Diệp Trùng vẫn nhớ khi được sinh ra ở thế giới này, hắn là một người hoàn toàn bình thường, vì hạn hán, dịch châu chấu và bệnh dịch, hắn mất tất cả người thân khi mới 5 tuổi, sau đó theo những người bị nạn đi đến nơi khác sinh sống. Hắn đã trải qua những ngày tháng rất cực khổ, hắn như có thể chết bất cứ lúc nào. Nhưng cho dù thống khổ như thế nào, hắn cũng không hối hận vì lựa chọn từ bỏ tất cả của mình.
Sống cuộc sống của một người bình thường, đây là nguyện vọng của hắn. Đây là thế giới cuối cùng mà hắn lựa chọn, hắn sẽ cố gắng sống sót, nhưng mà đến lúc nên chết, hắn cũng sẽ không kháng cự.
Cho đến ngày hôm đó, có một con quái vật xuất hiện tấn công các nạn dân, hắn cho rằng hôm nay chính là ngày chết của mình, nhưng đột nhiên có vài vị tiên nhân từ đâu xuất hiện gϊếŧ chết con quái vật đó, cứu họ ra từ trong nanh vuốt của con quái vật, sau đó họ còn chỉ cho họ một phương hướng để họ đến nơi có thể nương tựa.
Mọi người đều quỳ xuống trước mấy vị tiên nhân kia nói lời cảm tạ, nhưng Diệp Trùng vẫn đứng yên.
Không phải hắn muốn làm bản thân trở nên nổi bật, đây là lần đầu hắn nhìn thấy thì ra con người cũng có thể lợi hại như vậy. Tiên pháp mà họ sử dụng cũng là thứ mà hắn chưa từng thấy qua, cho nên hắn nhịn không được muốn nhìn thêm một chút.
Lúc năm tuổi hắn vừa gầy vừa nhỏ, mọi người đều quỳ, dù hắn đứng nhưng cũng không có chút nào nổi bật.
Tóc Diệp Trùng như cỏ khô, quần áo xộc xệch, gò má hóp lại, nước da lấm tấm bụi bẩn, vốn dĩ hắn là một dân tị nạn không mấy nổi bật, nhưng đôi mắt đen sáng ngời lại mang một vẻ điềm tĩnh và trưởng thành không hề phù hợp với lứa tuổi của hắn làm cho Phúc Ngọc Sơn đang đứng trong đám người liếc mắt qua liền nhìn thấy.
Đây chắc là duyên phận của bọn họ.
Đó là sư tôn của hắn, vì hắn thiên phú thấp nên y nhận rất nhiều sự chế giễu nhưng trước giờ không hề ghét bỏ hắn.
Mà hiện tại, cái kia tiên nhân giống như là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trên người hắn, hai tay ôm cổ hắn, hai chân mảnh khảnh khoanh vào eo hắn, ngón chân gắt gao co lại, toàn thân đỏ bừng, hai mắt mơ hồ, môi đỏ khẽ hé mở ,khuôn ngực trắng nõn khẽ thở dốc lên xuống, Diệp Trùng một tay ôm lấy eo nhỏ của hắn, hông y khó chịu vặn vẹo, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ từ trong cổ họng, câu người nhân tâm, làm người mê loạn.
Sư tôn lúc này hoàn toàn khác với sư tôn lúc bình thường, không biết vì sao lúc này nhìn đối phương, Diệp Trùng nhớ tới lúc mình mới được đưa về tông môn, sư tôn nắm bàn tay nhỏ bé của hắn, đưa hắn đi nhìn phong cảnh trông tông môn, cho hắn ăn thức ăn ngon. Ăn ,ở ,đi lại hắn đều không cần lo.
Sư tôn trước nay luôn suy tính cho hắn,nhưng cho dù sư tôn tốt với hắn như thế nào, nhưng vì tư chất của Diệp Trùng quá kém, lúc các sư thúc bảo y cần một đệ tử tư chất cao hơn để kế chấn chỉnh tông môn, sư tôn nói với họ "Phúc Ngọc Sơn ta đời này chỉ cần một đồ đệ!".
