Xuyên Thành Ba Của Nam Phụ

Chương 37: Tiểu mập mạp tinh quái - Phần 1 (TG1)

“……” Ai không thích, sao nhìn tôi hỏi ngốc thế?

“Anh à, anh nhớ lấy nhiều chút nha.” Tiểu mập mạp nói, “Ba mẹ giờ chưa có về nhà, em quyết định rồi, mốt trưa em tan học với cả buổi tối nữa, em muốn đến nhà thầy tiểu Lý ăn cơm. Anh không cần phải đưa em đến quán cơm ăn nữa đâu.”

“…… Ngày mai anh ở quân đội huấn luyện, nhà ăn ở đó có cơm, anh sẽ đưa em tới đó ăn.” Phạm Học Trí nói, “Em không nên làm phiền thầy tiểu Lý.”

Tiểu mập mạp lập tức lí luận: “Nhưng cơm trong nhà ăn quân đội không có ngon bằng thầy tiểu Lý làm. Hơn nữa, anh đón em sẽ phải đi đi về về rất vất vả, em không muốn để anh chịu mệt đâu.”

“Anh không mệt chút nào.” Nói rồi, Phạm Học Trí dứt khoát xách tiểu mập mạp lên, “Cảm ơn vì bữa ăn, quấy rầy rồi.” Không để cho tiểu mập mạp có cơ hội giãy giụa nào, hắn cảm ơn xong liền nhanh chóng mang người rời đi.

Thứ hai hôm sau.

Sáng sớm, hai cha con đang ngồi ăn sáng. Ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng của tiểu mập mạp.

“Thầy tiểu Lý......thầy tiểu Lý ơi.....em tới rồi nè.” Tiểu mập mạp không cần người ra đón, cũng tự mình chạy nhảy vào nhà. Nhìn bàn ăn trước mặt, trên đó có một chén sữa mạnh nha, và một chén sữa bò, oắt con cũng không thấy hiếm lạ. Nhà nhóc không thiếu mấy thứ này, mỗi ngày đều phải uống một chén. Thấy Cố Hi cùng Tiểu Thành Đồ uống cháo lương khô, tự nhiên bản thân cũng thấy thèm thèm, muốn uống: “Thầy tiểu Lý, cái này ăn ngon hông? Em ăn sáng rồi, mà vẫn chưa có no.”

“Buổi sáng em ăn hai cái bánh bao rồi đấy.” Phạm Học Trí xách theo bao to bao nhỏ bước vào.

“Hứ, thế thì sao? Anh ăn tận ba cái lận nhé!” Tiểu mập mạp không phục nói, “Còn uống nhiều hơn em một chén cháo.”

Phạm Học Trí theo bản năng liếc nhìn Cố Hi, một người ăn 3 cái màn thầu, thêm một chén cháo, thầy Lý chắc sẽ không thấy không dễ nuôi đâu nhỉ? Nhưng mà hắn có năng lực nuôi sống bản thân, không giống với oắt con này, đến năng lực tự nuôi sống mình cũng không có. Vì vậy, Phạm Học Trí hừ lạnh một tiếng: “Anh đây có tiền, có phiếu, có cung ứng lương, em có cái gì?”

Tiểu mập mạp phì phò thở mạnh, thật rất muốn đánh người.

Anh vô sỉ, người ta có bao lớn cơ chứ!?

Phụt.......Cố Hi cười ra tiếng, cậu xoa đầu tiểu mập mạp nói: “Em nói, em có anh.”

Phạm Học Trí một trận kinh ngạc.

Tiểu mập mạp thì cười ha ha, bật thế lại: “Đúng vậy, em có anh nha. Có anh thì em cũng có tiền, có phiếu, có cung ứng lương nè. Thầy tiểu Lý, thầy thông minh quá à. Thầy tiểu Lý thông minh ơi, thầy có thể cho em cũng uống một chén cháo như này hông?”

“Hôm nay thì không được, em đã ăn hai cái bánh bao rồi. Ăn đủ no thôi, ăn nhiều quá bụng sẽ khó chịu.” Cố Hi chối từ, lại gắp cho nhóc một miếng đồ nướng, “Có muốn thử này không?”

Tiểu mập mạp hé miệng, nhanh chóng đớp lấy đồ ăn, “Thầy tiểu Lý, thầy thật là....... Thật là..... thật là thầy giáo tốt của em. Em muốn ăn gì, thầy đều biết cả. Thầy tiểu Lý, đây là món gì vậy? Em chưa ăn bao giờ.”

“Đó là rau đấy.”

“Rau ư? Em trước kia ăn rau không phải nó đều có màu xanh sao?”

“À, do nướng cùng nước tương, nên nó có màu vậy ấy. Món này gọi là rau nướng.”

“Vậy ngày mai em đến uống cháo, còn được ăn rau nướng hông?”

Cố Hi thầm nghĩ, cậu đồng ý để nhóc mập ngày mai ăn cháo ở đây từ khi nào vậy? Mà nhớ lại, hình như cậu có bảo hôm nay không được. Suy nghĩ trẻ con rất đơn giản, hôm nay không được thì là mai.

Thôi vậy.

“Được.” Cũng chỉ thêm một nhóc tiểu mập mạp, ăn không tốn bao nhiêu cơm. Với lại còn là tiểu mập mạp dễ ăn.

Phạm Học Trí đứng một bên nghe, có chút hâm mộ với em trai mình. Thật muốn hỏi, liệu ngày mai hắn cũng tới được không? Nếu thầy tiểu Lý hỏi hắn, hắn nhất định sẽ tới. Đáng tiếc, Cố Hi không có hỏi hắn.

“Chỗ đồ ăn này cho cậu, hôm qua tôi đã ăn không ít cơm với thức ăn của cậu.” Ý là bồi thường.

Cố Hi cũng không từ chối, thấy Phạm Học Trí đưa đồ có hơi nhiều, cậu liền nói: “Như này đi, cơm trưa và chiều của Học Dũng sau này sẽ ăn ở nhà tôi, anh khỏi phải chạy qua chạy lại chi cho phiền phức.” Trong túi có gạo, có thịt khô, còn có đậu cô-ve. Thịt khô là một cái đùi gà, đậu cô-ve có chừng 1 cân, gạo chắc cũng được 5 cân.

“Oa, thầy tiểu Lý, thầy thật sự là rất.. rất..rất tốt luôn đó, sau này em sẽ mang đồ ăn qua, ở nhà thầy ăn cơm.” Tiểu mập mạp được một tấc liền muốn tiến một thước.

“Có thể.” Cố Hi cũng không cảm thấy gì. Dù sao ở nhà quanh đi quẩn lại cũng chỉ hai cha con dùng bữa, thêm tiểu mập mạp ăn cùng sẽ náo nhiệt chút, “Sở trường của thầy là món gà rừng hầm, hôm nào thầy có cơ hội bắt được gà rừng, sẽ hầm mời em ăn.”

Gà rừng hầm..... Phạm Học Trí đột nhiên lại nhớ đến con gà rừng bị Cố Hi cắt cổ. Biết được món gà rừng là sở trường của cậu, không biết mùi vị trông sẽ ra sao, hẳn không tệ, tự nhiên muốn ăn.