Rất nhiều người đến dự sinh nhật tôi.
Dù là sinh nhật tôi, Trần Âm Âm lại ăn mặc nhưng công chúa vậy.
“Chị Du à, chị sẽ không nghĩ em muốn lấn át chị nên mới ăn mặc như thế này đâu nhỉ?”
“Tại chú với dì cứ bắt em phải mặc như vậy.”
Tôi lắc đầu: “Có gì đáng lo à?”
Khi nhìn thấy vẻ tự mãn trên mặt cô ta, tôi cười khẩy:
“Mặt của em thối rữa đến như này rồi, muốn lấn át chị, nằm mơ cũng không được.”
Nói xong tôi liền bỏ đi, để lại Trần Âm Âm tức giận gào thét ở chỗ không người.
Thật ra, cô ta ăn mặc như vậy đúng lắm.
Dù sao thì, buổi tiệc hôm nay vốn là dành cho cô mà.