Xuyên Thành Ba Của Nam Phụ

Chương 23: Lớp mù chữ bắt đầu (TG1)

Núi ở đây, không giống như ở chỗ anh, khu núi rừng đầu tiên chưa có ai khai phá nên nó vẫn còn rất nhiều tài nguyên tốt.

Trong lúc Cố Hi đang hái rau dại cùng con trai mình thì đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống ngay đầu cậu, khiến cậu đau điếng người phải hít một hơi khí lạnh. Vừa quay sang định tìm kẻ đầu sỏ gây tội thì ánh mắt cậu lại sáng lên, hoá ra là hạt dẻ!

Cố Hi ngẩng đầu lên dòm phía trên, phát hiện cả cây trĩu đầy hạt dẻ mà chẳng ai hái!

Thật ra, người ở nơi đây rất ít ăn hạt dẻ. Trời vừa sáng, mọi người đã vội vã ra ngoài làm việc, tối đến là đi ngủ liền, ai còn tâm tư nghĩ tới ăn hạt dẻ chứ?

“Con trai, không hái rau dại nữa. Con giúp ba đi nhặt hạt dẻ đi.” Cố Hi xoay người nói với bạn nhỏ Tiểu Thành Đồ, “Ba sẽ trèo lên cây lay cho nó rụng xuống, con chỉ việc ở dưới này nhặt hết hạt dẻ vào sọt cho ba, ok chứ?”

“Ok ạ, nhưng ba ơi, ba muốn hái chúng để làm gì vậy?” Tiểu Thành Đồ tò mò hỏi.

“Chúng có thể ăn, nấu được rất nhiều món cho con.” Cố Hi giải thích thắc mắc cho bạn nhỏ nào đó. Rồi cậu trèo lên cây, dùng sức ở chân dẫm xuống vài cái, từng quả từng quả hạt dẻ rơi xuống như mưa. Bây giờ đang vào mùa hạt dẻ, nếu không có ai hái, đợi qua tháng 10 chúng sẽ tự rụng hết.

Chừng 1 giờ sau, Lý Cẩu Đản đã cắt xong một sọt cỏ. Nhóc đi tìm cha con Tiểu Thành Đồ thì thấy bọn họ đang vây một cái cây. Người lớn thì đứng trên thân cây, người nhỏ thì ngồi nhặt cái gì đó ở dưới táng cây.

“Chú Quốc, Thành Đồ, hai người đang làm gì vậy?”

“Đang nhặt hạt dẻ á, ba em nói hạt dẻ ăn ngon, thơm thơm nha ~” Tiểu Thành Đồ nhanh miệng trả lời.

Người ở đây rất thích được ăn đồ ngon. Vừa nghe nói có món ngon là không thể nào kìm lại nước miếng.

Cố Hi nhìn thấy biểu hiện của Lý Cẩu Đản thì buồn cười: “Cẩu Đản, Miêu Đản, hai người các cháu giúp Thành Đồ nhặt hạt dẻ đi. Trưa nay chú nấu món ngon đãi các cháu.”

“Thế còn cỏ heo với giun thì sao đây?” Lý Cẩu Đản khó xử nói.

“Trước hết, hai đứa cứ đem số cỏ heo đó mang về nhà cho heo ăn đi. Sau đó, quay lại đây nhặt hạt dẻ. Nhà chú vẫn còn cỏ heo, hai đứa không cần cắt nữa đâu. Ngày mai lại cắt giao cho nhà chú cũng được.” Cố Hi nói.

“Vâng, vậy chú chờ tụi cháu một lát, tụi cháu sẽ trở lại ngay. Chú Quốc ơi, thứ hạt này thật sự ăn ngon sao chú?” Lý Cẩu Đản nhịn không được hỏi lại lần nữa.

“Ừa, không chỉ thơm ngon, nó còn bùi bùi, ngọt ngọt, giống như đường vậy.”

