Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 27

Ứng Lê đeo găng tay, bắt đầu làm việc. Cậu cúi xuống nhấc một thùng gần mình nhất, bên trong chứa thiết bị âm thanh khá nặng.

Cả tài xế nữa, bốn người chạy đi chạy lại hơn chục lần mới chuyển hết số thiết bị.

"Tụi trẻ khỏe thật." Tài xế vừa xoa lưng vừa ngồi xuống bậc thềm ở cửa kho, "Tôi già rồi, chịu không nổi nữa."

Ứng Lê thấy ông ấy luôn xoa lưng, bèn hỏi: "Bác bị đau lưng à?"

"Ừ, bệnh cũ rồi." Tài xế nói, "Hồi trẻ cố làm để kiếm tiền, giờ hại thân, các cậu giờ còn trẻ phải biết giữ sức khỏe, không sau này khổ như tôi."

Tài xế khoảng chừng hơn năm mươi, tóc đã điểm bạc, tay đầy vết chai, trên ghế xe còn có cả chăn đệm, chắc ông thường chạy đường dài.

Ứng Lê đưa thùng cuối cùng cho anh chàng hậu đài, rồi nói: "Nếu bác không ngại, cháu có thể giúp bác xoa bóp một chút."

Tài xế ngẩng lên nhìn cậu, đôi mắt đen láy đầy chân thật: "Ngại gì chứ, tôi chỉ sợ làm bẩn tay cậu thôi, quần áo tôi dơ lắm."

Ứng Lê tháo găng tay, bước tới nói: "Không sao đâu, để cháu giúp bác xoa bóp một chút."

Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh tài xế, kéo tay áo lên đến khuỷu tay, vận động một chút rồi bắt đầu massage.

Sau một lúc, tài xế nghiến răng, không nhịn được nói: "Cậu nhỏ người thế mà tay khỏe ghê."

Ban đầu ông ấy cảm thấy khá đau, nhưng không lâu sau thì toàn thân thấy dễ chịu, một luồng nhiệt từ lưng lan khắp cơ thể, mọi huyệt đạo như được khai thông, thoải mái vô cùng.

Ứng Lê cười: "Bác chịu khó chút nhé, nếu đau lưng thường xuyên, bác có thể ấn mấy huyệt này, rất tốt cho việc thư giãn gân cốt."

Tài xế nghiêng đầu nhìn cậu, không giấu nổi sự ngưỡng mộ trong giọng nói: "Cậu làm chuyên nghiệp thế này, có học qua hả?"

Ứng Lê trả lời: "Bố cháu cũng tầm tuổi bác, ông ấy cũng hay bị đau lưng. Khi mẹ cháu xoa bóp cho ông, cháu hay đứng bên cạnh nhìn. Nhìn nhiều rồi cũng tự học được thôi."

Tài xế thở phào, thoải mái nói: "Dễ chịu thật đấy. À mà hôm nay ở đây tổ chức sự kiện, náo nhiệt lắm, lát nữa các cậu có thể ghé qua xem."

Chàng thanh niên đi cùng Ứng Lê cũng bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh: "Bọn em chính là nhân viên ở đây mà."

Tài xế hơi ngạc nhiên: "Các cậu làm ở đây?"

Chàng trai gật đầu.

Tài xế quay sang nhìn Ứng Lê: "Còn trẻ thế mà đã đi làm rồi à."

Chàng trai kia có vẻ tầm hai mươi mấy tuổi, còn Ứng Lê nhìn qua chẳng biết đã tốt nghiệp cấp ba chưa.

Ứng Lê dùng thêm lực, xoa bóp cả vai cho ông: "Năm sau cháu tốt nghiệp đại học rồi, bây giờ đang thực tập."

Tài xế hỏi: "Đại học nào vậy?"

Ứng Lê đáp: "Đại học Nam Thành."

Tài xế ngạc nhiên thốt lên: "Ồ, là trường đại học danh tiếng đó chứ!"

Chàng thanh niên kia cũng ngạc nhiên, mở to mắt: "Cậu học Nam Thành à?"

"Đúng vậy."

Chàng trai định nói thêm gì đó thì người quản lý hậu trường nhảy xuống khỏi xe, hướng về phía họ hô to: "Bác tài, mọi thứ đã chất xong rồi, bác kiểm tra lại xem."

"Được rồi, tôi tới ngay đây." Tài xế đáp, quay sang cảm ơn Ứng Lê, cảm thấy cậu này đúng là có tấm lòng tốt.

Ứng Lê đứng dậy: "Không có gì đâu ạ."

Người quản lý hậu trường đưa cho mỗi người một chai nước suối: "Cảm ơn các cậu nhiều lắm, uống chút nước đi. Hôm nay đài bận quá, thiếu người trầm trọng, nếu không nhờ các cậu thì chẳng biết chúng tôi phải mất bao lâu mới chuyển xong đống đồ này."

Ứng Lê nhận chai nước, mở nắp uống một ngụm: "Không cần cảm ơn đâu ạ. Còn gì cần bọn em giúp nữa không?"

"Không còn gì nữa, cảm ơn các cậu nhiều lắm."

Kiểm tra xong, người quản lý hậu trường lên ghế phụ, tài xế đạp ga, chiếc xe tải ầm ầm lăn bánh rời đi.

Lúc đó đã là bảy giờ rưỡi, chương trình ca nhạc sắp bắt đầu, hai người quay lại nơi làm việc.

Vì chưa quen biết nên cả hai dù đi cạnh nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao lịch sự.

Đi được một đoạn, chàng thanh niên bất ngờ hỏi: "Cậu cũng là trợ lý à?"