[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 18

Trong lòng cô khẽ run, lật ảnh lại, quả nhiên, thấy được phía sau là dòng chữ quen thuộc: Lập đức lập ngôn, không hỏi Tây Đông. (Dựa vào đức vào tâm, không cần thêm gì nữa)

Tám chữ này đi theo cô cả đời, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không sa ngã.

Cô khẽ vuốt ve bức ảnh, hai hàng nước mắt rơi xuống, quả nhiên là ông, không nhận nhầm người.

Có lẽ, việc cô tới nơi này, là tia sáng trong bóng tối.

Chính là định mệnh.

Dương Liễu vẫn quan tâm nhìn cô, thấy cô rơi lệ, đau lòng không thôi: "Hồng Muội, không, Tiểu Yên, con có khỏe không?”

Ninh Yên mê mang quay đầu lại, đây là người nhà của Ninh tiên sinh? Họ còn sống ư?

Đây là một giấc mơ, hay là ảo giác, cô không thể phân biệt dù chỉ một chút.

Tiếng "ùng ục" vang lên, nhóc đầu củ cải nhỏ nhất ôm bụng đang sôi, thảm thiết kêu lên: "Mẹ, con đói quá."

Bữa tối họ ăn canh khoai lang, toàn là nước canh loãng, đã tiêu hóa hết từ sớm.

Dương Liễu hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh giãn ra ra: "Tiểu nhị, con đi tìm xem còn gì ăn không.”

Ninh Nhị khó xử mở miệng: "Mẹ, đó là củ khoai lang cuối cùng, ngày mai không biết ăn gì, chúng ta hết lương thực rồi.”

Hắn cũng đói, đói điên rồi, cơ thể đang phát triển mỗi ngày đều đói đến đầu váng mắt hoa, dạ dày trống rỗng cực kì khó chịu.

Trong nhà không có tiền không có thức ăn, lòng cũng có lúc dâng lên suy nghĩ muốn ra ngoài cướp bóc.

Ninh Yên ngây ngẩn cả người, nhìn đứa trẻ gầy như que củi, trong lòng nói không rõ là cảm xúc gì.

Ninh tiên sinh từng nói, cả đời ông không hổ danh với đất nước, chỉ có nợ người nhà.

Vì thế, cô cố tình đi tìm tư liệu, nhưng tin tức về ông thì cực ít, sau cô lại đi mua một quyển tiểu sử, trong sách chỉ có vài dòng ít ỏi, lúc Ninh tiên sinh gặp nạn vợ bệnh qua đời, những đứa con không có người quản giáo, không biết vì nguyên nhân gì cũng đều mất sớm.

Thôi, kiếp trước ông đã bảo vệ con lớn lên, kiếp này con sẽ bảo vệ vợ con ông bình an.

Cô nghĩ rằng trái tim mình đã lạnh, nhưng thực ra nhiệt huyết thì chưa bao giờ.

Cô lấy hộp cơm bằng nhôm ra khỏi túi, mở nắp ra, ngay tức thì đôi mắt của mấy người họ sáng lên, ah, là bánh bao trắng mềm.

Ninh Yên đưa cho Ninh Tiểu Tứ một cái, đầu củ cải nhỏ nhanh chóng nhận lấy, vừa định cắn một miếng thì đã bị cướp lấy bánh bao.

Ninh Tiểu Tứ đỏ mắt, hắn muốn ăn bánh bao!: "Mẹ."

Dương Liễu trả lại bánh bao cho Ninh Yên: "Tiểu Yên, con ăn đi, không cần cho bọn nó, bọn nó có đồ ăn."

Ninh Yên hơi nhíu mày: "Thể hiện thái độ này ý là đang ghét bỏ tôi sao?"

Cô lập tức đứng lên đi ra ngoài, Dương Liễu vội vàng túm lấy cánh tay cô, buổi tối ra ngoài rất nguy hiểm. "Không phải, đương nhiên không phải, con đừng hiểu lầm. Chỉ là mẹ thấy đồ ăn này quý lắm..."

Tuy rằng Ninh Yên xót bánh bao, nhưng ngẫm lại đây là người nhà của Ninh tiên sinh, bèn dứt khoát lấy ra hết

"Một người một cái, ăn hết đi, chừa lại đến ngày mai cũng hỏng."

Cô đem bánh bao lần lượt chia cho từng thành viên của Ninh gia, khí thế cực kì mạnh mẽ, không cho phép người khác từ chối.

Tiểu tam và tiểu tứ đều không khước từ, khí thế bừng bừng gặm bánh bao, đã lâu không ăn đồ làm từ bột mì, cảm giác đồ ăn trôi vào bụng thật tuyệt.

Nhưng Ninh tiểu nhị lại từ chối, kiêu ngạo quay đầu, "Tôi không cần bánh bao của chị. ”

"Được." Ninh Yên cũng không nuông chiều hắn, cầm bánh bao lên ăn.

Để bảo vệ cho một gia đình, không phải cứ một mực nuông chiều, mà phải biết giáo dục không chút nương tay.

Ninh Lỗi sợ ngây người, cô không khuyên hắn một câu nào sao? Chỉ một câu, hắn sẽ ăn ngay!

A a, Là bánh bao thịt đó, thơm quá chừng.

Nước mắt của hắn sắp rơi xuống, tủi thân, bé rất tủi thân.

Dương Liễu nhìn thấy, đưa bánh bao trong tay qua, cô tình nguyện dù đói cũng phải tiết kiệm cho bọn nhỏ ăn.

Ninh Lỗi chần chờ một chút, đã hơi không giữ được mặt mũi, lại khó mà chống cự được khát vọng trong nội tâm, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Ninh Yên một cái, thừa dịp cô đang nghiêng người không chú ý mà nhận lấy bánh bao mở ra, chia mình một nửa, mẹ một nửa.