Vừa nghe ngọt như đường, hai anh em đã kích động không thôi. Từng người cõng sọt cỏ chạy nhanh về nhà. Cả hai dùng tốc độ chạy như một cơn gió quay lại ngọn núi.

Gần 10 giờ, bốn người bọn họ - một lớn, ba nhỏ đem 3 cây hạt dẻ hái sạch, chỉ chừa đúng những chỗ cao mà không ai với tới được. Dựa vào kiến thức số học, Cố Hi tính toán mình có tầm 40 cân hạt dẻ đã được tách vỏ.

Anh em Song Đản rất ngoan, giúp Cố Hi nhặt đầy sọt hạt dẻ.

“Đi, chúng ta về thôi. Về nhà chú nấu hạt dẻ cho mọi người.”

Nghe vậy, ba đứa trẻ hớn hở cõng cái sọt không trở về. Lúc về nhà, cả bọn rủ nhau ngồi bốc vỏ gai của hạt dẻ ra. Sau nửa giờ miệt mài làm việc như một nàng tấm, cuối cùng cả ba đã tách được 20 cân hạt dẻ.

“Cẩu Đản, Miêu Đản, hai người các cháu có thể đi cắt cỏ heo tiếp. Chờ các cháu cắt được một sọt về là có thể ăn hạt dẻ.” Nhờ có 444, Cố Hi biết được phải mất nửa tiếng thì nồi hạt dẻ mới chín. Trong khoảng thời gian đó, Song Đản bọn họ có thể cắt cỏ gϊếŧ thời gian, nó đủ để họ cắt một sọt cỏ. Tính theo thời gian, bọn họ sẽ trở lại vào 11 giờ rưỡi, vừa lúc có thể ăn cơm trưa.

“Vâng, chú. Tụi cháu đi cắt cỏ đây.”

Cố Hi nấu nguyên nồi lớn có mười cân hạt dẻ, số hạt dẻ còn lại thì cậu cất vào quầy trữ vật của hệ thống.

Chỉ có điều, sau chuyến đi lần này cậu đã thu hoạch không ít hạt dẻ, nó khiến cậu ngày càng hứng thú với ngọn núi Đại Sơn kia. Cậu dự định có thời gian lại lên núi tìm tòi khai phá tiếp.

Hầm xong nồi hạt dẻ cũng đã 11 giờ trưa, không còn kịp nấu cơm nữa. Mà cậu cũng không biết nấu món gì thì được. Thế là 444 kiêm quản gia nhỏ góp ý làm món bánh khoai tây nhân mặn.

Nguyên liệu để làm món bánh khoai tây nhân thịt cần có: Khoai tây, bột mì, trứng gà, cà rốt, đậu que, mộc nhĩ, thịt bằm.

Dưới sự hướng dẫn của quản gia nhỏ 444 thì chỉ 30 phút sau, món bánh khoai tây đã được ra lò, mùi thơm của bánh bay khắp nhà bếp.

“Woa, ba ơi thơm quá à.” Trong lúc Cố Hi đang chiên mớ bánh khoai tây, Tiểu Thành Đồ đã đứng canh ở bên cạnh không chịu rời, dù chỉ nửa bước. Nó thật sự là quá thơm làm nhóc không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đứng nhìn ba mình chiên bánh thôi. Mà nguyên nhân bánh có thể thơm được như vậy, là do Cố Hi không một chút luyến tiếc bỏ ra nguyên liệu mà người bình thường không nỡ dùng, để nấu.

“Dù con có khen nó thơm, cũng không thể ăn nhiều đâu. Cùng lắm chỉ được một chén bánh đầy thôi.” Cố Hi biết người ở thời này thường ăn không đủ no. Nếu có cái ăn thì họ nhất định sẽ ăn cho no căng bụng mới thôi. Vì vậy, cậu phải nhắc nhở bạn nhỏ Tiểu Thành Đồ này trước, mắc công nhóc con đó lại vì miếng ăn mà bị bội thực.

“Vâng ạ, cảm ơn bà.” Nhưng đối với Tiểu Thành Đồ thì có miếng ăn đã rất cảm động rồi. Nhóc không cần đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa.

