“Cô Vưu, cho tôi hỏi, anh ấy là con một sao? Còn có anh em không?”
“Làm gì? Điều tra xuất thân à?”
Khương Lâm Tình hạ thấp giọng nói: “Thật ra... Tôi là người mê ngoại hình đẹp. Chỉ có vẻ ngoài của Tống Khiên là phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Nếu như anh ấy có anh em, có thể chia cho tôi một người.”
Vưu Nguyệt Vũ trừng mắt nhìn: “Cô biết anh ấy tên Tống Khiên?”
“Ừm.”
“Làm quen rồi?”
“Ừm. Nhưng mà, thời gian ngày hôm đó rất vội vàng, anh ấy nói muốn thêm thông tin liên lạc nhưng tôi không làm.”
Vưu Nguyệt Vũ bật cười: “Cô nói xem chúng ta đứng ở đây nói về người đàn ông này để làm gì cơ chứ. Chúng ta cũng không được coi là tình địch, có quỷ mới biết khi nào tôi sẽ chán anh ấy, tới lúc đó, tôi sẽ vứt anh ấy qua cho cô như vứt rác.”
Khương Lâm Tình gật đầu: “Nhưng tôi không liên lạc được với anh ấy.”
“Muốn thông qua tôi tạo mối quan hệ với anh ấy à?”
“Không sao, cô dùng trước đi. Nhưng có thể thêm phương thức liên lạc không?”
“Con người cô thật kỳ lạ.” Vưu Nguyệt Vũ hỏi: “Tại sao cô lại muốn làm quen với Tống Khiên?”
“Anh ấy đẹp trai, tôi yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
“Làm gì có người phụ nữ nào yêu từ cái nhìn đầu tiên giống như cô. Nếu như cô yêu anh ấy thì nên đến xé nát khuôn mặt của tôi. Dù gì tôi cũng là đối thủ mạnh của cô.” Trong lúc nói chuyện, Vưu Nguyệt Vũ bắt đầu tưởng tượng một cách phong phú: “Tôi đoán cô vì mục đích nào đó nên muốn trả thù những gã trai tồi?”
Suy đoán này trùng khớp với suy nghĩ của Hướng Bội.
“Với tế bào não có hạn của tôi, tôi không thể nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác.” Vưu Nguyệt Vũ nói: “Nhưng tôi vẫn nói cho cô biết một câu, cô còn non và xanh lắm.”
Khương Lâm Tình cũng thấy kỳ lạ, tại sao không ai tin rằng cô là người mê trai đẹp vậy?
Chàng trai lịch lãm như Dương Phi Thiệp mới có thể chiếm lấy trái tim cô.
Vưu Nguyệt Vũ mang tâm thái người ngoài cuộc, thêm WeChat với Khương Lâm Tình.
Cô ấy đặt biệt danh: Người nhặt rác.
Sau đó cô ấy nói: “Không được thân thiện cho lắm nhỉ?”
Cô ấy đổi thành: Máy thu hoạch trai đểu.
Trước khi đi, Vưu Nguyệt Vũ tặng cho Khương Lâm Tình một nụ hôn gió: “Mong chờ thành tích tuyệt vời của cô.”
…
Khương Lâm Tình tính toán, phải đợi đến lúc Vưu Nguyệt Vũ ‘Vứt rác’, mới có thể gặp lại Tống Khiên.
Thế mà cô lại gặp anh ta vào buổi chiều.
Không giống như những người đàn ông đến chụp ảnh người mẫu xe hơi, Tống Khiên thực sự đến để thưởng thức buổi triển lãm xe hơi.
Vưu Nguyệt Vũ đã rời đi từ lâu.
Tống Khiên mỉm cười với những người mẫu ô tô, cử chỉ của anh ta vô cùng phóng khoáng, lại không hề tầm thường. Anh ta đi dạo không lâu, lượn khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi rời đi.
Khương Lâm Tình nói với Trương Nghệ Lam: “Chị Trương, bụng em đang réo, em đi vệ sinh một lát.”
Cô đi cách Tống Khiên một khoảng, đắn đo có nên tiến lên trước thêm thông tin liên lạc hay không.
Cho đến khi anh ta lên xe.
Cô nghĩ mãi không xong, vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhân duyên mong manh ngắn ngủi… Không phù hợp với tính cách từ khi sinh ra của cô do cô thường do dự.
Lúc này, một chiếc ô tô vụt lên từ phía sau.
Kính xe hạ xuống, Tống Khiên xuất hiện với vẻ mặt hòa nhã: “Chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Khương Lâm Tình không còn do dự nữa: “Chào anh Tống, trùng hợp ghê.”
“Đi đâu đấy? Tôi đưa em đi.”
“Tôi đi dạo gần đây.”
“Thế tôi đưa em đi dạo quanh đây.” Tông giọng của Tống Khiên thay đổi liên tục, mỗi lần lên cao đều như đang tán tỉnh người ta.
“Vậy cũng được.” Cô dùng tay vẽ một vòng tròn nhỏ, hi vọng anh ta không chạy quá xa.
Xe của Tống Khiên vừa đơn giản vừa nữ tính. Chẳng hạn như một cặp búp bê dễ thương. Lại ví dụ, có một số đồ trang sức của phụ nữ trong lưới của tay nắm cửa.
Nó dường như ngụ ý rằng có người bên cạnh người đàn ông này.
Tống Khiên lên tiếng nói: “Mà này, cô em, em biết tên của tôi nhưng tôi vẫn chưa hỏi tên của em.”
“Tôi tên Khương Lâm Tình. Khương trong củ gừng, Lâm trong gần, Tình trong trời quang.”
“Trời sắp nắng? Vậy trời chưa nắng là trời âm u.”
Cô không thể phản bác.
Không biết Tống Khiên đã ấn cái gì, bài hát ‘Trời âm u’ được phát trong xe.
Anh ta lại hỏi: “Còn đi quán bar không?”