Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 14: Muốn bắt nạt

Thẩm Nghiêu nghĩ như vậy không phải là không có lý do. Lúc trước có một lần biểu diễn, cậu trai kia và Tống Tức Mặc cùng nhóm, hai người lớp A hát chung với một tuyển thủ lớp D. Nền tảng của người này kém, thường xuyên theo không kịp tiết tấu của hai người họ, Tống Tức Mặc chê bai anh ta không ra gì. Người kia khóc lóc chạy ra khỏi phòng tập, sau đó nhìn thấy Tống Tức Mặc liền trốn, sợ hãi đến mức muốn chết.

Tống Tức Mặc đối với người khác cũng rất lịch sự, nhưng sự lịch sự của anh ta khác với người khác. Lịch sự của anh ta mang theo rất nhiều toan tính. Tống Tức Mặc ra mắt sớm, so với họ trải nghiệm trong nghề này lâu hơn, biết cách ăn nói, khéo léo, mỗi câu nói, mỗi hành động đều có mục đích. Nói trắng ra là anh ta rất tâm cơ, thâm hiểm.

Loại chuyện sau lưng người khác bắt nạt này, Tống Tức Mặc cũng không phải không làm được. Thẩm Nghiêu theo bản năng cảm thấy anh ta bắt nạt Ứng Lê.

Tống Tức Mặc khẽ cười một tiếng, không những không giải thích cho bản thân mà còn có chút trêu chọc hỏi Ứng Lê: "Tôi bắt nạt cậu thế nào?"

"Hả? A, không phải, không ai bắt nạt tôi." Ứng Lê sợ Thẩm Nghiêu hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Là do vừa rồi tôi nghe nhạc... Thật sự không ai bắt nạt tôi."

Nghe nhạc mà cũng có thể khóc, quả là dễ khóc quá. Nếu...

Ánh mắt Thẩm Nghiêu chợt lóe sáng, hắn tự nhận là không có ham muốn lăng ngược, nhưng con người vốn dĩ thích những thứ dễ thương, trời sinh sẽ sinh ra ý muốn ngược đãi những thứ đó.

Ví dụ như hiện tại, bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại của Ứng Lê khiến người ta nhịn không được muốn bắt nạt, muốn nhìn cậu khóc càng thảm thiết hơn, khóc càng dữ dội hắn lại càng vui vẻ...

Thẩm Nghiêu cảm thấy hình như mình có chút biếи ŧɦái, hắn lại muốn làm Ứng Lê khóc.

Bỗng nhiên hắn biến sắc, ánh mắt vốn nhìn thẳng Ứng Lê rời khỏi mặt cậu, nhìn về phía Tống Tức Mặc: "Đã muộn thế này rồi mà anh còn ở đây làm gì?"

"Chia sẻ ca khúc mới của chúng ta." Tống Tức Mặc khẽ cười.

"Cậu nghe chưa? Cảm thấy thế nào, hay không?" Thẩm Nghiêu nhìn chằm chằm Ứng Lê, ánh mắt lấp lánh, lóe ra hào quang vui vẻ, không chớp mắt, giống như con cún nhỏ chỉ chờ khen ngợi.

Ứng Lê chân thành nói: "Nghe rồi, hay lắm, phần thứ ba là anh hát đúng không."

Giọng hát của Thẩm Nghiêu rất thích hợp hát loại ca khúc có khí thế này, thô kệch mạnh mẽ, phóng khoáng ngang ngạnh, hoàn toàn khác với kiểu rap thông thường.

Thẩm Nghiêu mím môi chậm rãi nhếch lên: "Cậu nghe ra?"