằng mình không có việc gì, bỗng cảm giác được có ánh mắt đang chiếu thẳng tới.
Tôi nhìn qua.
Ồ, trùng hợp quá.
Trần Án, cái người đang theo đuổi tôi.
Tình yêu thích của một người rất trân quý nhưng không nên bị người ta coi đó là cái cớ để lạm dụng.
Mấy tháng trước khi Trần Án theo đuổi tôi đã mang đến cho tôi những bối rối trong cuộc sống của tôi, may mắn có uy danh lớn của Cố Duy nên từ khi tin tức tôi và anh ấy đang yêu nhau truyền ra, cuối cùng tôi cũng không còn thấy trận địa hoa hồng dưới ký túc xá của tôi mỗi tuần nữa.
Hiện tại người này cứ đứng cách đó vài bước nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, đúng là không hề thoải mái tí nào.
Từ trước đến nay giọng của Lâm Giai rất lớn, cho nên chắc chắn anh ta đã nghe thấy hết.
Đột nhiên tôi cười rộ lên, giọng điệu mềm mại, cố tình nâng cao đề-xi-ben:
“Không sao cả, cả đường Cố Duy đều bảo vệ tớ rất tốt đó~”
Vẻ mặt ba người… Cạn lời.
Tôi quay sang Cố Duy, ánh mắt dịu dàng:
“Cảm ơn anh.”
Giờ phút này tôi vẫn đang ngồi như cũ, cơ thể Cố Duy thẳng tắp đĩnh đạc, lại đứng ngược sáng, tôi ngẩng đầu nên không thấy rõ mặt anh ấy.
Cố Duy im lặng, cơ thể cử động cúi gập xuống, sóng mũi xinh đẹp nhảy động.
Giây tiếp theo, bế tôi lên lần nữa.
Vẻ mặt ba người đối diện…. “Có lẽ chúng ta đã ở dưới đáy nồi quá lâu rồi!”
Tôi ngạc nhiên, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía mặt anh ấy.
Tầm mắt không tự giác dừng trên môi anh ấy, hình dạng thật đẹp, có chút mỏng, bình thường mím lại nên có vẻ lạnh nhạt.
Giờ phút này khóe môi ấy đang đóng đóng mở mở nói: “Không phải có người đang nhìn em sao?”
“Cậu ta tới trễ nên không thấy được cảnh anh bế em.”
“Anh bế em lần nữa để cho cậu ta thấy chút.”
Anh ấy rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm, rõ ràng là nhạt nhẽo nhưng tôi lại cảm thấy như có hai ánh lửa đang lóe lên trong đó.
Nếu không sao trong lòng tôi lại thấy hốt hoảng như thế?
Tôi nghe thấy anh ấy nói: “Chắc cậu ta là người mà em nói nhỉ?”
Tiếng nói bình đạm, không mang theo cảm xúc gì.
“Ừ.”
Tiếng nói rầu rĩ vang lên, giống như con thú nhỏ bị người ta áp bức vậy.
Tôi vùi đầu vào trong ngực anh ấy không dám nhìn.
Sợ rằng giây tiếp theo bản thân sẽ không nhịn được mà ngửa đầu hôn lên đôi môi kia.
Tần Sở, mày phải chờ.
Đừng… Dọa anh ấy.
8.
“Tôi muốn học bơi, anh dạy tôi có được không?”
Đối phương nhanh chóng trả lời:
“Hôm nay à?”
“Ừ. anh có thời gian rảnh không? Sau ba giờ chiều tôi có thời gian này.”
“Vậy ba giờ rưỡi chiều gặp nhau ở hồ bơi.”
Tôi thả di động xuống, nhìn về phía ba bạn cùng phòng.
“Chiều nay tớ sẽ đi tới hồ bơi với Cố Duy, các cậu có muốn đi hay không?”
Vương Ngôn và Trần Trần đều có tiết chiều nên không đi được.
Chỉ có Lâm Giai đang chần chờ sau đó nói:
“Tớ đi với cậu.”
Từ ngày Cố Duy bế tôi lên xe, cả phòng 201 thay đổi cách nhìn về tình yêu của chúng tôi một cách quỷ dị.
Biểu hiện cụ thể đó là không còn trêu chọc, không còn nói này nói nọ mà thay vào đó là những ánh mắt muốn nói lại thôi, đặc biệt là Lâm Giai.
Nguyên nhân vì sao thì tôi cũng biết ở trong lòng nhưng không nói ra.
Lúc tôi và Lâm Giai đi tới hồ bơi đã thấy Cố Duy đang đứng quay lưng với chúng tôi, da của anh ấy rất trắng, đằng sau nhẵn nhụi, hòa vào sắc đèn ấm áp càng thêm đẹp đẽ.
