Nhưng bây giờ vẫn chưa có gì cả.
Cô phải nghĩ cách thoát khó, rảnh rỗi ở nhà không phải vấn đề, nhưng trước đó phải đảm bảo sống sót đã.
Người Ninh gia nghe cô định bày vẽ ý tưởng thì không muốn nghe nữa, cũng không tin nhưng lại không thể ngăn được miệng của cô.
Thích khoe thì cứ khoe đi, nghe cô ba hoa như vậy cũng khá mới lạ đấy.
Mùi của đồ ăn chậm rãi lan tỏa khắp bốn phía, ở cách vách cũng ngửi được, chỉ chốc lát sau tiếng đập cửa vang lên.
Thím Hồ Tử kéo theo một đứa trẻ đứng ở cửa, đầu nhìn thẳng mang ý tứ dò xét: “Dương Liễu ơi, nhà mấy người ăn gì mà ngon vậy? Thơm quá.”
Dương Liễu đau khổ hé mặt ra, nơi này quá nhỏ, ăn đồ ngon đều không giấu được ai: “Bánh mì.”
Đôi mắt của đứa trẻ kia tràn ngập mong đợi khi nhìn thấy l*иg hấp, nước miếng chảy dài, nói: “Con muốn ăn.”
Thím Hồ Tử mở miệng với vẻ mặt tươi cười như hoa: “Đứa nhỏ này tham ăn lắm, Dương Liễu à, cho nó một miếng với.”
Vẻ mặt của Dương Liễu hiện lên sự khó xử, miếng ăn là giới hạn, người có đầu óc đều là người sẽ không đến nhà người khác khi đến giờ ăn cơm.
Nhà bọn họ lại không dư dả, khó khăn lắm mới có được ít đồ ăn ngon,
Nhưng bà lại không thể từ chối người ta, buồn muốn chết.
Da mặt của thím Hồ Tử cũng dày thật, còn muốn tự mình lấy đồ ăn.
“Ăn cái rắm.” Ninh Yên nhảy ra đối mặt, lạnh lùng nói: “Tôi cũng tham ăn đấy, ngày nào cũng đến nhà thím ăn chực nhé, có được không?”
Thím Hồ Tử cúi gằm mặt nói: “Nó vẫn là một đứa trẻ, cho nó một cái bánh mì thì làm sao?”
Ninh Yên cực kỳ phiền những lời này: “Ai mà chẳng phải là trẻ con chứ? Tôi cũng là một đứa trẻ, nếu không thì, tôi cho đứa nhỏ nhà thím một cái bánh mì, sau đó đến lượt tôi dạo một vòng nhà thím ăn thử nhé?”
Thím Hồ Tử sợ ngây người: “Dựa vào cái gì?”
Ninh Yên ưỡn ngực, hợp lí hợp tình nói: “Dựa vào tôi không biết nói lý, không biết xấu hổ."
Thím Hồ Tử: !!!
Cô mới là đồ không biết xấu hổ! Coi như cô thắng!
Bà ta tức tối lôi đứa nhỏ chạy trốn, không thể trêu vào, còn không biết đường trốn sao?
Phía sau truyền đến tiếng cười rất lớn như không có điểm dừng: “Ha ha ha.”
Trên mặt người Ninh giua cũng lộ ra vẻ tươi cười, đồ thượng hạng thì phải bảo vệ thật tốt, quá đẹp.
Vào phòng, ăn cơm.
Mùi hương của bánh mì mới ra lò tỏa ra bốn phía, Ninh Yên cắn ăn bất chấp phỏng tay, mùi hương ngọt ngào mềm mại thoát ra ngay đầu miệng.
Đây mới là cuộc sống của người bình thường nên trải qua.
Đứa nhỏ của Ninh gia ăn như hổ đói, thức ngon trước mặt chỉ ăn không nói gì, chỉ cắm đầu cắm cổ vào ăn.
Ninh Hâm nhỏ nhất ăn xong một cái bánh mì lại cầm thêm một cái, mặt mày hớn hở ăn uống, tâm nguyện cả đời này của cậu bé chính là mỗi ngày đều có thể được ăn bánh mì đường đỏ.
Cậu bé cảm thấy bánh mì đường đỏ là món ăn ngon nhất trên đời này, không gì sánh được.
Cả nhà ăn hết sạch bánh mì, mỗi người đều mang trên mình một nụ cười, cảm thấy rất hài lòng.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói gắt gỏng: “Dương Liễu, bà ra đây.”
Sắc mặt của Dương Liễu tái đi, cắn chặt răng đứng lên: “Mấy đứa đừng đi ra ngoài.”
Ninh yên sửng sốt một chút, tình huống gì đây?
Dương Liễu vừa mới ra bên ngoài, cả một đám người liền vây quanh lấy, vội vã tranh giành nói chuyện: “Dương Liễu, nghe nói con gái lớn giàu có của bà đã trở lại, cũng nên trả tiền rồi.”
“Đầu năm nay kinh tế của mọi người đều rất eo hẹp, cho bà vay tiền là vì thấy bà đáng thương, là tình cảm, bà cứ kéo dài mãi không chịu trả tiền là coi bọn tôi là đồ ngốc à.”
“Làm người không thể vô liêm sỉ như vậy được, trả tiền, trả tiền đây.”
“Nhà của tôi cần dùng tiền gấp, trước tiên trả lại cho tôi đã.”
Dương Liễu đối mặt với người đòi nợ hung hăng, sắc mặt trắng bệch, không khỏi bất lực: “Tôi không phải người có tiền nhưng không trả, mong mọi người hãy tin tưởng tôi. Chỉ cần có tiền sẽ trả cho mọi người trước tiên, nhưng hiện tại thật sự không có tiền.”
Bà vốn chỉ là một người dịu dàng, đặc biệt sợ phiền phức.