[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 32

“Cô ta hận tôi thấu xương, có động cơ, cũng tâm cơ thật đấy.”

Ninh Yên cười lạnh một tiếng, từ trước cho tới nay cô chưa bao giờ là quả hồng mềm.

“Thế này đi, ăn miếng trả miếng, tôi cũng không bảo vệ bí mật giúp cô ta nữa, mọi người có muốn nghe không?”

Dám tính kế cô ư, vậy thì chờ cô phản đòn đi.

Ai mà không thích hóng chuyện chứ? Sự tò mò trong mọi người đều đã bị khơi dậy, tất cả thúc giục cô nói lẹ.

Chỉ có vẻ mặt của Dương Liệu có vẻ như không ủng hộ: “Tiểu Yên, đừng nói.”

Bà có cảm tình với Tinh Tinh, nhưng Vu Tinh Tinh lại không để tâm đến người nuôi dưỡng cô ta như mẹ, càng không để sống chết của người Ninh gia trong lòng.

Vậy thì còn lý do gì để bảo hộ cô ta nữa?

Ninh Yên hoàn toàn không để ý đến Dương Liễu, không ai có thể ngăn cô lại, bắt đầu bằng chỉ vào tờ giấy: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Đại bộ phận người trong thành đều biết chữ, tất cả đều đến gần để xem.

“Gì đây, thư nhận sai của Vu Tinh Tinh? Cô ta đổ oan cô trộm tiền? Còn nháo đến mức lên tận đồn cảnh sát.”

“Trời ạ, nhìn Vu Tinh Tinh hiền lành tốt tính thế mà không ngờ trong lòng lại hiểm ác như vậy.”

Tất cả mọi người đều biết chuyện con gái thật giả, nhưng cụ thể mọi việc sau đó thì đều không nắm rõ.

“Tưởng tượng đến việc đã làm hàng xóm với Vu Tinh Tinh lâu như vậy rồi, tôi còn hơi sợ đây. Tôi nói rồi, nhà của tôi kiểu gì cũng không yên ổn, chắc chắn chuyện tốt cô ta làm rồi.”

“Lão Cố nhà tôi cứ hở tí là đánh tôi, chắc không phải do cô ta giở trò quỷ đâu?”

Mọi người càng nói càng khoa trương, lối suy nghĩ tràn ngập phù phiếm, thanh danh của Vu Tinh Tinh sẽ bị tiếng xấu lan xa.

Đây là phản đòn của Ninh Yên.

Trong lòng Ninh Yên xuất hiện ý tưởng, nhìn vẻ mặt buồn bực của Ninh Lỗi: “Nói, trong nhà thật sự một đồng cũng không có sao?”

Ninh Lỗi vô cùng bị phẫn, cuối cùng không nhịn được nữa mà thốt ra rằng: “Tiền công hai tháng mẹ tôi dự chi đều đã bị Vu Tinh Tinh trộm đi, cái này vốn là tiền để mẹ tôi chữa bệnh, còn có một phần dùng để trả nợ nữa.”

Nhóm người ở hiện trường ồ lên, tất cả mọi người sợ ngây người, đây còn là con người sao?

Mẹ kiếp, Ninh Yên nhịn không được chửi thề một tiếng, làm người mà không có điểm mấu chốt như vậy à, thật đáng sợ.

Cô đã nói mà, Vu Tinh Tinh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ, làm loạn cả nửa ngày ra là trộm tiền của Ninh gia.

Cũng khó trách, thảo nào mấy đứa nhỏ của Ninh gia lại chán ghét cô ta như vậy.

Dương Liễu không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn về phía mấy đứa con một cách không hài lòng, bà nghiêm cấm không cho con cái nói ra chuyện này vì sợ ảnh hưởng không tốt đến Vu Tinh Tinh.

Ninh Yên thấy thế, khẽ lắc đầu, tính tình này của Dương Liễu nếu là ở trong phim truyền hình thì không sống qua nổi một tập.

Từ giờ trở đi còn phải tẩy não cho tốt, có rất nhiều cách để loại bỏ đi cái tính tình này của bà.

“Vấn đề thứ hai, trong tay mấy người có giấy nợ không? Tôi chỉ nhận giấy nợ.”

Nhóm chủ nợ lần lượt lấy giấy nợ ra: “Có, đương nhiên là có.”

Ninh Yên nhìn bốn phía xung quanh: “Nói tin xấu trước đi, trong tay tôi không có nhiều tiền, tiền này đều là do Vu Tinh Tinh làm chuyện sai trái nên Vu gia đã bồi thường cho tôi, ai đến trước đây?”

Mọi người vừa nghe thấy lời này đều nóng nảy, múa may giấy nợ vây lại: “Tôi tôi tôi.”

Hiện trường trở thành một mảnh hỗn loạn, Ninh Yên thờ ơ lạnh nhạt nhìn một chút, trong lòng trầm xuống.

Lúc này cô mới bình tĩnh mở miệng nói: “Quá lộn xộn, xếp hàng đi, từng người một, không xếp hàng thì tôi không đưa tiền, cảm ơn ha.”

Cô khống chế quyền chủ động, dắt mũi những người này.

Một tiếng trống khí thế phấn chấn, đánh trống lần hai tinh thần sa sút, đánh lần thứ ba khí thế kiệt quệ.

Khí thế của nhóm chủ nợ bất tri bất giác biến mất, tất cả đều nhanh chóng xếp hàng theo lời nói của Ninh Yên.

Người phụ nữ xếp hàng đằng trước đưa một tờ giấy nợ qua, Ninh Yên vừa nhìn thì thấy thiếu 10 đồng, thời gian là một năm trước, còn có tính lãi!