Trong đợt thi thử cuối cùng, tôi lại lần nữa đứng nhất.
Ba lần liên tiếp đứng đầu, suất tuyển thẳng của Bắc Đại lại về tay tôi.
Giống như đời trước, giáo viên chủ nhiệm thông báo tin này trước cả lớp.
Tôi khó có thể phớt lờ ánh mắt phẫn uất của Trần Âm Âm.
Thấy tôi đột ngột quay đầu lại, Trần Âm Âm sửng sốt, ba vết sẹo trên má vẫn chưa lành, khuôn mặt của cô ta lúc này trong có vẻ hơi gớm ghiếc.
Sau khi về đến nhà, tôi chưa kịp báo tin vui thì Trần m m đã ngồi trên ghế sô pha khóc lóc.
Nước mắt chạm vào vết thương, Trần Âm Âm thở hổn hển vì đau.
“Âm Âm, làm sao vậy? Ở trường có người bắt nạt con à?”
Ba mẹ tôi vừa hỏi vừa liếc nhìn tôi.
Thẩm Thần cũng đập ly xuống bàn trà:
“Có chuyện gì bất bình thì em cứ nói, đây là nhà em, không ai được quyền bắt nạt em.”
Tôi xem Trần Âm Âm biểu diễn mà không nói bất kỳ lời nào.
Sau khi lau nước mắt, cô ta vờ va vào bàn trà.
“Có chuyện gì vậy?”
Ba mẹ và Thẩm Thần kêu lên: “Nói cho ba mẹ/anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Âm Âm trong rất thất vọng, nhưng đôi mắt của cô ta vẫn nhìn sang tôi, lo lắng đến mức ba tôi chỉ thẳng vào tôi mà mắng.
Mẹ tôi muốn ngăn lại, nhưng do dự một lúc, bà vẫn không lên tiếng.
Tôi không thể không nghi ngờ sự thay đổi trong cách họ đối xử với tôi.
Tôi và Trần Âm Âm, ai mới là con gái ruột của họ?