Đêm đó, Thầm Thần liền đưa ra đề nghị muốn Trần Âm Âm chuyển vào trường quý tộc bọn tôi đang học.
Tôi giơ cả hai tay hai chân ủng hộ.
Ba mẹ nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ vui mừng.
“Du à, con cuối cùng cũng hiểu chuyện hơn rồi.”
Tôi cười.
Đời trước Trần Âm Âm bày ra mấy chiêu trà xanh, ba mẹ ruột của tôi vậy mà chưa từng tin tưởng tôi.
Thậm chí khi tôi nhận được suất tuyển thẳng vào Bắc Đại, bọn họ còn hùa nhau yêu cầu tôi nhường cho Trần Âm Âm.
Trần Âm Âm lo lắng nắm chặt đũa: “Đó là trường quý tộc, con sợ sẽ không hòa nhập được với mọi người.”
Ngay khi cô ta vừa nói xong, mẹ tôi lập tức bảo tôi đưa cô ta đi mua quần áo.
Tôi đặt đũa xuống: “Không cần!”
“Con có rất nhiều quần áo trong tủ, con sẽ chăm sóc Âm Âm thật tốt khi ở trường, đến lúc đi học, con sẽ đem một ít quần áo cho em ấy.”
Ba mẹ tôi liếc nhìn nhau, có chút do dự, mắt Thẩm Thần lại sáng lên, gật đầu.
Anh ta nắm tay Trần Âm Âm.
“Quần áo của Du nếu không phải là hàng của nhà thiết kế nổi tiếng thì chính là đồ phiên bản giới hạn, ở trung tâm thương mại không có đâu.”
“Được ạ.”
Trần Âm Âm vui vẻ đồng ý, nhưng tôi lại nhìn thấy chân cô ta đang bấu chặt mặt đất.
Sự phẫn uất lóe lên trong mắt cô ta giây lát.
Tôi đang cực kỳ vui vẻ.
Ở đời trước, sau khi c.h.*.t tôi mới biết được, Trần Âm Âm vẫn luôn xem lòng tốt của tôi chả ra làm sao.
Lúc trước tôi thương tiếc cho cô ta, đem rất nhiều quần áo mới cắt nhãn đưa cho cô ta.
Nhưng vào miệng cô ta thì lại thành tôi xem cô ta như cái thùng rác.
Nếu cô ta tự coi thường mình đến vậy, đời này tôi liền chiều theo ý cô ta vậy.
Buổi tối lúc chọn quần áo, tôi cố ý mở hết cửa tủ quần áo ra.
Mặt Trần Âm Âm đầy khϊếp sợ, ngay sau đó chính là sự háo hức muốn thử đống quần áo.
Đặc biệt là đôi mắt cô ta không thể rời khỏi những bộ quần áo có logo của thương hiệu lớn.
Tôi nhìn thấy mà buồn cười.
Quả nhiên, vẫn y như đời trước, thiển cận, chỉ nhìn thấy logo chứ không nhìn thấy những sản phẩm cao cấp khác.
“Chị Du à, cảm ơn, em thật sự có thể lấy cái này sao…”
Tôi một bên mỉm cười đáp lại, một bên lấy những quần áo có logo cô ta thích đưa qua.
“Được chứ, chúng ta đều là người một nhà, những thứ này cho em.”
Khi nói ba từ “người một nhà”, giọng điệu của tôi đầy mỉa mai.
Đáng tiếc, cô ta không những không nghe thấy mà khóe miệng còn không tự chủ được nhếch lên.
Sau đó cô ta lại nhìn sang đống trang sức của tôi, cố ý chạm vào chiếc cổ trống rỗng của mình.
“Em hy vọng như vậy, chỉ là em…”
Trong nháy mắt tôi đã hiểu.
Liền lôi hết đống trang sức lấp lánh nhét vào tay cô ta.
“Bây giờ đồ hoá trang đủ rồi!”