Diệp Trùng nghĩ về đủ loại chuyện tốt của sư tôn, trong đầu hiện lên cảnh tượng đáng lẽ phải là mối quan hệ ấm áp hàng ngày giữa sư tôn và đệ tử, điều hắn đang làm nên khiến hắn cảm thấy tội lỗi, nhưng ngược lại, hắn cảm thấy trong lòng và cơ thể lại sinh ra một cảm giác hưng phấn và sung sướиɠ khó tả.
Hắn đang thao sư tôn của mình.
Diệp Trùng vốn dĩ trong lòng không có cảm giác gì về du͙© vọиɠ, nhưng lần này thật đặc biệt. Thậm chí, nếu không phải nhờ năng lực kiềm chế bản thân mà hắn rèn luyện suốt mười tám năm qua thì hắn đã theo bản năng của thân thể mà hắn đã đè sư tôn lên giường mà thao hết lần này đến lần khác.
“Ư ..a…” Theo sự chuyển động hơi mạnh của Diệp Trùng, hậu huyệt vốn đã được mở rộng và bôi trơn của Phúc Ngọc Sơn đột nhiên nuốt trọn lấy côn ŧᏂịŧ của Diệp Trùng, tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Phúc Ngọc Sơn lập tức tăng cao thêm vài phần.
Hô hấp của Diệp Trùng cũng đình trệ trong chốc lát, hai tay đặt trên eo đối phương không tự chủ được siết chặt.
Vốn dĩ Phúc Ngọc Sơn bị trúng độc nên đã sắp hết sức lực, sau khi tự mình động một lúc liền sức lực toàn thân đã bay sạch, lần này hoàn toàn mất đi khí lực, y ôm lấy Diệp Trùng một cách mềm mại và yếu ớt. Chiếc cổ mảnh khảnh tựa vào cánh tay hắn như không hề có xương.
Cơ thể y run lên vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ dươиɠ ѵậŧ trong hậu huyệt, hậu huyệt tinh tế của hắn vốn chưa từng bị ai khai mở,y theo bản năng co rút lại hậu huyệt như muốn trục xuất kẻ xâm phạm ra ngoài, nhưng không nghĩ rằng mình làm như vậy lại khiến cự vật trong huyệt càng vào sâu hơn như thể luyến tiếc hắn rời khỏi y vậy.
Không biết là bởi vì bị làm quá thoải mái hay là bởi vì bị dị vật xâm chiếm không thoải mái, Phó Ngọc Sơn dựa vào Diệp Trùng trong ngực, thút thít như một con thú nhỏ. Bàn tay đang ôm Diệp Trùng nắm chặt thành nắm đấm, y đánh nhẹ vào lưng Diệp Trùng vài cái như thể đang trút giận.
Tim Diệp Trùng bởi vì hành động này của Phúc Ngọc Sơn mà đập nhanh hơn một chút.
Diệp Trùng không khỏi cúi đầu nhìn y, chỉ thấy khuôn mặt y tràn đầy xuân sắc, trong đôi mắt sương mù hàm chứa sự mê hoặc không chịu nổi, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, hiền hiện bên trong là đầu lưỡi mềm mại như đang mời gọi một nụ hôn vậy.
Mặc dù trong hầu hết các lần hoan ái trước kia của hắn không thể đạt được kɧoáı ©ảʍ trên cả thân thể lẫn tinh thần,thậm chí đôi khi cơ thể của hắn có phản ứng nhưng trong lòng hắn không hề chút chút giao động nào. Nhưng lần này, không biết có phải là bởi vì hắn ở cái thế giới này bồi dưỡng nhiều năm quan hệ hay không, tóm lại, hắn phát hiện tinh thần và thể xác của hắn đã đều có cảm giác rồi.
Diệp Trùng không phải là một đứa trẻ mới lớn không biết gì mà ngược lại, hắn có thể không biết nhiều về cuộc sống của những người bình thường nhưng khi làʍ t̠ìиɦ, hắn có thể tự tin nói rằng mình biết nhiều hơn bất kỳ ai khác.
Hắn thấy được sư tôn y đang dựa vào cánh tay hắn không còn chút sức để cử động, nhưng du͙© vọиɠ trong cơ thể y đang kêu gào, khao khát được người chà đạp.
Diệp Trùng cúi đầu hôn xuống.