[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 28

Đây là phương pháp cấp cứu Heimlich rất nổi tiếng.

Ánh mắt vị bác sĩ sáng lấp lánh, "Tôi họ Hàn, tên là Hàn Khải Minh, là bác sĩ của bệnh viện trung tâm, mặc dù có hơi mạo muội, nhưng có thể dạy cho tôi được không?"

Ninh Yên bình tĩnh nhìn hắn vài giây, chậm rãi gật đầu, "Được, nhưng có một yêu cầu, anh phải dạy lại cho các đồng nghiệp của anh."

Nếu có thể cứu được càng nhiều người cũng tốt.

Người đàn vô cùng vui mừng và kinh ngạc, có ấn tượng rất tốt về cô, "Không thành vấn đề, rất cám ơn."

Ninh Yên giải thích kỹ lưỡng, còn làm mẫu với người khác vài lần, người đàn ông vốn là người làm trong lĩnh vực y tế, có kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã học được.

Hắn rất cảm kích, đưa cho Ninh Yên một cân bánh que gạo nếp, Ninh Yên từ chối mấy câu, thấy người ta khăng khăng muốn cho mình, cho nên đành nhận.

Rốt cục bà cụ cũng bình tĩnh lại, ôm cháu trai quỳ xuống trước mặt Ninh Yên, "Cháu gái, cám ơn cháu đã cứu cháu trai của ta, nếu không có cháu…"

Hốc mắt bà lại đỏ lên, nước mắt trào ra, ba đời nay gia đình bà luôn chỉ có một người con trai nối dõi, đây là cháu trai đời thứ ba, suýt nữa là mất rồi.

Ninh Yên đỡ bà cụ dậy, vốn cho rằng lòng dạ mình đủ cứng rắn, nhưng hiện giờ mới phát hiện, cô có thể lạnh lùng vô tình đối với người trưởng thành, nhưng vẫn mềm lòng đối với trẻ con.

Trong thời mạt thế, trẻ con là hy vọng của loài người, rất quý giá.

"Cụ bà, sau này chú ý một chút, cố gắng đừng cho trẻ con ăn mấy thứ như củ lạc."

Bà cụ khóc như mưa, liều mạng lắc đầu, "Không dám, không dám... nữa."

Đang nói chuyện, một người phụ nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nước mắt đầy mặt, "Hổ tử, Hổ tử nhà tôi sẽ không chết đâu, không thể nào, chắc chắn là gạt tôi."

Cô ấy liều mạng gọi tên Hổ tử, rơi vào trạng thái điên cuồng.

"Mẹ ơi." Một đứa bé nhào vào lòng cô ấy.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn đứa bé trong lòng mình, còn sống, nóng hôi hổi.

Cô ấy ôm chặt lấy đứa bé không buông, cả người như được sống lại, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.

"Cái đồ trời đánh, dám trù ẻo Hổ tử nhà tôi, bà đây không gϊếŧ chết hắn không được."

Cô ấy đang đi làm trong đơn vị, lại được báo cho rằng con mình đã xảy ra chuyện, trái tim cô ấy giống như bị khoét ra, kết quả lại chỉ là một trò đùa?

Lúc này, cô ấy thậm chí muốn gϊếŧ người!

Người quen biết cô ấy ở bên cạnh nói, "Kim Linh, vừa rồi Hổ tử nhà cô thật sự không còn thở nữa , là cô gái này cứu nó, cô nên cám ơn người ta cho đàng hoàng đi."

Quần chúng xung quanh cũng làm chứng, "Là thật."

Lòng của người phụ nữ lại nhảy lên, xem xét tình hình của đứa bé thật cẩn thận, thấy bình yên vô sự mới mừng phát khóc.

Cả đời này cô ấy cũng chỉ có một đứa con này, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, xem như bảo bối.

Trong lòng cô ấy tràn đầy sự cảm kích, nhìn về phía ân nhân cứu mạng, ngay lập tức ngẩn ngơ, "Cô là… Vu Hồng Muội? Con gái của Vu Vĩ Thành?"

Ninh Yên cũng nhận ra đối phương, là Kim Linh, vợ của quản đốc xưởng máy cơ giới, cặp vợ chồng này nổi tiếng là ân ái, cho dù Kim Linh nhiều năm không hề sinh con, người đàn ông vẫn luôn không rời không bỏ.

Rốt cuộc, mấy năm trước cũng mang thai, nhưng lúc sinh con xuất huyết nhiều, quản đốc nguyện tốn hết gia tài để giữ lại mạng của người vợ, cũng không để bụng chuyện sau này vợ không thể sinh con nữa.

Phải biết rằng, đó là quản đốc của nhà máy lớn quản lý cả mấy ngàn người.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là, vợ của quản đốc lại biết nhân vật nhỏ bé như cô.

Cô không biết, vụ cãi cọ Vu gia rất ầm ĩ, đầu năm nay lại không có chuyện gì vui, chuyện chẳng có gì to tát cũng bị đồn đến nóng hổi sục sôi.

"Tôi đổi tên rồi, tên là Ninh Yên."

Kim Linh không quan tâm cô tên là gì, dù sao thì người cứu mạng con mình, chính là ân nhân của cả nhà bọn họ.

Cô ấy cần tay Ninh Yên cảm ơn rối rít, còn muốn mời Ninh Yên đến nhà mình làm khách, Ninh Yên từ chối khéo, "Trước tiên các người chăm sóc đứa bé đi, nhìn qua thì đứa bé không bị gì, nhưng nói không chừng bị dọa sợ, buổi tối chú ý hơn một chút."