Lần này Lưu Ngọc Kiều vu khống tôi ăn cắp tiền của cô ta có ảnh hưởng quá lớn. Nếu cô ta chỉ tùy tiện xin lỗi mà mọi chuyện cứ thế cho qua thì sẽ gây ra hai ảnh hưởng rất xấu sau này: Thứ nhất, đồng chí Lưu Ngọc Kiều sẽ không rút ra bài học sâu sắc này, thứ hai, mọi người sẽ không rút ra cho mình kinh nghiệm. Vì vậy, tôi đề nghị đồng chí Lưu Ngọc Kiều bồi thường tài chính cho tôi, về số tiền, tôi đề nghị bồi thường ba mươi đồng, dù sao cô ta cũng không thiếu tiền, anh thấy thế nào?"
Nghe Hà Tinh Thần nói xong, mọi người đều xôn xao bàn tán.
Mọi người đều không ngờ vì chuyện này mà mất tiền, nhưng Hà Tinh Thần nói có lý, bạn khiến người ta tức đến mức không ăn mấy ngày, mạng còn một nửa, chỉ cần một lời xin lỗi qua loa là xong ư? Nghe đã thấy không thuyết phục. Có điều 30 đồng cũng không phải là số tiền nhỏ.
Lưu Cao Sơn và Trương Đại Hà bất lực nhìn nhau, họ đã nhầm rồi, họ từng cho rằng Hà Tinh Thần là một cô bé trầm lặng lương thiện, ai ngờ cô lại mạnh mẽ như vậy, đúng là chó cắn dai nhanh nhách.
Lưu Cao Sơn nhìn Lưu Ngọc Kiều: "Tiểu Lưu, cô thấy thế nào?"
Lưu Ngọc Kiều vừa buồn vừa giận, cô ta hậm hực nói: "Hà Tinh Thần, cô đừng có quá đáng, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?"
Hà Tinh Thần từ tốn giải thích với cô ta: "Đồng chí Lưu Ngọc Kiều, cô xuất thân từ một gia đình cán bộ cách mạng. Cô nên biết bên phát động chiến tranh nếu thất bại sẽ phải bồi thường chiến tranh. Nếu không bồi thường đầy đủ, vậy thì những lần sau phải làm sao? Ai cũng có thể tùy ý khai chiến sao? Cứ hễ tâm trạng không tốt là có thể tùy ý vu khống người khác, bức ép người ta sống dở chết dở, sau đó nhẹ nhàng buông một lời xin lỗi là xong?"
Lưu Ngọc Kiều: "Chỉ có tôi vu khống cô sao? Cô cũng vu oan cho tôi, coi như chúng ta hòa."
Hà Tinh Thần: "Tiền của cô đã được tìm thấy, nhưng còn phiếu lương thực của tôi thì vẫn chưa. Cô vẫn chưa chứng minh được mình không ăn cắp phiếu lương thực của tôi đâu."
Lưu Ngọc Kiều: "Cô thật không biết xấu hổ."
Hà Tinh Thần nói tiếp: "Những người như cô, thậm chí còn không có thể diện chứ đừng nói người khác. Cô không mất tiền là chuyện tốt. Giờ tôi sẽ viết một lá thư cho bố mẹ cô rồi gửi tới đơn vị làm việc của bố mẹ cô, rồi ngày mai sẽ viết tiếp một lá thư khác gửi cho trường cũ của cô, để họ xem xem họ đã trau dồi được loại tài năng nào."