Cố Duy thực hiện động tác một cách tuyệt vời nhảy vào hồ bơi, như bắn mũi tên vào trong nước chỉ để lại những bọt sóng trắng xóa.
Cuối cùng là bắp chân thon dài đột nhiên dùng lực banh ra những đường cong tiêu chuẩn.chuẩn.
Anh ấy thực sự quá… Hấp dẫn.
Lâm Giai nhịn không được mà ngạc nhiên cảm thán:
“Không thể không nói, Cố Duy rất đẹp trai.”
Tôi gật đầu cười.
“Ừ ừ.”
Đôi mắt của tôi vẫn đuổi theo bóng dáng của Cố Duy.
Giọng của Lâm Giai trở nên nghiêm túc:
“Sở Sở, từ trước đến nay cậu đều là người có chủ kiến, nhưng vẫn phải suy nghĩ một chút.”
“Nhưng Cố Duy, Cố Duy, anh ta…”
Cô ấy dừng lại hình như không biết nên nói như thế nào cho đúng.
Tôi quay mặt lẳng lặng nhìn Lâm Giai.
Có lẽ cô ấy thấy bực mình, nhịn không được nhỏ giọng nói:
“Nhưng mà đẹp trai cũng đâu có mài ra được cơm.”
Tôi cười to.
Ở trong lòng bọn Lâm Giai, Cố Duy không xứng với tôi.
Trước khi Cố Duy trở thành giáo bá, thì nổi tiếng về độ ‘đẹp trai’ nhất.
Rõ ràng cùng nhập học với tôi, cùng là người phong vân của đại học T, tôi cũng là ‘giáo hoa’ trên danh nghĩa, còn Cố Duy…
Cố Duy là học sinh chuyên thể thao đi vào đại học T.
Tiêu chí để vào đại học Tđó là, học sinh bình thường khi đi vào đại học T phải có điểm tương đối cao, còn đối với những học sinh có năng khiếu văn hóa thì yêu cầu lại tương đối thấp.
Lúc Cố Duy đi vào cho tới nay thành tích vẫn luôn bình thường.
Mấy tháng trước bởi vì tham gia liên tiếp hai vụ ẩu đả, còn từng lấy ít thắng nhiều nên vinh quang được danh xưng ‘giáo bá’.
Xét về gia cảnh thì bình thường, thành tích cũng bình thường, tính tình lại không tốt, hiện tại lại thêm tên tuổi ‘giáo bá thích đánh nhau’.
Ai cũng cho rằng anh ấy làm sao mà chịu tuân theo quy tắc được?
Sáu tháng sau chúng tôi liền vào năm tư, sau đó rời khỏi tháp ngà voi đã che chở nhiều năm qua.
Mà hiện thực của xã hội lại quá tàn khốc.
Nhưng không có ai hiểu rõ vì sao Cố Duy đánh nhau hơn tôi.
Tôi cười cười nói với Lâm Giai: “Giai Giai, tớ học hệ tài chính mà.”
Cô ấy ngây ngốc nhìn tôi, chớp chớp mắt.
“Chuyên ngành này của chúng ta, mỗi ngày đều học vào đầu tư, hệ số nguy hiểm và cả sự kỳ vọng.”
“Nhưng thế giới này chỉ có tình cảm là không thể dùng tiền để cân nhắc chi tiêu.”
“Tớ thích Cố Duy.”
“Nếu sau này anh ấy trở thành người thành đạt tớ sẽ rất vui vẻ.”
“Mà cho dù anh ấy chỉ là người bình thường thì anh ấy vẫn là Cố Duy như cũ.”
Tôi nhớ tới người thiếu niên ba tháng trước, mặc bộ đồ dính đầy mùi thuốc lá, chỉ trong chớp mắt đã vuốt ve tâm trạng lo lắng sợ hãi của tôi.
“Tớ đã bắt đầu nhận offer thực tập của chức vụ cao, dựa theo kinh nghiệm của các vị tiền bối mà tiến lên, tớ có thể nuôi anh ấy, đây xem như là tiêu chuẩn không tệ chứ?”
Tôi có hơi ngượng ngùng.
“Giai Giai, tớ rất rất thích anh ấy.”
“Tớ muốn ở cùng anh ấy mãi mãi.”
Trong lòng tôi yên lặng bổ sung thêm một câu: “Nếu anh ấy… Cũng thích tôi.”
Biểu cảm của Lâm Giai tràn đầy sự khϊếp sợ, thậm chí có hơi hoảng loạn.
Tôi quay mặt đi, phát hiện Cố Duy đã ra khỏi hồ bơi, bọt nước chảy xuống theo đường nhân ngư, gợi cảm khiến cho hormone của con người tăng lên.
Xung quanh có không ít nữ sinh đang ngo ngoe rục rịch.
Tôi cười với Lâm Giai, cầm khăn lông chạy tới chỗ Cố Duy.