Cố Hi nói là làm, múc một chén nhỏ đựng đầy bánh cho nhóc. Sau đó, lại múc cho mình y như phần của Tiểu Thành Đồ. Còn dư lại 2 phần, đủ cho hai cha con ăn vào ngày mai.

Vừa tính toán xong thì anh em Song Đản đã trở lại.

“Chú Quốc, chú làm món gì thế? Thơm quá đi mất!.”

“Chú Quốc, có phải là mùi hạt dẻ mà chú đã nói không?

Hai anh em có chút xấu hổ mà lần lượt bước vào nhà Lý gia. Hiện tại là thời gian mọi người dùng cơm, bọn họ đến ăn trực cũng thấy hơi ngại.

“Các cháu đến rồi à? Nào, mau vào dùng cơm cùng nhà chú!” Cố Hi cũng chú ý đến sự thay đổi của cả hai, cậu thoải mái tự nhiên mời bọn nhỏ một chén đầy bánh khoai tây. Bây giờ, cậu chỉ còn dư lại một phần nên quyết định dùng nó làm bữa sáng ngày mai.

Từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên anh em Song Đản được ăn một bữa ngon đến thế. Bánh ăn rất giòn, có vị trứng gà, còn có nhân thịt bên trong, ăn rất là ngon. Lúc ăn gần xong, cả hai còn lưu luyến dư vị của bánh, liền cầm chén liếʍ sạch bóng.

Tính cách của hai anh em nhà này cực kỳ tốt. Dù có ăn không đủ no, bọn nhỏ cũng sẽ không nhìn đông, ngó tây để muốn thêm. Mà ngược lại còn chủ động đi rửa chén.

Đợi tụi nhỏ rửa chén xong rồi, Cố Hi lấy hai cái tô lớn đựng 5 cân hạt dẻ. Sợ hai đứa nhỏ cầm không vững, cậu đổi chúng sang một cái mẹt sạch: “Hai cháu mang cái này về nhà ăn cùng với gia đình đi.”

Lý Cẩu Đản nhận lấy, trực tiếp cầm lên một hạt, lột ăn tại chỗ, “Ngọt quá, ăn rất ngon. Cảm ơn chú Quốc.”

“Thật vậy hả? Em cũng muốn.” Lý Miêu Đản cũng nhanh tay lấy ăn một hạt.

Xong rồi hai anh em họ cõng cái sọt trên lưng, xách theo chiếc mẹt đi về.

Lúc bọn họ tới trả cái mẹt, còn mang theo dưa muối cùng bí đỏ. Lý Cẩu Đản gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “ Chú Quốc, mẹ cháu bảo cháu cảm ơn chú đã mời tụi cháu dùng cơm trưa cùng hạt dẻ. Đây là bí đỏ với dưa muối nhà cháu làm, mong chú nhận cho.”

Chỗ bí đỏ với dưa muối căn bản là không có cách nào so được với bánh khoai tây có trứng và thịt heo mà hai người đã ăn. Nhà họ biết Cố Hi mời đám nhỏ nhà mình ăn đồ ngon, còn cho thêm hạt dẻ mang về thì kinh ngạc không thôi. Mẹ của chúng nó nghi hoặc, dò hỏi mới biết được, hoá ra bọn họ đã làm giao dịch nhỏ với Tiểu Thành Đồ. Cũng nhờ vậy, cả bọn thông qua Tiểu Thành Đồ lại làm thêm giao dịch cùng Cố Hi. Vì thế mới có vụ mời ăn, còn có hạt dẻ mang về.

Mẹ của Song Đản thấy con trai hiểu chuyện như vậy, lòng bà nghẹn ngào chua xót. Bà cắn chặt răng, sai Song Đản mang ít đồ sang nhà Cố Hi trả lễ.

“Cảm ơn.” Cố Hi nhận lấy. Cậu cảm thấy con người của mẹ Song Đản rất tốt, biết có qua có lại để giữ tình cảm đôi bên.

