Khi con người đến gần những ngày cuối đời, sẽ cực kỳ nhớ đến những điều mà mình không có được. Bởi vì bản thân mình sẽ không bao giờ có được.
Kết bạn xong, chỉ trò chuyện vài câu, coi như ôn lại tình bạn giữa những người bạn cũ.
Dương Phi Thiệp hẹn gặp mặt.
Có mấy lý do để từ chối nhưng bởi vì anh ấy là Dương Phi Thiệp…
Cô nói: “Được.”
Cô nhớ dáng vẻ của anh ấy, lúc nào cũng vậy.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, các bạn nữ hơi khụy xuống ở hàng đầu tiên.
Dương Phi Thiệp đứng phía sau cô, làm động tác xoa đầu cô.
Khi tấm ảnh được đưa đến tay cô, cô mới phát hiện ra động tác của anh ấy. Cô do dự hồi lâu. Nếu như có ý nghĩa đặc biệt nào, anh ấy là con trai, anh ấy sẽ chủ động nói.
Nhưng anh ấy không nói gì cả và rồi anh ấy ra nước ngoài.
Gặp mặt Dương Phi Thiệp, còn lo lắng hơn nhiều so với việc đến quán bar.
Bởi vì kẹt đường, Khương Lâm Tình đã tới muộn. Cô nhìn ra cửa sổ quán một lúc lâu, hít thở sâu ba lần rồi bước đến cửa quán cà phê.
Cô nhìn thấy Dương Phi Thiệp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, cô dường như không biết đi đường, trong lúc bối rối, cô phát hiện ra rằng mình cùng tay cùng chân.
Khó khăn lắm mới đến trước mặt anh ấy, cô cố gắng mở miệng cười: “Chào lớp trưởng.”
Dương Phi Thiệp đứng dậy: “Chào Khương Lâm Tình.”
Hai tên gọi này, giống như quay về thời cấp ba.
“Về nước rồi à.” Cô ngồi xuống.
“Học xong rồi nên về.” Anh ấy đã trưởng thành rồi nhưng khí chất dịu dàng của anh ấy không giảm đi chút đi.
Cô cúi đầu, để hai tay xuống gầm bàn rồi nắm lấy nhau.
Những vị khách xung quanh đều đang trò chuyện rôm rả, riêng chiếc bàn này bỗng nhiên nhạt nhẽo đến lạ.
Dương Phi Thiệp nhấp một ngụm cà phê, hỏi: “Mấy năm nay cậu thế nào?”
“Cũng bình thường thôi, đi đến đâu hay đến đó.”
“Ổn định cũng tốt.” Anh ấy tự giễu: “Tớ thì trắc trở, chơi bời khắp nơi, thiếu chút nữa không tốt nghiệp được.”
Cô tò mò: “Cậu không thể tốt nghiệp được sao?”
“Trước kỳ thi đại học, ngoài làm đề thì vẫn là làm đề. Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thi đại học, tớ tức khắc xả hơi.”
“Lớp trưởng, cậu khiêm tốn rồi đó.” Khương Lâm Tình ngẩng đầu lên: “Các bạn học đều nói cậu là người có học vấn cao khi trở về nước.”
Dương Phi Thiệp mỉm cười, kiên định nhìn cô: “Khương Lâm Tình, cuối cùng cậu cũng nhìn thẳng vào tớ rồi.”
Cô đã từng hết lòng hướng về anh ấy, làm sao mà không vừa mắt anh ấy được: “Lớp trưởng nói đùa rồi.”
“Cậu có thường xuyên gặp gỡ với các bạn cùng lớp không?”
“Không, mọi người đều bận.”
“Tớ về chưa được bao lâu, hẹn mấy đứa Mập, Phì Hùng ăn cơm." Dương Phi Thiệp cho cô xem ảnh chụp ngày hôm đó: “Thần kỳ nhỉ, vẫn tên là Mập nhưng bây giờ lại trông vô cùng cân đối khỏe khoắn.”
Ngón tay lướt quá nhanh, trong album đột nhiên xuất hiện một bức ảnh chụp chung Dương Phi Thiệp và một cô gái.
Sau đó, anh ấy lại lướt qua.
Khương Lâm Tình giả vờ như không nhìn thấy, nói về bức ảnh của anh và mấy người bạn hôm đó, nói những lời vô nghĩa như thời gian không tha cho ai cả.
Cà phê đã cạn.
Dương Phi Thiệp lúc này mới hỏi: “Mà này, cậu có bạn trai chưa?”
Khương Lâm Tình không hiểu ý của anh ấy, vì vậy cô giữ im lặng.
Nụ cười của anh ấy chậm rãi thu lại: “Xin lỗi, tớ…”
“Tớ có bạn trai rồi.” Cô cướp lời anh ấy.
“Ồ, vậy thì tốt.” Anh ấy khẽ mỉm cười: “Đến từ đâu thế?”
“Dân địa phương.”
Dương Phi Thiệp gật đầu: “Bữa nào cùng nhau ăn cơm nhé?”
Khương Lâm Tình túm chiếc quần đến nỗi nhăn nhúm ở dưới gầm bàn: “Anh ấy đi công tác rồi.”
“Không vội, đợi anh ấy công tác về, tớ định định cư ở đây, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
“Không biết khi nào sẽ về. Anh ấy là người làm công ăn lương. Nếu sếp không cho anh ấy về, anh ấy sẽ phải đi công tác suốt.”
Dương Phi Thiệp cầm cốc cà phê lên: “Bây giờ hai người yêu xa sao?”
“Ừm, đúng vậy.” Khương Lâm Tình không phải là một kẻ nói dối xuất sắc. Hai má cô ửng hồng, mồ hôi đầm đìa.
Nếu như cô thực sự có bạn trai thì tốt biết mấy.
Người đàn ông tên Tống Khiên, nghe có vẻ như là một tên đàn ông đểu giả bạc tình bạc nghĩa. Nếu để anh ta làm bạn trai của cô, vừa hay.
Cô không cần phải có trách nhiệm với anh ta.