Pha Lê Đường

Chương 7

Khương Lâm Tình không thể cởi mở như anh ấy được, hỏi một câu: “Cậu có bạn gái chưa?”

Ngọn núi của kỳ thi tuyển sinh đại học, áp chế mọi thứ nên có và không nên có ở tuổi học trò. Dương Phi Thiệp đã vượt qua ngọn núi đó, nhìn thấy bầu trời cao rộng hơn.

Nhưng cô lại không thể vượt qua được.

Giáo viên từng khen về sự kiên trì của cô, đối với những đề phức tạp cô tuyệt đối không bỏ qua. Nhưng quá cố chấp trong việc đối nhân xử thế, xử lý công việc, đây gọi là đầu óc bảo thủ.

Điện thoại của Dương Phi Thiệp rung lên hai lần, anh ấy nói: “Lát nữa tớ có buổi phỏng vấn, phải đi trước đây.”

“Được.” Khương Lâm Tình đứng dậy theo: “Cố lên.”

Anh ấy nhìn như xoáy sâu vào cô: “Khương Lâm Tình, chúc cậu hạnh phúc.”

“Cậu cũng vậy.” Cô muốn anh ấy được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Để cho anh ấy yên tâm, cô nói thêm: “Tớ rất hạnh phúc. Bạn trai... Của tớ... Ừm, đối xử rất tốt với tớ.” Lời nói dối thường dễ bị vấp.

Nhưng Dương Phi Thiệp dường như tin vào điều đó: “Lần sau, cậu nhất định phải đến đấy.”

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ấy, cô khẽ gật đầu.



Công ty hợp tác với một thương hiệu xe hơi nào đó cho một triển lãm xe hơi.

Vào ngày triển lãm, Khương Lâm Tình đã đến hiện trường cùng với đồng nghiệp Trương Nghệ Lam để sắp xếp tình hình.

Gần trưa, hai người ngồi ở một góc ăn đồ ăn đặt ngoài.

Đột nhiên, có tiếng ầm ĩ vang lên từ cuộc triển lãm.

Trương Nghệ Lam nuốt một miếng cơm: “Người ta đang cãi nhau à?”

“Chị Trương, em qua đó xem một chút.” Khương Lâm Tình đặt hộp cơm xuống, vội vàng đi qua đó.

Đó là giọng của một người phụ nữ mặc váy bó sát, giọng nói hơi khàn, cực kỳ hung dữ. Cô ấy chỉ vào một người đàn ông: “Tôi là người mẫu xe hơi, không phải người mẫu riêng của anh. Khẩu súng của anh hướng đi đâu vậy?”

Trông rõ xinh đẹp nhưng khi hung dữ lên thì cũng chẳng kém cạnh ai.

Khương Lâm Tình nhớ ra, đây là Vưu Nguyệt Vũ.

Vưu Nguyệt Vũ vuốt tóc: “Tên mập chết tiệt, tám đời chưa gặp phụ nữ sao. Ống kính chạm vào đùi tôi rồi.” Cô ấy vỗ đùi mình.

Tất cả những người có mặt ở đây, cho dù là nam hay nữ, đều nhìn vào phần bị cô ấy vỗ vào.

Chiếc váy ngắn tới mức không thể ngắn hơn nữa, bó sát vào những đường cong của cô ấy. Vải sẫm màu tôn lên làn da trắng như tuyết.

Một lúc sau, bảo vệ đến.

Lại có một người điều phối của thương hiệu xe hơi đến.

Khương Lâm Tình phụ trách lập kế hoạch gian hàng. Xung đột giữa mọi người, cô không thể can thiệp vào.

Người đàn ông đó xin lỗi Vưu Nguyệt Vũ.

Vưu Nguyệt Vũ được người điều phối của thương hiệu thuyết phục rời đi.

“Đi thì đi.” Cô ấy mang đôi giày cao gót mười cm, nhảy xuống khỏi bục triển lãm.

Những vị khách xung quanh nhanh chóng nhường đường cho cô ấy.

Cô ấy ngẩng cao đầu, cao ngạo như một nữ hoàng, sáng chói và rực rỡ.

Khương Lâm Tình khẽ gọi: “Cô Vưu.”

Vưu Nguyệt Vũ đứng lại: “Ai vậy?”

Khương Lâm Tình không trang điểm sặc sỡ, trên khuôn mặt rõ ràng có chút không tự nhiên: “Tôi là người ngày hôm đó...” Ở nơi làm việc nhắc tới từ quán bar, cô hơi ngại.

“Ồ.” Vưu Nguyệt Vũ nhận ra cô: “Là cô à, tôi đã nói mà, cho dù có đắp một ký phấn lên mặt, cô cũng không che giấu được sự ngây thơ hồn nhiên của mình đâu.”

“Cô là người mẫu xe hơi à?” Khương Lâm Tình cũng không ngạc nhiên.

Vưu Nguyệt Vũ quá xinh đẹp.

Người trong quán bar có thể lợi dụng ánh sáng mờ tối để che đi khuyết điểm của mình. Bây giờ đứng dưới ánh đèn triển lãm rực rỡ, Vưu Nguyệt Vũ tươi đẹp như đào mận, phô bày dáng người quyến rũ.

“Có thể coi là vậy.” Vưu Nguyệt Vũ bĩu môi về phía bục triển lãm: “Bị người ta gọi, tôi cũng không muốn đến. Đám đàn ông này, bày xe sang ra thì không chụp, mang thiết bị chụp ảnh lợi dụng tôi. Không có gì tốt cả.”

Khương Lâm Tình: “Cô vất vả rồi.”

“Hôm nay lại coi như công cốc rồi.” Vưu Nguyệt Vũ dùng bàn tay quạt gió.

“Cô Vưu ăn trưa chưa?”

“Chưa.” Vưu Nguyệt Vũ giậm chân lên tấm lót chân: “Ây dô, đứng ở đó làm dáng, xương sắp rã rời rồi.”

“Chúng tôi có dư một hộp cơm trưa, nếu cô không ngại thì.”

“Thôi, hẹn đi ăn một bữa cũng không phải chuyện khó.” Trước khi đi, Vưu Nguyệt Vũ quay đầu lại: “Đúng rồi, người đàn ông tôi muốn hẹn hôm nay chính là người đàn ông mà cô đã hỏi đấy.”

Cô ấy tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cảm xúc khác trên khuôn mặt của Khương Lâm Tình.

Nhưng mà, Khương Lâm Tình chỉ mỉm cười.

Vưu Nguyệt Vũ cười theo: “Cô có thể bỏ được là tốt. Cạnh tranh với cô, tôi thắng cũng không vinh quang gì.”