Chớp mắt đã 12 giờ rưỡi, Cố Hi muốn dắt theo bạn nhỏ Tiểu Thành Đồ đi tới lớp mù chữ. Hai anh em Song Đản còn thiếu Tiểu Thành Đồ một sọt cỏ với nửa hộp giun, dự định sẽ đi làm việc ngay. Nhưng Cố Hi lại ngăn bọn nhỏ lại, để chúng đi cùng mình. Cậu bảo với chúng không cần vội, chờ đi lớp mù chữ về rồi, đi cũng không muộn.

Hai anh em được Cố Hi đãi ăn ngon nên cũng rất nghe lời người chú này. Vì vậy, cả hai ngoan ngoãn theo sau Cố Hi.

Tới trường tiểu học thôn Lý gia, phòng học đã được quét tước sạch sẽ, không còn thấy cỏ xanh cùng mạng nhện nữa. Bàn ghế cũng được sửa sang lại một chút. Có thể thấy, thôn trưởng Lý bỏ không ít tâm tư vào phương diện trường học.

Cố Hi để ba đứa nhỏ ngồi ở bàn đầu, hỏi: “Cẩu Đản, Miêu Đản, hai đứa từng đi học chưa?”

Song Đản thẹn thùng mà lắc đầu. Nhà họ có nhiều trẻ nhỏ, ngay cả ba của nó còn chưa từng được đi học nữa, huống chi là tụi nó.

Cố Hi cầm viên phấn lên, phấn đã để quá lâu không sử dụng nên bị ẩm, có hơi khó viết. Cậu viết xuống 4 chữ cách biệt nhau lên bảng đen: Lý, Trung Quốc, ba, mẹ.

Không lâu sau, từng người lục tục đi tới lớp học. Bọn họ nhìn thấy Cố Hi đang ở trong phòng học cùng ba đứa nhỏ thì đều sửng sốt. Nhịn không được tò mò, có người đã lên tiếng hỏi.

“Ái Quốc, sao cậu lại đến đây?”

“Ái Quốc, không phải cậu từng đi học rồi sao? Muốn quay lại học cùng bọn tôi cho vui à?”

Cố Hi còn chưa kịp trả lời thì thím hai Lý đã lên tiếng, nói thay: “Ái Quốc nhà tôi chính là thầy giáo của lớp mù chữ. Nó từng tốt nghiệp trung học, còn cần thoát nạn mù chữ ư?”

“Cái gì? Lý Ái Quốc là thầy giáo lớp mù chữ?”

“Cậu ta được không vậy?”

“Tôi xem không giống thầy giáo lắm.”

“Nói đùa ư? Sao thầy giáo của tôi lại là Lý Ái Quốc?”

“Thôi, nếu đã tới rồi thì ngồi nghe chút đi.”

“Ái Quốc đến rồi đấy à.” Thôn trưởng Lý cũng tới khá sớm. Lỡ như Lý Ái Quốc không thể trấn an mọi người, ông còn có thể kịp thời hỗ trợ. Hơn nữa, hoạt động lần này là do ông tổ chức. Nếu ông không tới sớm một chút, người dân trong thôn không thấy ông sẽ lục tục rời đi.

Trường hợp này rất hay xảy ra, thôn trưởng bắt buộc phải có mặt sớm, mọi người mới chịu ở lại.

Thím hai Lý thật sự là rất có tình nghĩa, bà kéo theo nguyên cả nhà mình đến: chú hai Lý, 3 đứa con trai, 2 đứa con dâu. Vì lo lắng cho cháu trai nhỏ nên bà nội Lý cũng tới. Bà còn dắt theo ông nội Lý. Thật ra, ông nội Lý không an tâm, đành phải tò tò theo sau để trông chừng bà.

Nếu lớp học là do thôn trưởng Lý tổ chức, đương nhiên nhà ông cũng phải có mặt. Chưa kể, còn có đám người thư ký Lý cũng tới. Đúng vào 12 giờ rưỡi, lớp học có tầm 70 người đi học.

