Cũng giống như đời trước, Trần Âm Âm hoàn toàn ở lại nhà tôi.
Để giữ cho cô ta không suy nghĩ nhiều, Thẩm Thần lại bắt đầu nảy ra những suy nghĩ thảm hại.
“Du à, để Âm Âm ở trong phòng của em đi, em qua phòng ngủ cho khách đi, mai anh dẫn em đi mua đồ trang trí, được không?”
Lại tới nữa rồi.
Tôi đã không nhận ra chuyện này trước khi tôi c.h.*.t ở đời trước, đến sau khi tôi c.h.*.t, tôi mới biết hóa ra anh trai mình đang lén lút hẹn hò với Trần Âm Âm.
Hoặc có thể nói rằng Trần Âm Âm vốn đã có mục đích, từ đầu đến đây đã là vì anh trai tôi.
“Du à, em đang nghĩ gì vậy? Anh đang nói chuyện với em đó!”
Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay đang run rẩy của Thẩm Thần trước mắt mình, lần này trực tiếp từ chối.
“Không được.”
Trần Âm Âm hơi hé miệng, cụp mắt rồi quay sang nắm lấy góc áo của Thẩm Thần.
“Thôi được rồi, em ở phòng ngủ cho khách ổn rồi.”
Tôi khoanh tay im lặng nhìn màn biểu diễn của cô ta rồi gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, em đã ở phòng này suốt mười tám năm rồi, sao có thể muốn đổi là đổi được.”
Thẩm Thần lườm tôi, giận dữ mắng tôi là đồ ngu.
Tôi nghiêng đầu, chuẩn bị khai sáng cho Thẩm Thần.
Đời trước tôi là người nhường cho Trần Âm Âm, còn đời này, để cho Thẩm Thần nhường cho Trần Âm Âm là được rồi!?
“Anh nói cũng đúng đó.”
Tôi gật gật đầu, vừa nghe những gì tôi nói vẻ mặt của Thẩm Thần liền dịu đi.
“Vậy để Âm Âm ngủ ở phòng của anh không phải được rồi sao!”
Khóe môi vừa mới nhếch lên của Thẩm Thần lập tức cứng đờ, vành tai cũng đỏ ửng.
“Không, anh, phòng của anh không được.”
Hehe.
Tôi ngây thơ chớp mắt với Trần Âm Âm: “Vậy Âm Âm chỉ đành ở lại phòng ngủ cho khách thôi ~”
Sau khi đóng cửa phòng lại, tôi nghe được Trần Âm Âm ngập ngừng nói hai ba câu.
Tiếp đó, phòng ngủ của Thẩm Thần đã không còn thuộc về Thẩm Thần nữa rồi.
Dù sao thì cũng chả phải tôi làm.
Đâu có liên quan gì đến tôi?