Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 32

"Cảm ơn." Thẩm Nghiêu lơ đãng nhận mũ, lẩm bẩm lời cảm ơn rồi định đóng cửa, nhưng cánh cửa chỉ khép được một nửa đã bị chặn lại từ bên ngoài.

Anh liếc nhìn Tống Tức Mặc: "Còn gì nữa?"

Tống Tức Mặc bỗng nhiên nghiêm túc gọi tên anh: "Thẩm Nghiêu."

Thẩm Nghiêu gắt gỏng: "Có gì thì nói mau!"

Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào, chia đôi không gian trong và ngoài. Tống Tức Mặc đứng ngay giữa ranh giới đó, hỏi: "Cậu thấy bảo mẫu nhỏ của chúng ta thế nào?"

Ánh sáng lờ mờ làm khuôn mặt tinh quái của Tống Tức Mặc thêm khó đoán. Thẩm Nghiêu cau mày: "Thế nào là thế nào?"

"Tôi hỏi là cậu thấy cậu ấy ra sao."

Nhắc đến Ứng Lê, Thẩm Nghiêu bất ngờ dịu giọng, anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tính cách tốt, hiền lành, lễ phép, làm việc rất chu đáo..."

Tóm lại là tốt, đến mức chính anh cũng không nhận ra giọng điệu của mình đã mềm mại hơn hẳn.

Thẩm Nghiêu còn đang thao thao bất tuyệt thì Tống Tức Mặc ngắt lời: "Cậu ấy không đẹp sao?"

Trong đầu Thẩm Nghiêu thoáng hiện lên đôi mắt trong veo của Ứng Lê, anh đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Tất nhiên là đẹp rồi."

Tống Tức Mặc nhẹ nhàng xoa tay, như thể vẫn cảm nhận được hương thơm từ đâu đó: "Còn rất thơm nữa."

Lời nói ẩn ý của Tống Tức Mặc khiến Thẩm Nghiêu sầm mặt: "Cậu đang ám chỉ gì đây?"

Tống Tức Mặc cười: "Ý trên mặt chữ thôi. Cậu phản ứng mạnh vậy làm gì? Chẳng lẽ thích cậu ấy rồi?"

Thẩm Nghiêu liếc nhìn Tống Tức Mặc với ánh mắt đầy chán ghét: "Đừng có nói linh tinh. Đừng tưởng ai cũng như cậu."

Anh là trai thẳng, thẳng đến mức không thể thẳng hơn, nhưng Tống Tức Mặc thì không giống vậy.

Tống Tức Mặc là người công khai giới tính từ lâu. Khi nhóm vừa ra mắt, chuyện này từng là đề tài nóng hổi. Trong một cuộc phỏng vấn, khi bị hỏi bóng gió về gu bạn trai, Tống Tức Mặc thản nhiên trả lời: "Tôi thích những người đẹp."

Ai trong nhóm cũng đều có ngoại hình lẫn tài năng nổi trội, nên chuyện mọi người "ship" Tống Tức Mặc với các thành viên khác cũng không hiếm. Hàng loạt cặp đôi giả tưởng xuất hiện với đủ thể loại từ mạnh mẽ, dịu dàng đến trẻ trung, nhưng thực ra chẳng ai trong nhóm hợp với nhau cả.

Ví dụ như Tống Tức Mặc thấy Thẩm Nghiêu thô lỗ, còn Thẩm Nghiêu thì ghét cái kiểu làm màu của anh ta. Kể cả không tính việc mình là trai thẳng, Thẩm Nghiêu cũng không bao giờ yêu đương với Tống Tức Mặc.

Nhưng khi Tống Tức Mặc hỏi "Ứng Lê có đẹp không?", Thẩm Nghiêu lập tức nghĩ đến điều đó.

Ứng Lê quá đẹp. Đẹp đến mức khiến Tống Tức Mặc phải để mắt đến.

Thẩm Nghiêu nhìn chằm chằm Tống Tức Mặc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh nghiến răng nói: "Tống Tức Mặc, Ứng Lê không giống cậu đâu. Đừng có động vào cậu ấy."

Tống Tức Mặc nổi tiếng với tính cách đào hoa, tình trường phong phú, bạn trai cũ nhiều không đếm xuể. Ứng Lê không phải kiểu người giống anh ta.

Thẩm Nghiêu nhớ lại một lần họ tham gia một chương trình tuyển chọn. Ba tháng tập luyện khép kín, nhưng mỗi tuần lại được gặp người nhà một lần. Khi vừa gặp xong bạn mình ở một góc hành lang, Thẩm Nghiêu vô tình chạm mặt Tống Tức Mặc và một cậu bé trông còn nhỏ tuổi.

Trong hành lang trống vắng, cậu bé khóc đến sưng cả mắt, giọng nức nở: "Em thật sự rất thích anh, đừng chia tay mà, được không?"

Tống Tức Mặc nhìn cậu ta với ánh mắt dịu dàng, cười nhẹ nhàng: "Em thích anh ở điểm gì? Nói nghe xem nào."

Cậu bé ngẩng đầu, nói một tràng dài, đến khi nước mắt chảy thành dòng.

Tống Tức Mặc nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: "Anh cũng không biết mình có nhiều điểm tốt như vậy. Cảm ơn em nhé."

Cậu bé càng khóc to hơn: "Đừng chia tay mà, Tống Tức Mặc."

Nước mắt vừa được lau khô lại tiếp tục rơi, cậu bé gần như suy sụp hoàn toàn. Nhưng Tống Tức Mặc chỉ đứng đó, lạnh lùng nói: "Nếu em theo đến đây thì chắc em thích anh thật. Nhưng ngay từ đầu anh đã nói rồi, anh chỉ hứng thú trong ba phút. Thích những điều mới lạ, chán thì chia tay. Chúng ta chỉ đang vui vẻ với nhau thôi, nói đến tình cảm thì quá ngây thơ rồi."

"Em bây giờ khóc lóc như thế, thật phiền phức. Không thể chia tay trong êm đẹp sao?" Tống Tức Mặc nhẹ nhàng vỗ má cậu bé, động tác rất dịu dàng nhưng giọng điệu lạnh lẽo vô cùng. "Đừng khóc nữa, thật mất giá."

Lúc đó, Thẩm Nghiêu ngây người ra, đến khi Tống Tức Mặc đến gần mới kéo anh trở lại thực tại: "Nghe thấy hết rồi đúng không?"

Cứ thế, Tống Tức Mặc thoải mái công khai mình là gay trước mặt anh. Thích điều mới mẻ, chơi đùa cho vui, điều này khiến Thẩm Nghiêu chẳng khác nào xem Tống Tức Mặc như một kẻ đào hoa chơi đùa với tình cảm của người khác.

Thẩm Nghiêu không ghét người đồng tính, nhưng anh khinh những kẻ như Tống Tức Mặc. Vì thế, anh ghét cay ghét đắng tên này một thời gian dài.