Ở 444 nhắc nhở thời gian đã đến, lúc này Cố Hi mới mở miệng nói: “Mọi người giữ im lặng một chút.”

Mới đầu, mọi người còn thầm thì sôi nổi bàn chuyện. Ngay sau đó, nghe Cố Hi nói thì dần dần an tĩnh trở lại.

Thấy mọi người đã giữ trận tự, im lặng lắng nghe, cậu mới tiếp tục nói: “Thôn trưởng, ngài Chủ Tịch đã từng nói thời gian đối với chúng ta vô cùng quan trọng. Nếu chúng ta không mau chóng nắm bắt nó, giải quyết xong chuyện cần làm, thì có phải đã làm lỡ thời gian của mọi người không? Chẳng những làm mất thì giờ, còn ảnh hưởng đến mọi người làm việc nữa. Bác cảm thấy cháu nói có đúng không?”

Thôn trưởng Lý gật đầu, đồng tình nói: “Đúng vậy, người dân chúng ta phải biết tranh thủ thời gian, không thể làm việc trễ nải được.”

“Vậy nên, hiện tại đã 12 giờ rưỡi, để không làm chậm trễ thời gian của mọi người, cháu sẽ nói ngắn gọn, xúc tích nhất có thể. Còn về những người không tới đây, cháu nghĩ chắc là họ không muốn thoát khỏi nạn mù chữ đâu, nhất là mấy người không muốn có con trai hay cháu nhỏ làm công nhân đó. Chúng ta hãy đóng cửa đi, bác thấy thế nào?” Cố Hi cố ý hỏi thôn trưởng để làm mọi người nghe thấy.

Thôn trưởng không khỏi nói thầm trong bụng: Cái thằng nhãi này đang bày trò gì không biết? Đến lớp học của Lý Ái Quốc nó thì liên quan gì tới công việc công nhân? Nhưng đây là ông tổ chức cho nó, tất nhiên sẽ không làm nó mất mặt được. Bằng không, người mất mặt nhất không phải là ông sao?

“Ừa, được.”

Sau khi đã đóng cửa lớp học rồi, Cố Hi quay sang nhìn những vị còn lại trong phòng. Cậu nở một nụ cười niềm nở, bắt đầu lớp học: “Đầu tiên, tôi rất hoan nghênh mọi người đã đến với lớp học của chúng ta ngày hôm nay. Điều này chứng tỏ, ai trong chúng ta cũng có mong muốn thoát khỏi nạn mù chữ, có tính giác ngộ rất cao. Chủ tịch của chúng ta từng nói, người có tính giác ngộ cao là một người công dân tốt. Tương lai sẽ có tiền đồ rất sáng lạng.”

Ai cũng đều thích nghe lời hay, ý tốt. Bọn họ nghe thấy Cố Hi đang khen mình, tự nhiên sẽ thấy vui trong lòng.

“Sau đây, tôi muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện.” Cố Hi lại nói.

“Ái Quốc, chúng tôi tới đây để học chữ, không phải tới nghe cậu kể chuyện!”

“Đúng vậy, chúng tôi không có thời gian đâu mà ngồi nghe cậu kể chuyện.”

“Chú, từ từ đã, lỡ chú nghe chuyện rồi, còn biết chữ nữa thì sao? Câu chuyện này, có liên quan những chữ trên bảng của chúng ta. Mọi người nhìn đi! Đây là chữ “ Lý ”, Lý trong thôn Lý gia của chúng ta, hoặc Lý trong họ Lý của chúng ta. Còn đây là chữ “Trung Quốc”, làm người Trung Quốc chắc chắc phải biết hai chữ này. Cuối cùng, bên đây có hai chữ, một chữ là ba, chữ còn lại là mẹ. Tôi nghĩ, chắc hẳn mọi người ở đây, ai cũng đều hy vọng con mình có thể viết ra hai chữ thiên liên này nhỉ?”

Trong phòng học, bốn bề lặng im, không một tiếng động.